Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Rung Động Và Không Cam Tâm


trước sau


Nhận ra là giọng nói của Tiêu Uyên khiến Vân Cẩm vui mừng, nhưng nghe được lời hắn nói xong, sắc mặt nàng ta ngay lập tức trầm xuống đanh lại.

Uyên nhi không phải nói hai nữa mới trở về sao? Nó về trước thời hạn, là vì tiện nhân này?
Vân Cẩm hung ác nhìn Ninh Tương Y, đã bị phát hiện, nàng ta cũng lười giả vờ tiếp.

Nàng ta chính là không thích nữ nhân này, cực kì không thích!
Tiêu Uyên vội vàng chạy tới.
Thời gian dường như phá lệ, vô cùng ưu ái hắn.

Hắn dù đã ngoài hai mươi mà nhìn như chàng thiếu niên mười tám trẻ trung anh tuấn.

Hai năm này ở bên ngoài bôn ba, khiến khuôn mặt hắn càng thêm nhiều phong trần.

Mặc dù vẫn đẹp đến mức thần quye ghen hờn, nhưng người khác đã không còn xem hắn như “nữ nhi” giống trước đây nữa.

Hiện tại hai hàng lông mày hắn nhíu chặt lại, nốt ruồi xinh đẹp ở khóe mắt cũng không thấy rõ nữa.

“Mẫu phi! Người tại sao phải làm vậy?”
Tiêu Uyên thật sự không thể hiểu nổi, Ninh Tương Y vì mẹ con hắn làm còn không ít chuyện sao? Tại sao mẫu phi lại xuống tay với nàng?
Hắn cứ tưởng rằng mẫu phi là chưa thông suốt, nhưng giờ mới phát hiện, bà ấy là không hề suy nghĩ!
“Uyên nhi, ta …ta cũng chỉ muốn tốt cho con!”
Ở trước mặt Tiêu Uyên, Vân Cẩm lại biến thành bộ dạng nhu nhược yếu đuối như ở Lãnh cung trước kia, một nữ nhân bốn mươi tuổi hóa thành một tiểu cô nương, nói chuyện cùng hắn tràn ngập ủy khuất.

Trước kia Ninh tương Y không có chú ý, giờ nhìn, không khỏi giật mình.

Không phải nàng ta muốn như này sao?
Tiêu Uyên tức giận trừng mắt nhìn Vân Cẩm, nhưng hắn thật sự không thể làm gì nàng ta.


Tiêu Uyên là người hiếu thuận, suốt hai năm qua, hắn chỉ có thể một bên đề phòng, một bên giấy diếm, còn biết làm sao được đây?
Nhìn thấy đám ám vệ con chưa rời đi, Tiêu Uyên thất vọng cực độ, “Mẫu phi, con không biết người nghĩ như nào, nhưng người đừng đem mấy chuyện chốn hậu cung áp đặt lên người Tương Y.

nàng còn nhỏ, mà nàng cũng không làm gì sai cả.”
Lời hắn nói ra khiến Vân Cẩm tức giận phừng phừng, mặt đỏ bừng, ánh mắt phẫn nộ nhìn Ninh tương Y.

Còn Ninh Tương Y, thản nhiên ngửa mặt nhìn trời ngắm mây, kệ mẹ con bọn họ ầm ĩ.

Dù sao Tiêu Uyên đến, nàng cũng tiết kiệm được chút sức lực.

“Con nhìn nàng ta xem.

Con nhìn xem.

Uyên nhi! Con nãy không ở đây, con không biết nàng ta đối xử với ta như nào đâu.

Nàng ta không phải người lương thiện như con nghĩ đâu.

Nàng ta chính là một nữ nhân tâm địa ác độc.

Con đừng bị vẻ ngoài của nàng ta lừa gạt!”
Tiêu Uyên trong lòng buồn bực, quay sang nhìn Ninh Tương Y.

Ninh Tương Y một bên xem kịch vui môt bên trừng mắt nhìn hắn.

Bộ dáng hoạt bát đáng yêu, khiến tim hắn lỡ nhịp, tận sâu trong đáy lòng, trao dâng lên một cỗ ngọt ngào xen lẫn đắng chát.

Hắn nghe được mình thấp giọng nói, “Mặc kệ nàng là người thế nào, con đều không quan tâm…”
Ninh Tương Y nghe vậy đắc ý hất cằm, trong lòng nghĩ, dù sao nàng thật sự cũng không muốn gả cho Tiêu Uyên, Tiêu Uyên tùy tiện nói nàng cái cũng được, nhưng câu nói vừa rồi khẳng định sẽ khiến Vân Cẩm nghĩ ngợi, ha ha, hả giận, ha ha.


Nhưng nàng lại không chú ý, Tiêu Uyên lúc nói mấy từ cuối, thanh âm có bao nhiêu lưu luyến cùng khát khao.

Nàng không chú ý, không có nghĩa là Vân Cẩm không chú ý.

Nàng ta cảm thấy cả người như rơi vào trong hầm băng, lạnh lẽo đến thấy xương.

Con của ta, yêu nữ nhân khác! Ngay cả con trai duy nhất cũng bị người khác cướp mất rồi!
“Không! Ta không cho phép!”
Vân Cẩm nổi giận.

Nàng ta bước lên mấy bước đến trước mặt Tiêu Uyên, hai mắt rực lửa, “Thê tử của con, ta sẽ cẩn thận chọn cho con.

Nhưng nàng ta, ta không cho phép.

Co dù nàng ta có mang thai đứa con của con thì sao sao? Dạng nữ nhân không có tự trọng quyến rũ nam nhân, đừng nói là gả cho con, cho dù làm thiếp cũng không được!”
Ninh Tương Y nghe xong liền tức giận!
Con của ngươi muốn lấy, ta đây còn chưa muốn gả đâu!
Nhưng Tiêu Uyên nghe xong lại kinh ngạc đến ngay người.

Hắn lắp bắp dò hỏi lại, “Mang thai cái gì?”
Hóa ra con trai mình không biết? Vân Cẩm tức giận nói, “Yêu nữ này nói nàng ta mang thai con của con!”
Lúc đầu Ninh Tương Y còn muốn giải thích, nhưng nhìn Vân Cẩm không biết điều, nàng muốn nàng ta tiếp tục hiểu lầm, trêu tức chết nàng ta.

Nghĩ đến đây, nàng bước lên mấy bước, kéo tay Tiêu Uyên, tủm tỉm cười nói, “Dựa vào cái gì mà ta đòi gả cho hắn sao? Dựa vào đây chính là con trai trưởng của hắn, ngày sau Tiêu Uyên kế vị, nó chính là thái tử!”
“Làm càn!” Vân Cẩm thanh âm hoàn toàn thay đổi, chẳng lẽ hiện tại nàng kiên trì chịu khổ, là đang may giá y* cho con của tiện nhân này?
May giá y: ý chỉ việc làm công cốc, bỏ công sức ra nhưng kết quả, lợi ích lại thuộc về người khác.


Nàng ta càng tức giận, Ninh Tương Y càng đắc ý.

Tiêu Uyên cuối cùng cũng kịp phản ứng, hắn nhìn Ninh Tương Y một hồi, cũng không có rút tay chỉ khẽ nói, “Đừng làm loạn.” Thanh âm vừa chiều chuộng, vừa mang chút bật lực.

Ninh Tương Y bất mãn đáp, “Nàng ta làm loạn trước.”
Tiêu Uyên lúc này lại thở dài, nhìn về phía mẫu phi, “Mẫu phi, Tương Y lừa người đó.

Nàng ấy không có mang thai con của con, chúng con… cũng không phải như người nghĩ đâu.”
Ninh Tương Y hướng Tiêu Uyên thè lưỡi làm mặt quye, “Ta không nói, là do nàng tự nghĩ tự đoán.”
Nhưng lúc này Vân Cẩm không thèm tranh luận với nàng, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Uyên, ánh mắt sâu sắc dồn ép, “Vậy con có dám nói, con không thích nàng ta không?”
Ngón tay Vân Cẩm chỉ thẳng mặt Ninh Tương Y.

“Đương nhiên…Là không thích rồi.”
Không biết tại sao, câu này cũng không phải lần đầu nói, nhưng bây giờ lại có chút khó thốt thành lời.

“Đương nhiên cái gì?” Vân Cẩm hai mắt lạnh lẽo, từng bước dồn ép, bâu không khí trong đình nghỉ mát lúc này có chút quái dị.

“Không thích.” Tiêu Uyên hít sâu một hơi, chậm rãi nhả ra hai từ.

Nói xong, hắn cảm thấy lực toàn thân như bị rút cạn.

Trái tim đau đớn, không ngừng gào thét, muốn nói cho tất cả mọi người biết.

Lời vừa rồi là hắn nói dối, là hắn đang lừa người!
Mẹ con đồng lòng, Vân Cẩm ngay lập tức phát hiện ra Tiêu Uyên đang nói dối!
Trái tim nàng lạnh giá…Nhưng lúc này, nàng không thể vạch trần hắn được.

Sau khi bình tĩnh lại, nàng thông minh lên không ít.

Nàng nhìn biểu cảm của Ninh Tương Y, e rằng còn chưa biết tình cảm của con trai nàng.

Nếu như bây giờ nàng nói toạc ra, chính là thúc đẩy chuyện này, lúc ấy mới hối hận xanh ruột!
Nàng âm trầm nhìn Ninh Tương Y.


Người này, tuyệt đối không thể giữ lại.

Nàng ta ở trong lòng Uyên nhi đã chiếm cứ một vị trí cực kì quan trọng, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được.

Tiêu Uyên nghĩ hiểu lầm đã được giải trừ liền muốn mang Ninh Tương Y rời đi.

Ninh Tương Y ước còn chẳng được, vội vàng đi theo.

Trong đình chỉ còn lại mười mấy tên ám vệ cùng Vân Cẩm mỹ lệ động lòng người.

Ninh Tương Y ngẩng đầu, co chút tò mò hỏi một câu, “Mẫu phi ngươi bộ dáng như nhược mà có thể thu phục được mười mấy ám vệ, nàng ta làm thế nào vậy?”
Lúc này nàng ta hanh động lưu loát không chút sợ hãi, chứng minh đám ám vệ này đến cùng có phải là người do hoàng đế phái đến hay không, thì giờ cũng đều đã là người của nàng ta.

Mà Tiêu Uyên nghe xong mặt mũi đột nhiên tối sầm.

Mẫu phi hắn đã làm thế nào để khiến đám ám vệ này trung thành tuyệt đối? Nguyên nhân, hắn không muốn nói.

Cũng may Ninh Tương Y chỉ tùy tiện hỏi một câu, rồi nhanh chóng vượt lên trước hắn.

Mái tóc đen nhánh trên nền áo lông trắng như tuyết, cách tay nõn nà mịn màng như bông, khiến Tiêu Uyên đột nhiên muốn lầm chuyện mà lúc nãy mẫu phi đã nói.

“Nếu nàng ấy thật sự mang thai con của ta, thì tốt rồi…”
Tương Y đối với hắn không phải thứ cảm giác đấy.

Dù say rượu mất trí, cũng không thể.

Nghĩ đến đây, hai mắt hắn liền trở nên ảm đạm.

Sau trong đáy lòng, xuất hiện một tia không cam lòng, nhưng rất nhanh bị hắn đè xuống.

- ---------------------------.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện