Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Vì Sao Hắn Không Thể Có Được


trước sau


Ngón tay khó tránh khỏi chạm phải cổ Ninh Tương Y, trong nháy mắt xúc cảm đó truyền đến, khiến hắn như chim sợ cành cong, ngón tay bỗng nhiên rụt lại!.

Nhưng cảm giác mềm mại kia khiến lòng hắn hoài nghi liệu vừa rồi thứ hắn chạm phải chính là noãn ngọc? Ý nghĩ này khiến lòng hắn ngứa ngáy, trong lúc đeo dây chuyền, hắn lại… cố ý chạm vào lần nữa, xác nhận lại xúc cảm mới khẳng định, đó không phải ảo giác của hắn.

Thân thể như noãn ngọc, nõn nà này… cũng không biết sau này, ai sẽ được hưởng phúc đây?
Suy nghĩ này khiến mặt hắn nóng bừng, lúc này Ninh Tương Y mới bỏ tóc xuống, xoay người lại.

“Đẹp không?”
Hàng mi nàng thật dài khẽ chớp…
Mái tóc đen nhánh, y phục trắng tinh, trên cổ đeo lưu ly lấp lánh, còn có gì có thể sánh với vẻ đẹp của nàng đây?
Tiêu Uyên không khỏi ngây người, hắn… nhìn nàng từ một cô gái non nớt như nụ hoa chớm nở, đến nay dần dần trở nên khuynh quốc khuynh thành… Mà hắn cũng càng ngày càng không khống chế nổi nữa.

“Đẹp lắm.”
Thanh âm của hắn khàn khàn, nhưng Ninh Tương Y không nhận ra, nàng nhận được quà, trong lòng rất vui vẻ! Đúng đó vui sướng đùa nghịch.


Đối với nàng, Tiêu Uyên rất tự ti, mà sự tự ti này đã khiến hắn luôn không dám thổ lộ tình cảm của mình.

Nàng là kỳ nữ dám chống lại người đứng đầu một đất nước, còn hắn… là một hoàng tử vì kiếm tiền mà hạ thấp tôn nghiêm của nam nhân, trở thành ca kỹ.

Nàng đã ba phen bốn bận cứu giúp hắn, hai lần, cứu vớt tôn nghiêm và linh hồn hắn, đó là ân đức, là ơn tái tạo.

Mà nàng, trong lúc phát triển bản thân cũng không ngừng ủng hộ hắn, có thể nói hắn có được thành tựu ngày hôm nay, đều nhờ Ninh Tương Y một tay chống đỡ…
Cho nên hắn ở trước mặt nàng không là gì cả, trong lòng hắn biết rất rõ mình không xứng với Ninh Tương Y, cho nên… Vì phần tự ti này, hắn nhịn một làn nhịn suốt ba năm, trong sâu thẳm trái tim hắn chỉ mong rằng nàng cho thể ở lại Ngọc Hành lâu hơn, lâu hơn một chút.

Phần ký ức này mới là thứ quý giá nhất của hắn.

Mà hiện tại, trong sân viện của nàng, dưới tán mai nở rộ, ngón tay nàng cầm lưu ly, hướng về phía mặt trời mùa đông, ánh mặt trời xuyên qua lưu ly, lưu lại hao quang đủ sắc trên mặt nàng, nàng trong trẻo cười một tiếng, lại khiến khung cảnh phồn hoa chói lọi xung quanh nhất thời trở nên ảm đạm, vô sắc!
Nàng thế này… tại sao hắn lại không thể có được?
Nhịp Tim của Tiêu Uyên như sấm, lần đầu tiên chất vấn mình như vậy.

Sau đó, chính mình cũng sững sờ.

….

Ôm ý nghĩ to gan đáng sợ như vậy, nhưng ngày tiếp theo, Tiêu Uyên cũng không còn kiêng kỵ như trước nữa mà… thận trọng tiếp cận nàng, thăm dò cái nhìn của nàng với hắn.

… Hẳn là rất tệ đi, nếu không có nàng, hắn hiện tại không phải bị đưa đến Lâu Diệp, sống chết không rõ, cũng là bị hủy dung, mẫu phi bị ức hiếp, cho nên từ trước đến nay, nàng chưa từng đối với hắn lộ ra một chút ý niệm nào, chỉ đơn thuần xem hắn là bằng hữu.

Trước kia, khi nghĩ đến điều này, nội tâm khô nóng đã sớm bị mặc cảm tự ti ép xuống, nhưng bây giờ, khi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Ninh Tương Y, những mặc cảm đó dường như bị một loại khát vọng nào đó che lấp! Để hắn ngo ngoe muốn động, suýt chút nữa không thể kiểm soát được mình!
Nhiều năm qua, chỉ xuất hiện duy nhất một người khiến hắn yêu sâu đậm đến vậy! Hắn rất muốn bắt lấy!
Không xứng cũng không sao, hắn sẽ đối tốt với nàng! Hắn cả đời này đều nghe lười nàng, coi như là đền bù… Ở lại đây đi, ở lại Ngọc Hành, cả đời ở bên cạnh hắn!
Bị Tiêu Uyên nhìn chằm chằm như vậy, Ninh Tương Y buồn bực, ngẩng đầu thoáng qua “Ngươi cứ chọc thế này à? Không hải ngươi nói giúp ta khuấy sữa sao? Cầm cho tốt, cứ khuấy như thế này là được rồi ~ cái này chút nữa dùng để làm kem, phải khuấy lâu một chút, nếu ngươi thấy mệt rồi thì để người khác đến!”

Nói xong, Ninh Tương Y chuẩn bị làm bột bánh, trước đây nàng đã làm qua rồi, ngựa quen đường cũ! Chỉ là nàng đột nhiên muốn ăn bánh kem… loại hương vị ngọt ngào mềm mại kia, quả thực rất ngon!
Tiêu Uyên vội vàng cầm lên, “Ta có thể.”
Sau đó, hắn không ngừng khuấy kem giống như Ninh Tương Y đã làm trước đó.

Cả phòng bếp bây giờ chỉ có hai người họ, Tiêu Uyên rất quý trọng thời gian ở bên nàng, vì vậy lúc ở nhà, những người khác căn bản không đến quấy rầy họ.

Tiêu Uyên tính tình tốt, nhưng nếu họ phạm vào cấm kỵ, nhất định bọn họ sẽ chết rất thảm, mà trong mắt mọi người Xa Nguyệt cô nương hiển nhiên là cấm kỵ duy nhất của hắn.

Trôi qua nửa ngày, mọi việc cơ bản đã xong! Tiếp theo là việc Ninh Tương Y yêu thích nhất là phết kem và trang trí! Nàng thập phần xa xỉ dùng da hươu làm dụng cụ để nặn kem! Kem còn được cô ấy dùng thêm bí ngô, nước ép hoa cúc và các chất lỏng khác để tạo ra các màu sắc khác nhau!
Bước này Tiêu Uyên không thể giúp được gì, chỉ đứng ở một bên nhìn xem… Cả phòng bếp tràn ngập mùi bánh ngọt, còn cô, đang chuyên tâm trang trí bánh kem, dáng vẻ nhỏ nhắn mà nghiêm túc, đáng yêu kia thật khiến người ta muốn hôn một cái.

Ý nghĩ này hiện lên, khiến hắn thật vất vả mới có thể ép xuống ý niệm đang sôi trào!
Hôn một cái? Hắn … chưa từng có cơ hội thân mật với nàng như vậy… Nhưng anh lại khao khát, khao khát đến mức … chỉ nghĩ đến đây thôi, hắn đã cảm giác thấy tim mình đập rộn lên, sợ Ninh Tương Y nghe thấy được.

Vừa nghĩ đến chiếc nhẫn được giao tới vào ban đêm, lòng hắn tràn đầy khẩn trương! Chiếc nhẫn mà Ninh Tương Y tình cờ nói với hắn, biết ý nghĩa của nó nên hắn đã động tâm, tối nay … hắn sẽ đưa nhẫn cho Tương Y.

Nhìn… xem tâm tư của nàng…
Nàng đã trợ giúp ta như thế… Có lẽ… với ta, nàng … cũng có ý này?
Tiêu Uyên suy nghĩ mông lung, hắn mới hai mươi tuổi, vừa nghĩ tới liền cảm thấy da mặt nóng lên.


Ninh Tương Y “Hừ” một tiếng, buồn bực nhìn hắn, “Ngươi thấy phòng bếp nóng quá sao? Có muốn đi hóng gió không?”
Tiêu Uyên vội lắc đầu, chỉ thấy chiếc bánh của nàng đã hoàn thành, thứ mà nàng vẽ ra không phải gì khác mà là hình ảnh chibi của hắn!
Chỉ trách nàng vẽ quá đặc biệt, nốt ruồi chu sa dưới đôi mắt to kia, chẳng phải là hắn sao?
Ninh Tương Y cười ranh mãnh, “Đi thôi! Ta cho ngươi xem chiếc bánh kem tiểu Tiêu Uyên ngon nhất trên đời!”
Lời này của nàng rõ ràng không có ý nghĩa gì khác, nhưng vào tai Tiêu Uyên lại như có lữa đốt trên mặt! Cũng may Ninh Tương Y đi ở phía trước, căn bản không có phát hiện.

Mùa đông, nắng không nóng lắm, làm việc từ sáng tới trưa, chỉ riêng cái tật nói lắp này thì phải nói là tâm hồn ăn uống đỉnh cao.

Khác với Ninh Úc, Ninh Giác, Tiêu Uyên hắn rất thích đồ ngọt! Nhung hắn biết Ninh Tương Y cũng thích cho nên mỗi lần hắn ở đây, đồ ngọt đều chui hết vào bụng Ninh Tương Y, khiến Ninh Tương Y nghĩ hắn không thích đồ ngọt.

Dưới sự uy hiếp to lớn, Tiêu Uyên đường như không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cắn một miếng bánh, ngay lập tức hắn bị hương vị chinh phục! Đây chắc chắn là món điểm tâm ngon nhất mà hắn đã ăn trong đời!
Nhìn thấy đôi mắt hơi mở to của Tiêu Uyên, Ninh TƯơng Y tự hào, “Bây giờ đã biết điểm tâm ngon chưa! Đừng khách khí, ta có rất nhiều món ngon, sau này ta làm cho ngươi ăn!”
Không hiểu sao những gì nàng nói lại khiến Tiêu Uyên nhớ đến những ngôi nhà dân thường, người rửa tay nấu canh, đều là thê tử, tim hắn nhảy lên một cái, bỗng nhiên cắn một miếng thật to!
- ---------------------------.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện