Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn

Thiếu Nữ Dưới Bầu Trời U Ám (2)


trước sau

Editor: Lazi

Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu | Huyền Bạch

????????????

Vẻ mặt Thất Nguyệt bình tĩnh không chút gợn sóng, chỉ có đôi mắt đang chớp thể hiện sự dao động trong lòng. Trước đây, khi làm nhiệm vụ, cô đã từng thấy người mẹ không đối xử tốt với nguyên chủ, cũng từng gặp được những người mẹ vô cùng từ ái, nhưng cô chưa bao giờ gặp người mẹ nào tự cho mình là đúng như vậy. Thất Nguyệt không biết bà ta đặt Phùng Tiểu Vũ ở vị trí nào, nhưng một người chưa từng trả giá vì cô ấy, lại có thể chỉ trích cô ấy như lẽ đương nhiên như vậy?

Thất Nguyệt rất muốn giáo huấn người phụ nữ đáng ghét này một chút, nhưng lý trí lại mách bảo cho cô biết, trực tiếp đối đầu với đối phương là một việc không hề sáng suốt. Thất Nguyệt cầm lấy tiền đang đặt trên mặt bàn bên cạnh cô, nhét vào lòng người phụ nữ kia, lạnh như băng nói:

"Bà đã sinh ra tôi, nhưng cũng chẳng phải là do tôi cầu xin bà. Nếu lúc đó tôi có thể lựa chọn, tôi tình nguyện ở trong bụng bà, thà dùng cuống rốn tự siết cổ đến chết, cũng không muốn trở thành con gái của bà. Nếu bà chán ghét tôi, tôi cũng cảm thấy ghê tởm bà! Sau này không cần đến đây. Như bà mong muốn, về sau tôi sẽ xin tiền bên kia, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa"

Mẹ Phùng nghe Thất Nguyệt nói xong, mặt đỏ bừng lên, ngón tay phát run, chỉ vào mặt Thất Nguyệt nói:

"Tốt, tốt lắm.... Không hổ là con gái của lão già chết tiệt kia, đều là những kẻ không có lương tâm. Tốt... Tốt... Mày đủ lông đủ cánh rồi phải không, nên mới dám tranh luận với tao như vậy. Nếu mày đã không cần tiền của tao, thì vĩnh viễn đừng xin xỏ nữa. Mày nghĩ mẹ kế của mày tỏ ra hoà nhã một chút thì mày có thể dựa vào hay sao? Nằm mơ!!! Tao đây chống mắt lên xem sau này mày có cần tiền hay không?"

"Đi thong thả, không tiễn". Thất Nguyệt chỉ ra cửa.

Mẹ Phùng bị thái độ của Thất Nguyệt chọc cho tức giận, trực tiếp cầm phong bì tiền nhét vào trong túi, xì một tiếng khinh miệt, sau đó đi về phía cửa. Lúc đến cửa, bà ta còn đạp mạnh lên cánh cửa, phát ra một tiếng "rầm" thật lớn.

Sau khi bà ta rời đi, Thất Nguyệt nhẹ nhàng thở phào một tiếng. Nếu còn tiếp tục đối mặt với loại phụ nữ này thêm một giây phút nào nữa, cô sợ chính mình sẽ không chịu nổi. Trên thực tế, cô thật sự muốn giết chết bà ta.

Thất Nguyệt đặt mông ngồi lên sô pha, trên bàn trà trước mặt để đầy các loại mì gói, còn có một ít túi dưa muối hỗn độn. Bên cạnh chỗ cô ngồi còn đặt một vài tờ giấy báo thu tiền điện nước. Nhìn những thứ này, Thất Nguyệt càng thêm thương tiếc cho cuộc sống của nguyên chủ. Một nữ sinh bình thường, mỗi ngày ăn uống lại chỉ có mấy thứ này. Một mình một người, sinh hoạt phí cũng chỉ có chút ít, vậy mà còn phải sống thấp hèn đến thế, cũng khó trách cô ấy không còn chút hy vọng nào với cuộc sống.

Hiện tại việc quan trọng nhất chính là kiếm tiền. Vừa nãy cô cự tuyệt nhận tiền của người phụ nữ kia, nhưng cũng sẽ không đến chỗ ba của Phùng Tiểu Vũ đòi tiền. Thất Nguyệt nhìn lại ví, chỉ còn hơn hai mươi đồng, qua mấy ngày nữa, có khả năng là đến mì gói cũng không có mà ăn.

Loại việc kiếm tiền này, cơ hồ đã trở thành nhiệm vụ đầu tiên của Thất Nguyệt trong mỗi thế giới. Không biết bao nhiêu lần cô đã muốn xông ra ngoài đánh cướp, nhưng điều này căn bản là không có khả năng. Thất Nguyệt cân nhắc một hồi, xem ra cô chỉ có thể dùng game để kiếm tiền. Vàng trong game có thể trực tiếp đổi thành nhân dân tệ thông qua trang web, cho nên Thất Nguyệt chỉ có thể ra tay từ phương diện này.

May mắn, hiện tại vừa vặn là thời gian nghỉ hè, suốt một tháng tiếp theo cô không phải làm việc gì khác, hơn nữa thế giới này cũng không có nhiệm vụ nào, loại hình sinh hoạt ăn không ngồi rồi này dùng game để giết thời gian đúng là không tồi.

Có thể bởi vì nhiệm vụ lần này quá có lợi cho Thất Nguyệt, cho nên thời điểm cô tiến vào nhiệm vụ cách thời gian Tiểu Vũ tự sát cũng chỉ còn mấy ngày. Cũng chính là nói, Phùng Tiểu Vũ trong game đã bị giết rớt xuống còn cấp 10. Sở dĩ còn ở cấp 10 là vì có sự bảo hộ của hệ thống. Cấp chơi không thể xuống thấp hơn nữa, trang bị cũng rớt hết, chỉ còn lại một bộ trang phục cơ bản để cô không phải loã thể mà thôi.

Thất Nguyệt trước kia chưa từng chơi game, nguyên nhân chủ yếu là không có thời gian, hơn nữa tại thời đại Tinh Tế, game cũng không giống như thế này. Tuy rằng cũng là game online thực tế ảo, nhưng đối với Thất nguyệt mà nói, game ở thời đại này vẫn vô cùng lạc hậu.

Thất Nguyệt vốn dĩ muốn lập một tài khoản khác, nhưng hệ thống nhắc nhở, thông tin cá nhân đã cố định, không thể thay đổi. Thất Nguyệt sửng sốt. Ngay sau đó vô cùng bất đắc dĩ tiếp nhận hiện thực, xem ra mỗi người chỉ có thể có một tài khoản, muốn đăng ký lại cũng không được, chỉ có thể dùng tài khoản này.

Thất Nguyệt mở nắp máy chui vào. Khoang dinh dưỡng phát ra âm thanh đếm ngược "5...4...3...2...1..."

Thất Nguyệt cảm thấy hoa mắt, sau đó đã đứng trong một thế giới khác.

Thất Nguyệt có ký ức của Phùng Tiểu Vũ, đối với game vẫn có hiểu biết nhất định. Chức nghiệp của cô ấy trong game là đạo tặc. Đối với Thất Nguyệt mà nói, đây hoàn toàn là nghề nghiệp vô cùng phù hợp với cô, nhưng đối với nguyên chủ lại rất khó khống chế. Xét về kỹ thuật lẫn tố chất tâm lý, Phùng Tiểu Vũ đều không thích hợp làm đạo tặc. Nghề nghiệp này yêu cầu kỹ thuật cá nhân cực kỳ cao, trước đây cô ấy chơi vô cùng khó khăn. Chẳng những không kiếm được tiền, kỹ năng cũng không học được bao nhiêu, tài khoản này quả thực rác rưởi tới mức không thể rác rưởi hơn được nữa.

Nguyên nhân chính là vì trang bị không tốt, kỹ thuật không được, sau đó lại bị Triệu Yến Yến treo thưởng đuổi giết. Toàn bộ người chơi đều cảm thấy như có bánh từ trên trời rơi xuống*, chỉ cần nhìn thấy Phùng Tiểu Vũ liền giống như người trúng số độc đắc, cao hứng phấn chấn đi lên chém mấy đao.

[*] lợiíchđộtnhiênxuấthiệnngaytrướcmắt

Game này tên "Truyền thuyết anh hùng", là trò chơi tiên phong đi đầu trong lĩnh vực game online thực tế ảo. Nơi Thất Nguyệt đứng có một chủ thành tên Huyễn Nguyệt.

Thất Nguyệt nhìn quang cảnh xung quanh. Nơi này là một cánh rừng, xem ra là khu vực dã ngoại*, không phải khu an toàn**. Tại những khu hạ tuyến*** như thế này hoàn toàn có khả năng xuất hiện bug hệ thống rớt trang bị****. Nhưng ngẫm lại, bản thân cô, từ trên xuống dưới đều rách nát, cũng chẳng còn đồ tốt nào để rơi. Hơn nữa, lúc đó Phùng Tiểu Vũ đã không còn muốn sống nữa, trang bị rớt cô ấy cũng không thèm để ý, bởi vì người người đều đuổi giết cô. Vì vậy, Phùng Tiểu Vũ cũng lười trở về thành để offline.

[*] khuvựcdãngoại:nhữngkhuvựcnằmngoàisựbảovệcủahệthống,ngườichơicóthểtựdogiếtngười.

[**] khuantoàn:khuvựcnằmtrongsựbảovệcủahệthống,khôngthểgiếtngười,nếukhôngsẽtiếpnhậntrừngphạt,thườnglàcácchủthành.

[***] khuhạtuyến:mapphụ, thường là khu luyện cấp

[****] bughệthốngrớttrangbị:nhữngđịađiểmxuấthiệnbuggame,cótỉlệbạorớttrangbịcaohơnnhữngnơikhác.

Thất Nguyệt nhìn túi trang bị một lần, thật tốt, rơi sạch sẽ! Cô miễn cưỡng tìm ra một thanh chuỷ thủ từ trong đó ra dùng. Xem thống kê trên bảng thông báo, hiện tại cô chỉ còn trang phục tân thủ và trang bị cấp 4-5 đã không thể dùng được. Ngoại trừ những thứ này, trong túi Phùng Tiểu Vũ cũng chỉ còn một ít dược liệu cấp thấp và tài liệu, bất quá có thêm mấy vật phẩm nhiệm vụ không rõ là gì.

Thất Nguyệt thở dài, tìm một chỗ luyện cấp, bằng không cho dù thủ đoạn có lợi hại hơn nữa, mà cấp bậc lại không cao, thì tình huống của cô so với Phùng Tiểu Vũ cũng không tốt hơn bao nhiêu. Hiện tại, người đuổi giết cô đã giảm, nhưng nếu cô vào thành cũng sẽ không gặp chuyện gì tốt.

Thất Nguyệt nhìn bản đồ, cô hiện tại đang ở cấp 10. Theo lý thuyết, có tầm mười một, mười hai khu luyện cấp tương đối tốt, vì thế cô tận lực tìm địa phương ít người để luyện cấp.

Hiện tại là ban ngày, trừ bỏ học sinh nghỉ hè, đại bộ phận người chơi đều đang đi làm, hơn nữa đều là người mới, đối với trò chơi hiểu biết không nhiều lắm, cho nên mười mấy khu luyện cấp đều không có ai nhận ra Thất Nguyệt, mọi người đều tự chơi theo ý mình, nửa cái ánh mắt cũng lười cho Thất Nguyệt. Cũng làm Thất Nguyệt nhẹ nhàng thở ra một hơi. Xem ra tuy Phùng Tiểu Vũ ở trong game bị người đuổi giết, mọi người đều nghe nói đến tên cô, nhưng rốt cuộc không phải ai cũng nhận ra. Chỉ cần cô không vào thành, ở khu vực dã ngoại sẽ an toàn hơn một chút.

Khu luyện cấp hiện tại ít người, cũng không ai đoạt quái, Thất Nguyệt tìm một địa phương không người bắt đầu luyện cấp.

Trong rừng rậm, quái cấp hai mươi chiếm cứ nơi đây là cường đạo, chúng đều là quái hình người, tuy rằng trên đầu không có tên giống game thủ, nhưng liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra. Bởi vì, cách phân biệt đơn giản nhất chính là, người chơi sẽ không nhàn rỗi đến mức đi qua đi lại trong phạm vi nhỏ như vậy.

[*] nguyênvăn:nhânhìnhquái:quáicóhìnhdạngconngười.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện