Kết Thúc ? Hay Sự Khởi Đầu (Nguyên Tác)

Chương 65: Thoát nạn hay gặp nạn ?


trước sau

"Không tịnh tâm được thì ta sẽ điên cuồng ha ha ha" tên Minh bị căng phòng ảnh hưởng đến cực điểm, căng phòng này đẩy thanh khó ở lên ×9999 nên tên Minh không chịu được cũng hiểu.

Tên Minh rút kiếm ra chém như điên vào không khí, người thường mà nhìn chắc cũng chã thấy tên Minh đang làm gì, tốc độ vung kiếm tên Minh cao tới mức gần bằng một phần hai vận tốc âm thanh, bây giờ có viên đạn súng lục bắn hắn cũng dễ dàng chém đứt.

Âm thanh rít gào do bề mặt thanh katana ma sát với không khí tạo nên âm thanh rùng rợn, tên Minh càng vung càng thuần thục, đường chém không còn lệch nữa, các nhát chém đều cực kỳ chuẩn xác, độ ma sát với không khí cũng càng lúc càng giảm, âm thanh rùng rợn cũng không còn được nghe thấy.

Chẳng biết qua bao lâu, tên Minh không còn "chém gió" nữa, bây giờ hắn thì nằm trên đất, hơi thở thì đều đều, mắt vẫn mở, nhìn thẳng lên trên, đầu hắn cũng không còn bị ảnh hưởng bởi căng phòng, hai luồng suy nghĩ liên tục trôi qua đầu hắn.

"Nên ra ngoài luôn hay ở lại thêm một thời gian để luyện tập đây, một ý nghĩ nữa là bọn mình có thể ra ngoài rồi, nhưng thế thì tiếc quá, nơi mà luyện tập không mệt, vết thương thì mau khỏi, hỗ trợ tâm lý hiếu chiến, haizzz, chắc nên ra ngoài trở về thôi, sợ rằng mọi người đang lo lắng lắm đây" tên Minh phát tiết hết nên bây giờ rất bình tĩnh, tự thử nghiệm thì thấy nếu tâm lặng như nước cơ thể ngay lập tức như bị loãng đi y như lúc vào cổng dị không gian vậy, vài lần thử nghiệm mới ra được kết quả.

Nghĩ vậy nên tên Minh liền chìm vào trạng thái thiền sâu, đúng như hắn nghĩ, ngay lập tức bọn hắn bị dịch chuyển đi ra khỏi căng phòng tĩnh tâm, nhưng lại chưa thoát khỏi dị không gian mà lại suất hiện tại một căn phòng khác, nó cũng khá rộng rãi, xung quanh khá tối, ánh sáng lờ mờ trải đều xung quanh, khi tên Minh lấy lại ý thức và nhìn quanh thì hơi khó hiểu, chã biết đây là đâu.

"Đây lại là đâu vậy nhỉ" tên Đại gãi đầu nói, nhưng vừa dứt lời cả hai liền giật mình, những ngọn đuốc xung quanh phòng lần lượt tự bắt lửa cháy bùng lên, lúc này cả hai mới thấy rõ, nơi đây là một căng phòng tròn, trần nhà cao khoảng sáu mét, đường kính tầm ba mươi mét, bọn hắn đang đứng ở giữa phòng, xung quanh là rất nhiều rương lớn đặt dưới từng ngọn đuốc.

"Tính sao đây" tên Đại hơi run giọng nói, hắn khá sợ hãi.

"Chắc là phần thưởng ấy, chọn một cái rương thử xem" tên Minh bình tĩnh hơn nói.

"Chờ tui với ba" tên Đại lo nhìn quanh nên không để ý thấy tên Minh đã chọn một cái rương, khi phát giác đã thấy tên Minh đi gần mười mét rồi.

"Lề mề quá đấy, ông tự chọn cho mình một cái đi, theo tui làm gì" tên Minh khó chịu khi tên Đại như bede liên tục bám theo sát mình.

"Vậy cái này đi" tên Đại do sợ cái gì đó nên chọn một cái rương gỗ cạnh cái của tên Minh chọn.

"Nặng thế" tên Đại tím mặt mới mở được cái nắp rương, hắn nhìn vào rương liền thấy một cái gì đó khiến mắt hắn sáng lên như đèn pha ô tô vậy.

"Đây là gì vậy nhỉ" tên Minh thì không quan tâm đến biểu cảm tên Đại mà chăm chú nhìn vài món đồ trên tay, chính xác có bốn món, là một đôi giầy với một đôi bao tay, nhìn đôi giày thì không khác gì giày bình thường, nhưng đôi bao tay lại khác, nó đen huyền gai góc nhưng sờ lại khá mềm mại, ống bao tay dài hơn cổ tay một chút, trên mu bao tay có một hình xoắn ốc như tượng hình cho cơn gió được thêu bằng màu trắng bạc rất bắt mắt.

"Nhìn nè nhìn nè, ngầu không" tên Đại lúc này đột nhiên lên tiếng, tên Minh cũng nhìn qua, hắn xém nữa cười to, tên Đại từ lúc nào đã khoát lên người một bộ áo vest quần âu giầy da kính đen rất ngầu, quan trọng nhất là trên tay hắn đang có một thứ hình thù kỳ lạ, sem sem một khẩu m134 (sáu nòng ấy mà) nhưng nó chỉ có một cái nòng, và cái nòng to như mồm tên Đại vậy, nhưng nhìn dù gì cũng toát lên nòng nặc mùi nguy hiểm.

"Tess dame luôn cho nóng" tên Đại hồ hởi nói rồi nhắm vào cái rương gỗ đối diện rồi bốp cò.

Tên Minh còn chưa kịp ngăn cản đã nghe một âm thanh như tia tesla đang hội tụ, mặt hắn chưa xám đi đã thấy một chùm lôi điện bắn ra với tốc độ kinh khủng va vào cái rương kia.

UỲNH.....RẸT...RẸT......

Nổ một tiếng nghe như âm thanh DJ nhạc điện tử rồi sau đó là những âm thanh của tia điện dư thừa bắn ra xung quanh, số phận cái rương thì thảm thương, nó bị tia điện có số volt cao hơn tia sét mấy lần nướng chín, nhưng thứ khiến hai tên khó hiểu là thứ rơi ra từ cái rương gỗ kia, một khối vuông to như nắm tay, nó đen tuyền, đang há hóc giữa chừng thì hai tên bị cắt cơn há hóc, ở giữa nơi hai tên vừa suất hiện bây giờ lại hiện ra một cái cổng dị không gian, một lực hút vô hình áp lên cơ thể hai người họ, tên Minh giật mình thì tên Đại đã bị hút vào trong, hơi nhướng mày một cái quay lại ôm đôi giày vào lòng rồi chạy vòng ngoài để lấy cái khối vuông kia theo, nhưng lực hút lại càng lúc càng mạnh hơn, chạy vài bước đã trượt chân, tiện tay xỏ vào cái bao tay cho rảnh tay.

"Uầy, hay ta" tên Minh nhướng mày nói, mới xỏ được một tay đã thấy khác biệt, cơ thể tuy cảm thấy như nhẹ đi nhưng lại trụ vững lại không trượt nữa, hắn liền xỏ thêm bao tay kia vào tay còn lại rồi một tay cầm đôi giày phóng vọt tới chộp cái khối vuông, vừa chạm tay vào được thì lực hút lại mạnh hơn một vòng nữa, mới giữ được vào tay thì người hắn đã bay lên rồi bị cuống vào cánh cổng dị không gian.

"Oái" tên Đại đang loay hoay tìm kiếm thì giật mình nhảy ra nơi khác, tên Minh thì rơi từ trên nơi tên Đại mới đứng xuống đất, xem nữa tên Đại gãy xương sống rồi a.

"Ra rồi à Minh, sao bạn lâu vậy" tên Đại khó nói.

"Ủa, có mấy giây thôi mà, lâu gì" tên Minh nhướng mày nói.

"Sao mình lại cảm thấy như gần mười phút đã qua nhỉ" tên Đại gãi đầu gãi cổ nói.

"Khoan, hình như, sai sai" tên Minh phản ứng cực nhanh lách qua phải tránh né một cú cào chết người.

Vừa né xong hắn lại tung người tránh thêm một cú cào còn hiểm hóc hơn, lần tránh này tên Minh đã thành công trong việc giữ khoảng cách với thứ gì đó, đá hai cái đôi giày cũ hắn bay đi rồi đeo nhanh đôi giày kia vào, vừa cột dây một bên thì trước mặt hắn lại truyền đến âm thanh gió rít gào hung mãnh.

TINH.....XOẠT, XOẠT, XOẠT, ×20.....

Tên Minh truyền cái khối vuông kia qua tay trái rồi dùng tay phải rút katana ra đỡ, chỉ thấy thanh kiếm run lên một cái rồi trong khoảnh khắc ít ỏi sau đó nó rung động kịch liệt, chỉ chưa đầy hai giây đã nghe hơn hai mươi cú cào vào lưỡi thanh katana, tên Minh mặt đen xì vùng dậy trả một nhát cực nhanh, nhưng lại không trúng vào bất cứ cái gì, chưa kịp nhìn quanh trước mắt hắn liền tối sầm lại, không nghĩ nhiều, tên Minh liền nhắm mắt lại dùng thính giác để định vị không gian xung quanh.

"Thiên Võng Trảm" tên Minh hô trong đầu, hắn tự chế ra chiêu này, do bây giờ hắn biết mình đang bất lợi nên muốn chiếm tý thế chủ động, chiêu đúng như tên, hắn chém ra xung quanh như điên, nhưng từng nhát chém lại sắp xếp rất khoa học, 1 giây đã chém hơn ba mươi nhát ra xung quanh, đảm bảo an toàn khi đứng ở trong, nhờ đôi bao tay nên hắn mới chém nhanh được vậy, lúc tập luyện cũng chỉ chém được hơn mười lăm nhát thôi.

Điểm yếu chiêu này rất dễ nhìn ra, đó là nhanh hết thể lực, lúc tập ở căng phòng tĩnh tâm hắn có thể chém cả năm mà không tý mệt mỏi, nhưng đây là thế giới thật, đúng với định luật bảo toàn năng lượng, thể lực tên Minh còn nhiều thì chém nhanh, nhưng một lúc sau hắn mệt thì chém cũng sẽ chậm đi, và dường như thứ gì đó tấn công hắn biết rõ điều này, tên Minh thì lại không nhận ra cho tới khi cảm thấy mát lạnh sau lưng.

"Mother fúc" tên Minh chửi một tiếng rồi ngưng chém loạn, rõ ràng lúc hắn chậm đi đã bị thứ đó chém rách một đường trên áo sau lưng.

Hô hấp hắn dần đều lại, ổn định lại nhịp tim rồi tập trung hơn vào thính giác, bây giờ hắn đã biết, tuy đôi giầy với đôi bao tay buff sức mạnh với tốc độ cho người mang, nhưng nó không tăng thể lực, vì vậy nên mạnh hơn nhanh hơn cũng tiêu tốn hơn, điểm lợi thì có lợi mà điểm hại cũng rất lớn, còn đang miên man suy nghĩ thì một âm thanh nhỏ truyền vào lỗ tai hắn.

CHOẢNG.......VỤT, VỤT, VỤT, VỤT ×35.......

Tên Minh phản ứng lại nhanh hơn một chút, hắn hướng âm thanh gió rít kia lao qua vung kiếm chém cực nhanh, nhưng chỉ có một âm thanh va chạm như chém vào sắt thép rồi sau đó không còn chém trúng gì nữa, chém loạn một chút hắn lại tập trung nghe, bây giờ thị giác hắn đã bị khóa nên bất lợi rất lớn, hắn biết đây là một nhánh của hệ tinh thần, năng lực ảo mộng, nó sẽ tạo ra ảo giác cho người bị trúng chiêu, hắn đoán thứ kia còn yếu nên không thể đánh lừa thính giác mà chỉ có thị giác, nhưng nó lại quá thông minh nên duy chuyển rất khéo léo, rất ít hoặc nói là không chút động tĩnh cũng đều đúng.

Cứ giữ vững phong độ như vậy tầm năm phút sau, chắc thứ kia đã hết năng lượng nên thị giác tên Minh dần lấy lại thị giác, xung quanh vẫn khá tối, tên Minh vẫn chật vật để chống lại thứ đó, dù không bị khoá thị giác thì tên Minh cũng chỉ thấy một cái bóng đen bé tẹo lờ mờ phóng vùn vụt xung quanh, có thể do hắn quá chú ý đến thứ đó nên không hay vỏ thanh katana và các hoa văn trên đó phát ra một tý ánh sáng yếu ớt.

Ánh trăng nãy giờ bị đám mây đen che khuất bây giờ đã dần dần lộ ra, không gian đen tối mù mịt xung quanh dần dần sáng lên một chút, cuối cùng mặt trăng cũng lộ ra một mảng.

"Cái quái gì đây" tên Minh giật mình nhìn cái hoa văn màu tím dọc theo thân lưỡi katana phát sáng lên nhè nhẹ, cùng lúc đó có một cái gì đó chạy dọc từ bàn tay cằm kiếm lên cánh tay rồi cuối cùng là đến đại não hắn, chuyện này xảy ra rất nhanh nên tên Minh không phát hiện, chỉ thấy cảm giác hiếu chiến bùng nổ cực mạnh, lúc này mắt hắn cũng nhìn rõ hơn cái bóng kia, hình dáng như một con mèo, nó lớn gấp ba con mèo nhà, có một cái đuôi bồng bềnh, thân nó tuy lớn nhưng cảm giác rất mảnh mai, và một đôi mắt sắt lạnh liên tục nhìn về phía hắn trong lúc duy chuyển xung quanh.

"Đây rồi" tên Minh gào lên rồi lao qua cực nhanh, thanh katana khi phát sáng được gia tốc lên một vận tốc cực đại, một cú chém hướng giữa đầu lúc thứ đó đang thủ thế và chưa kịp lao qua tấn công hắn, nhưng mọi thứ không dễ dàng như hắn nghĩ, thứ kia vậy mà có thể tránh thoát dễ dàng, nhưng nó không duy chuyển xung quanh nữa, nó như thuấn di tới một mảng tường cao gần đó nhìn về một hướng, xong nó lại nhìn về hướng tên Minh, ánh mắt nó có gì đó lưu động, tầm nữa giây liền như quỷ mị biến mất, nhưng tên Minh lại không hay biết là trên lưng nơi bị thứ đó cào rách áo có một cái ấn ký tam giác kèm hoa văn kỳ lạ hiện ra.

cho ta nói, truyện ta đang bị bọn truyenff ăn cắp, ai đọc bên đó thì qua truyenyy đọc hộ ta ạ

"Chạy mất rồi sao" tên Minh thở ra lửa rít lên, xong hắn chóng thanh katana xuống thở dóc, một tý ánh sáng từ mặt trăng lại lần nữa bị che khuất, tâm lý tên Minh tuột xuống đáy, cảm giác vô lực hiện rõ trên mặt hắn, thò tay vào túi áo trong ngực tìn chai nước, nhưng thứ hắn lấy ra chỉ có một cái vỏ chai rỗng tuếch, trên đó có một đường vỡ dài, chắc do lúc vật lộn với con tang thi kia nên vỡ không hay, giờ lại trở về với sự tích khát há mồm ra mà hắn từng bị, nhìn quanh một cái hắn thấy ngay tên Đại đang nằm cách đó không xa, nhíu mày một cái hắn tra kiếm vào vỏ rồi chạy qua bên đó.

"May quá, không sao" tên Minh lúc này mới thở hắt ra một hơi, tên Đại chỉ bị đánh ngất đi, còn tên Đại lúc nãy hắn thấy chắc là ảo mộng của con quái kỳ lạ kia biến ra.

"Hai người không sao chứ" Bá Long từ đâu lao ra đáp xuống đất cực mạnh rồi hô lên khi thấy tên Đại nằm dưới đất.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện