Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn

Cuộc Sống Hạnh Phúc Thời Mạt Thế Của Bánh Bao Đen (Hoàn)


trước sau

Editor: Lazi

Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu

Thất Nguyệt dựa đầu vào cánh tay, không biết qua bao lâu, cửa phòng bị mở ra. Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, mùi máu tanh nồng nặc từ cửa truyền tới.

Thân ảnh Tiểu Hoa cứng đờ, chậm rãi bước vào phòng. Nếu không nhìn mặt thì sẽ có cảm giác nó càng ngày càng trở nên giống con người, thực tế mà nói, trước mạt thế nó vốn dĩ cũng đã từng là con người.

Thấy Thất Nguyệt ngồi đó, cảm giác thân ảnh cô ở dưới ánh trăng, cực kỳ đơn bạc. Tiểu Hoa dùng âm thành khàn khàn, cổ quái nói:

"Cô không sợ ta đổi ý, đêm nay giết cô luôn tại đây sao?"

Tiểu Hoa nói đứt quãng, tuy cô và Thất Nguyệt có ước định, nhưng lập trường của hai người cũng là tử địch. Thất Nguyệt đưa lưng về phía cô dễ dàng như vậy, nếu không phải do cô to gan, ngu ngốc thì chính là một người đơn thuần, đáng yêu. Nhưng Tiểu Hoa đã ở chung với Thất Nguyệt một thời gian dài, hiển nhiên cô biết, cô ấy chẳng thuộc loại nào.

Thất Nguyệt cũng không quay đầu lại, cong môi cười nói:

"Ngươi sẽ không làm thế. Bởi vì, ngươi không muốn trở thành một quái vật."

Zombie và dị năng giả giống nhau, mỗi lần thăng cấp đều yêu cầu một lượng năng lượng nhiều gấp đôi. Cho nên, hai cấp đầu tiên tăng lên rất dễ dàng, nhưng từ cấp 3 trở lên lại khó khăn hơn nhiều. Mà sau khi đạt cấp 5, năng lượng cần thiết lại là một con số trên trời, chỉ dựa vào việc chém giết đoạt tinh hạch, đoạt dị năng thì vô cùng gian nan.

Tuy nhiên, thế hệ sau này chậm rãi phát hiện, ở trong không khí căn bản đã tồn tại lượng năng lượng yêu cầu kia, hay chính xác hơn có thể gọi đó là virus. Sau khi đạt cấp 6 trở đi, dù là zombie hay con người thì đều có năng lực kết nối với tự nhiên, nhưng muốn từ đó đạt được năng lượng kia lại không hề đơn giản. Thất Nguyệt dùng điều kiện này giao dịch với Tiểu Hoa, cô tin tưởng nó sẽ không ngốc nghếch làm mấy việc như "mổ gà lấy trứng".

Tiểu Hoa không nói tiếp, mang theo năm cương thi còn lại chậm rãi rời đi, chờ đi được một quãng, nó lại dùng thanh âm khàn khàn nói:

"Đừng có lừa gạt tôi. Nếu không..."

Tiểu Hoa không nói nữa, bởi vì chính nó cũng cảm thấy lời này có chút buồn cười. Câu cuối nó muốn nói là "tôi sẽ giết cô và Đường Đường".

Có lẽ là vì "tập tính của chim non"*. Từ khi Tiểu Hoa có ý thức, nó đã sống chung với hai người họ. Lúc đó, nó bức thiết muốn tìm tự do, nhưng sau khi thành công rời đi, lại vô cùng hoài niệm bọn họ. Cho nên mặc dù đã đi, nhưng nó vẫn thường xuyên trở lại căn nhà đó, cho đến khi hai mẹ con họ lần lượt rời đi.

[*]Tậptínhchimnon:Chimnonnởra,nhìnthấyaiđầutiênsẽxemnhưlàchimmẹ,quấnquýt,ỷlại.

Thất Nguyệt không biết tâm tư của Tiểu Hoa, nếu cô biết được, chắc chắn sẽ giật mình. Bởi vì zombie cực kỳ máu lạnh, chúng không có tình cảm, chỉ biết giết chóc và theo đuổi lực lượng vĩnh hằng. Đừng nói Thất Nguyệt, chính Tiểu Hoa cũng không hiểu, tại sao một zombie như nó lại có tình cảm với con người.

***

Tin tức về zombie triều không bao lâu sau đã truyền khắp căn cứ. Nhưng lúc này, những người còn sống sót mới hậu tri hậu giác* phát hiện, toàn bộ quân nhân trong căn cứ cùng dị năng giả đều đã biến mất. Thành viên đội Long Chiến cũng từng tới khuyên Thất Nguyệt rời đi, nhưng bị cô cự tuyệt. Thất Nguyệt nói nếu ai trong đội Long Chiến muốn rời đi thì có thể xuất phát bất cứ lúc nào, còn lựa chọn ở lại, khả năng cao sẽ đối mặt với một trận huyết chiến. Ba mươi mấy người đội Long Chiến, cuối cùng cũng chỉ còn lại năm người. Khu vực lân cận căn cứ Xích Sắc tuy tràn ngập zombie, nhưng chạy trốn vẫn tốt hơn ngồi chờ chết.

[*] hậutrihậugiác:khimọiviệcngườikhácđãsắpxếpxongcảrồi,mìnhmớiđộtnhiênpháthiệnra.

Thất Nguyệt dẫn theo năm người này, cùng với hai dị năng giả khác bình thường không tham gia tiểu đội nào, nắm tay Đường Đường đứng trên đài cao tại quảng trường. Cô cầm một cái loa lớn của căn cứ, mặc kệ gió thổi tung mái tóc ngắn của mình, nhìn mọi người dưới đài tiều tụy cùng tuyệt vọng, sau đó phát biểu một bài diễn thuyết chấn động nhân tâm. Cô nắm chặt tay, cao giọng hò hét, thề với tất cả mọi người của căn cứ Xích Sắc – cùng sống cùng chết!

Những người ở đây đều bật khóc, khi bọn họ bị cả thế giới vứt bỏ, chỉ có thể ngồi đây chờ chết, lại có một người phụ nữ trao cho họ một tia hy vọng cuối cùng. Nhiều năm về sau, khi Xích Sắc đã trở thành căn cứ lớn nhất, mọi người vẫn luôn xem cô ấy là một niềm kiêu ngạo. Đó là người hùng của họ! Sau này, trong quảng trường của căn cứ Xích Sắc dựng lên một pho tượng, chính là cảnh tượng trên đài cao này, cảnh tượng khiến tất cả bọn họ rơi lệ!

Cho dù là nhóm người Đinh Lan lưu lại, hay là người sống sót trong Xích Sắc, chỉ cần liếc mắt ra ngoài căn cứ, chứng kiến một biển zombie không có giới hạn kia, đều biết rằng, hôm nay chính là ngày chết của họ. Nhưng bài diễn thuyết vừa rồi qua mức chấn động nhân tâm, lại nhìn thân ảnh vô cùng kiên định của Thất Nguyệt, mọi người vẫn quyết định cầm chắc những thứ tạm coi là vũ khí như cây chổi, gậy gỗ, muốn góp một chút sức lực.

Zombie phát động vài lần công kích, nhưng đều bị người trong căn cứ chống cự, Tuy rằng vẫn có thương vong, nhưng so với nỗi sợ hãi trong lòng mọi người thì không đáng nhắc tới. Điều khiến họ kích động chính là, Đường Đường như có chiến thần nhập vào, dị năng quang hệ quả thực là khắc tinh của zombie. Một chiêu xuất ra, một nhóm zombie liền hóa thành tro tàn.

Chiến đấu giằng co hai ngày, đàn zombie giảm bớt, cuối cùng zombie quanh căn cứ Xích Sắc chậm rãi thối lui trong tiếng hoan hô như sấm dậy của mọi người.

Chiến dịch lần này tuy có cảm giác đầu voi đuôi chuột, cả căn cứ không đến mười dị năng giả, nhưng không hề có ai hoài nghi. Tất cả mọi người đem thắng lợi quy vào công lao của Thất Nguyệt và Đường Đường. Trận chiến bảo vệ căn cứ Xích Sắc được người đời sau gọi là "Hy vọng chi chiến"*, nổi tiếng lấy ít thắng nhiều, họ đều suy diễn nguyên nhân thắng lợi là do Thất Nguyệt trí dũng song toàn, thành công ngăn cơn sóng dữ. Học giả đều dùng những từ ngữ ca ngợi tốt nhất đặt ở mười dị năng giả trong quảng trường này. Duy chỉ có Thất Nguyệt biết rằng, trận chiến này, thực chất chỉ là một âm mưu tỉ mỉ mà thôi.

[*] Hyvọngchichiến:trậnchiếnhyvọng

Tám năm sau, Thất Nguyệt vẫn luôn phong tỏa tin tức của căn cứ Xích Sắc với bên ngoài. Mặt khác, người nơi khác được phái tới tìm hiểu vài lần, cũng chỉ thấy được zombie triều vẫn không hề rút đi, đều cho rằng Xích Sắc đã không còn một người nào sống sót. Thời điểm Mộ Cẩn Thần nghe tin căn cứ Xích Sắc thất thủ liền ngây ngốc một lúc lâu, hắn không thể tin được người phụ nữ cùng đứa bé thiên tài kia cứ như vậy mà chết đi. Nhưng tin tức xác thực này lại khiến hắn không thể không tin tưởng.

Thất Nguyệt ngầm tìm kiếm một vài nhà khoa học không được coi trọng ở các căn cứ, bố trí điều kiện tốt nhất cho họ. Hơn nữa, Thất Nguyệt còn biết đại khái về công thức thực phẩm dinh dưỡng, sau khi toàn lực nghiên cứu, rốt cuộc trong hai năm đã chế tạo thành công.

Sau khi đảm bảo được nguồn thực phẩm, căn cứ Xích Sắc nhanh chóng phát triển. Lại có Thất Nguyệt cung cấp cách thức tập luyện, dị năng giả dần dần xuất hiện. Sau tám năm, Xích Sắc cường thế, dưới sự dẫn dắt của một thiếu niên cực kỳ tuấn mỹ, lộ diện trong lãnh thổ của Hoa Hạ. Thế lực khắp nơi một là mượn sức, hai là chèn ép, nhưng đều bị thiếu niên này giải quyết. Bởi vì sinh hoạt trong căn cứ Xích Sắc cực kỳ tốt đẹp, người bình thường chỉ cần chăm chỉ làm việc thì có thể đảm bảo cuộc sống, cấp bậc phân hóa cũng không quá rõ ràng. Xích Sắc nghênh đón rất nhiều di dân, mặc dù căn cứ khác hạ lệnh bắn bỏ những kẻ dám bỏ đi, nhưng vẫn không thể ngăn cản người sống sót mạo hiểm muốn đầu nhập vào Xích Sắc.

Hiện tại, Đường Đường đã hoàn toàn tiếp nhận Xích Sắc, quản lý nơi này tốt hơn cả Thất Nguyệt. Tuy nhiên, thân thể Thất Nguyệt cũng ngày càng yếu đi, cô biết, bản thân sắp phải rời đi.

Thất Nguyệt gọi Đường Đường tiến vào, nắm lấy tay hắn.

Đường Đường hiện đã không còn là bánh bao nhỏ trước đây, chỉ biết trốn tránh trong góc khóc lóc khi bị người khác ức hiếp. Tên của hắn _ Sở Đường, đã truyền khắp trời nam đất bắc, thưởng phạt phân minh, sát phạt quyết đoán, dị năng độc nhất vô nhị. Hiện tại, hắn còn có một danh hiệu khác, chính là "Thiên quang chi tử". Thời điểm Thất Nguyệt nghe thấy danh hiệu này thì mơ màng một chút, cô không biết Đường Đường có phải đứa bé trong lịch sử kia hay không. Có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng cũng có thể là thành tựu của cô đời này. Nhưng điều đó cũng không quan trọng, quan trọng hắn là con trai của cô!

Thất Nguyệt vuốt khuôn mặt anh tuấn của Đường Đường, lau khô nước mắt trên mặt hắn, giống như lần đầu cô gặp hắn khi còn bé, khóc lóc vô cùng đáng thương, ánh mắt hắn tràn ngập bất an.

"Mama... Người đừng rời đi có được không?". Đường Đường bổ nhào vào người Thất Nguyệt, cách chăn ôm lấy cô khóc rống lên.

Bộ dáng hắn bây giờ không hề có nửa điểm thông tuệ như khi đối với người ngoài, như thể mọi chuyện vẫn luôn nắm rõ trong lòng bàn tay, hắn chỉ là một đứa trẻ không muốn mẹ mình rời đi mà thôi.

Mặt hắn chôn vào chăn Thất Nguyệt, nhẹ nhàng nghe được âm thanh hắn nức nở.

Thất Nguyệt mỉm cười vuốt tóc hắn, nói:

"Đường Đường ngoan, con biết mà. Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, cần phải trở về. Đời này, ta cũng coi như không làm mẹ ruột con thất vọng. Con bây giờ rất tốt, rất giỏi, ta rất vui mừng..."

Thất Nguyệt cũng mang theo chút âm thanh nức nở, tiếp tục nói: "Ta có thể yên tâm rời đi rồi.".

Thất Nguyệt biết Đường Đường đã sớm hiểu cô không phải mẹ ruột của hắn. Vì vậy, năm Đường Đường mười tuổi, Thất Nguyệt không hề dấu diếm, đem tất cả mọi chuyện nói cho hắn.

"Mama, người có phải... có phải bởi vì nhiệm vụ mới xem con là con trai... Con... Con...". Đường Đường hoảng loạn, nói không ra câu. Hắn thật sự rất sợ hãi, sợ Thất Nguyệt thật sự chỉ vì nguyên nhân này mới để ý hắn. Hắn vẫn luôn muốn hỏi, nhưng lại không có dũng khí mở miệng.

***

Đối với căn cứ Xích Sắc mà nói, ngày hôm nay chính là ngày bi thương nhất trong cuộc đời họ, mỗi một người đều rơi lệ, bởi vì người mà họ luôn kính trọng như mẹ đã rời đi. Quảng trường yên tĩnh, không có một chút âm thanh, mọi người đều nghiêm trang cúi cầu trước pho tượng kia, người nọ nối tiếp người kia, xếp thành một hàng dài uốn lượn, không thấy điểm cuối.

Đường Đường cúi đầu nhìn cảnh tượng này, nhớ tới câu cuối cùng của Thất Nguyệt: "Đứa bé ngốc, con đương nhiên là con trai ta! Là kiêu ngạo của ta!".

Đôi mắt Đường Đường vốn đã khô cạn, lại bắt đầu thấy ẩm ướt, hắn ngửa mặt nhìn trời cao, cố gắng nuốt tất cả nước mắt vào lòng.

Hắn đứng thẳng ở đó thật lâu. Mạt thế đến, mang theo nặng mùi máu tanh, tất cả ký ức của hắn về thời đại này, từ nhỏ đến lớn, chứng kiến quá nhiều nhân tính đáng ghê tởm, có đôi khi hắn cũng không rõ có phải sở hữu tinh thần hệ chính là một loại tra tấn hay không? Hắn may mắn, gặp được người phụ nữ ấm áp đó, bảo vệ hắn suốt thời ấu thơ. Thời điểm hắn khóc lóc, người đó ôm lấy hắn. Thời điểm hắn gặp nguy hiểm, người đó che chở hắn. Đối với mẹ ruột, hắn thật lòng cảm kích; còn đối với người phụ nữ ấm áp, kiên cường, khiến hắn an tâm dựa vào kia, lại là người mẹ mà hắn luôn yêu thương!

"Mama, con sẽ không làm người thất vọng!"

Hắn nhẹ nhàng mở miệng, không bởi vì mất đi người thân mà trở nên yếu ớt, mà là một vương giả kiên cường!

Hắn chính là "Thiên quang chi tử" - Sở Đường!

#Tiếu:Saubaothángngàygiantruân,cuốicùngteamcũngđặtdấuchấmhếtchothếgiớinày. Cảmơnmọingườivẫnluôntheodõivàủnghộsuốtthờigianqua. Chươngnàybetakhôngkĩ,sẽcósaisót,m.ncóthểcmtđónggópýkiến. HiệntạicómộtsốchuyệnTiếumuốnthôngbáo. Sắptớisẽtạmngưnghoạtđộngmộtthờigianvìchuyệnhọchành,hẹngặplạicáctìnhyêuvàotháng7,tuynhiên,bởivìteamvẫncórấtnhiềuchươngtồntrữ,vàmộtsốthànhviênteamcóthểtiếptụchoạtđộngtronglúcTiếuvàhaibạneditorschínhkhácnghỉvìthinênchươngmớivẫnđượcupvớitốcđộrùabò. Hẹngặplạivàomộtngàykhôngxa. Nhớvotevàcmtnhé,cácbạnchínhlàđộnglựccủateam.

Suýtquên,thếgiớisausẽđánhdấusựtrởlạicủanamchínhnhé. Cùngchờmong|VịDiện10|<Thiếunữdướibầutrờiuám>nào!!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện