Kế Hoạch Của Bảo Bối: Con Muốn Người Mẹ Này - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Chương 98


trước sau



Editor: Ngạn Tịnh.

Beta: Bén

Đầy mặt Cung Tiểu Kiều đều là dấu chấm hỏi, vào lúc này lại còn có thể nói những lời này với cô, anh tới làm chú hề đó à?

"Cố Hành Thâm, đừng trao cho tôi quyền lực lớn đến như vậy! Tôi không gánh nổi!"

"Anh biết rồi." Cuối cùng nghe được câu trả lời của cô, vẻ mặt Cố Hành Thâm bỗng nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo, lập tức đứng dậy rời đi, không nói thêm câu nào.

"Ông già khó hiểu..." Cung Tiểu Kiều nhìn bóng lưng rời đi của anh, cố gắng vứt đi cảm giác không bình thường trong lòng, không yên lòng mở cửa xe.

Kết quả không được mấy giây, Cố Hành Thâm đột nhiên vòng lui lại.

Cung Tiểu Kiều lập tức bày trận địa sẵn sàng đón quân địch nhìn anh, ai ngờ anh lại đi vòng qua xe của cô, sau đó ngồi lên vị trí điều khiển, "Lên xe, anh đưa em đi."

"Mặc dù em không có bằng lái, nhưng khả năng lái xe của em rất tốt."

"Xe của ai đây?"


"Nhị sư huynh."

"Sắp tới sinh nhật em rồi đúng không?"
"Hả? Ừm."

Cố Hành Thâm, anh nói chuyện có thể liên kết với nhau một chút được không? Cung Tiểu Kiều oán thầm!

"Đi đâu đây?"

"Đoàn làm phim."

Xe dừng ở chỗ cách đoàn làm phim một chút, Cố Hành Thâm xuống xe, con ngươi thâm thúy nhìn thẳng vào mắt cô, nói một câu, "Ngoan ngoãn một chút."

Qủa thật là... Không thể hiểu được...

Chẳng lẽ đây chính là chứng lo lắng trước hôn nhân trong truyền thuyết đó à?
-
Những ngày sau đó, hai cặp đôi kia đều bận rộn chuyện hôn lễ, cũng không chạy đến làm phiền cô nữa, Cung Tiểu Kiều vui vẻ thanh nhàn, cứ như vậy chậm rãi trôi qua đến ngày tổ chức hôn lễ.

Nơi tổ chức tiệc cưới là khách sạn Triều Cẩm, người dẫn chương trình là MC lừng danh Tạ Dĩnh, khách mời có bạn bè người thân, trong đó có không ít lãnh đạo cấp cao ở thành phố A.

Phù dâu của Cố Hành Thâm và Cung Hàn Niệm là Lãnh Tĩnh, phù rể là Đường Dự.

Phù dâu của Cố Tiểu Nhu và Tần Nghiêu là Cung Tiểu Kiều, phủ rể là Lãnh Thấu.

Cung Tiểu Kiều vốn nghĩ rằng Cố Hành Thâm sẽ sắp xếp Thẩm Nhạc Thiên làm phù rể cho Cố Tiểu Nhu, không ngờ tới lại là Lãnh Thấu.

Cung Tiểu Kiều khoác lên bộ đồ phù dâu được cắt may tỉ mỉ, hôm nay cô không thể quá kém so với hai cô dâu.

Cả ngày hôm nay, cho dù Cung Tiểu Kiều đi đâu, Lãnh Thấu đều yên lặng đi theo phía sau.

Cung Tiểu Kiều không khỏi thầm giễu cợt Cố Hành Thâm dụng tâm lương khổ.

Cửa sổ sát đất trước hành lang, Cung Tiểu Kiều liếc nhìn Lãnh Thấu đứng bên cạnh, "Cũng đã chạy tới bước này, anh ta cho rằng tôi sẽ làm ra cái gì được chứ? Cướp chú rể à?"

Lãnh Thấu khó hiểu mà trả lời một câu, "Anh ấy hy vọng em có thể cướp chú rể."

"Cái gì cơ?" Cung Tiểu Kiều khó hiểu.

Cố Hành Thâm làm sao có thể hy vọng cô cướp chú rể được chứ? Không giết cô đã là không tệ rồi!

Sao một người lại một người đều nói chuyện mang ẩn ý, khó hiểu như vậy chớ...


"Không có gì." Lãnh Thấu trả lời.

"Ò."

"Ông nội em hình như đang tìm em."

Hôm nay là hôn lễ của Cung Hàn Niệm, người của nhà họ Cung tất nhiên đều sẽ đến đủ.

"Ồ."

"Tại sao lại lảng tránh không gặp?" Lãnh Thấu hỏi.

"Chẳng sao cả." Cung Tiểu Kiều trả lời.

Thật đúng là một cuộc đối thoại nhàm chán mà.
-
"Tiểu Kiều."

Cung Tiểu Kiều quay đầu, nhìn thấy Tần Nghiêu đứng ở phía sau, không biết tìm tới từ lúc nào.

"Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy một lát." Tần Nghiêu nhìn Lãnh Thấu nói.

Không đợi Lãnh Thấu trả lời, Cung Tiểu Kiều đã mở miệng trước, "Không cần nói chuyện riêng, có chuyện gì nói đi!"

Cuối cùng, Tần Nghiêu cũng chỉ trầm mặc đứng tại chỗ, im lặng nhìn cô.

Lãnh Thấu cũng không chút để ý hai người có phải đang liếc mắt đưa tình hay không, trấn định như thường đứng giữa hai người.

"Anh biết rồi."

Cuối cùng, Tần Nghiêu đứng người nhếch mép một cái, nói xong bèn xoay người rời đi.

Lại là câu này!

Biết cái méo gì?

Bọn họ biết cái quái gì chớ?

Ha, bọn họ chẳng biết gì cả!

Tần Nghiêu vừa rời đi không lâu, lại có một người tìm tới.


Lần này, nhìn thấy người tới, Lãnh Thấu không cần đối phương mở miệng đã tự giác rời đi trước.

Cố Hành Thâm đứng ở bên cạnh cô, lại là một hồi im lặng.

Nếu như nói Tần Nghiêu là một bãi nước tuyệt vọng, thì Cố Hành Thâm lúc này đây giống như toàn thân đều là mưa gió bị đè nén, núi lửa đang ngủ yên, không biết lúc nào sẽ bùng phát điên cuồng.

"Bộp----"

Cố Hành Thâm đột nhiên chống một cánh tay phía sau cô, trong ánh mắt kinh ngạc của cô cúi người, chậm rãi đến gần, mãi đến khi cách môi cô chỉ còn mấy milimet.

Vào lúc Cung Tiểu Kiều sợ đến mức tim sắp ngừng đập, anh lại đột nhiên đứng thẳng, sau đó không một tiếng hừ, xoay người rời đi.

"Thật mọe nó khó hiểu quá..." Cung Tiểu Kiều che lấy vùng trái tim đang xao động bất an, xoa dịu một hồi rung động.

-

Lúc Cung Tiểu Kiều trở về phòng khách, lại oan gia ngõ hẹp đụng phải Cung Hàn Niệm.

Cô ta phong thái thướt tha và vẩy vẩy sợi tóc bên tai, quét mắt nhìn khách mời cả sảnh, mặt đầy đắc ý và giễu cợt, "Một đứa con hoang do một ả đàn bà đê hèn sinh ra mà thôi, lại có thể không biết trời cao đất rộng muốn leo cao. Cho dù mặt dày mày dạn quấn lấy Cố Hành Thâm thì thế nào, dù được ông nội yêu thương thì làm sao? Là của tao thì sẽ mãi là của tao, làm thế nào cũng không cướp được! Cố Hành Thâm, còn có tất cả của nhà họ Cung, mày đừng hòng mơ tưởng chạm đến..."

Thấy cô không phản bác, Cung Hàn Niệm càng thêm đắc ý, "Không phải miệng mồm rất lanh lợi à? Sao lại câm như hến rồi? Xùy- là đàn ông ai cũng sẽ đều chọn Cố Tiểu Nhu thôi, mày có bối cảnh như người ta sao? Có biết giả vờ yếu ớt như người ta không? Một con vịt con xấu xí đê tiện cũng vọng tưởng thay thế công chúa chính thống, bị Tần Nghiêu đá một lần còn chưa đủ, lại không hết hy vọng đi quyến rũ thêm lần nữa, quả thực là tự rước lấy nhục! Đúng là mẹ nào con nấy, mày cũng giống như mẹ mày, đều là loại đàn bà không biết liêm sỉ!"

Lãnh Thấu vốn tìm Cung Tiểu Kiều đứng ở cách đó không xa, đã chuẩn bị sẵn sàng đi lên khống chế tình huống.

Không ngờ tới là, Cung Hàn Niệm nói chuyện quá đáng như vậy, nhất là câu nói sau cùng, lại chẳng thể khiến Cung Tiểu Kiều mất khống chế mà động tay chân.

Cô cũng chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn Cung Hàn Niệm, sau đó đi qua người cô ta, căn bản không xem cô ta ra gì.

Thấy phản ứng này của cô, Lãnh Thấu lại càng thêm lo lắng.

Càng là đè nén, đến lúc bộc lộ lại càng khó có thể ngăn cản.

Anh không cảm thấy tính cách của Cung Tiểu Kiều sẽ bỏ qua như vậy.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện