Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chuyển Lỗ Thành Lời


trước sau


**********
Tin tức của thành phố mỹ phẩm miền bắc ồn ào xôn xao, không ít người đang âm thầm dòm ngó, cũng có người âm thầm chuẩn bị.


Chuyện làm giả nhãn hiệu từ lâu đã có người làm rồi, chỉ là không mở được tiệm mà thôi.

Trước mắt tiệm đồ xa xỉ trong nước đều là đồ giả cả, đây cũng là nguyên nhân nhiều người chạy qua bên Sông Hương mua đồ.


Khoan hãy nói giá tiền bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng mua được đồ
chính hiệu.

Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, bán sỉ son môi được vớt từ dưới biển lên đã phổ biến khắp nơi, hầu như mỗi quây hàng đều có
Bán được nhất là nhà máy mỹ phẩm Hoa Sa, rất nhiều chơi thế này, nhập một triệu rưỡi tiền hàng bên Giang Hiểu Nghi, cầm ba triệu tiền hàng của mình, sau đó nâng cao giá lên rồi bán ra bên ngoài.


Thị trường đồ giả đã không còn là chỉ lưu truyền trong thành phố mỹ phẩm, mà bắt đầu xuất hiện trên thị trường, hình thành phản ứng dây chuyền, một vài thị trường bắt đầu xuất hiện những sản phẩm này.

Nhưng đa số thị trường đều do một mình Lục Tam Phong nam giữ, từ giai đoạn sản xuất đến giai đoạn cuối cùng, quá trình này có thông tin kém, hơn nữa lớp lớp hàng dự trữ.


Triệu Yên Nhiên suy nghĩ hai ngày, quyết định trữ một lô hàng liên tiếp mấy ngày, giá của Dior được vớt dưới biển trên thị trường đầu cuối đã tăng điên cuồng.


Đây e là lần đầu tiên thị trường son môi không bán được, những người nghĩ cách trữ hàng, mấy người mà cho rằng ngồi đợi giá tăng có nằm mơ cũng không ngờ rằng, tạo thành cục diện này chính là vì việc làm ăn của vợ Lục Tam Phong bị người ta hại, có một lô hàng không bán ra được.


Hai ngày sau, tin tức mới nhất trong thành phố mỹ phẩm, thỏi son môi Dior bản lẻ, bán ra với đơn giả bốn mươi lầm nghìn, hơn nữa thị trường thiếu hàng trầm trọng, rất nhiều người mấy đêm liên tục kéo hàng đến miền bắc, có người còn thổi phồng lần này có mấy chục triệu thị trường trống, có thể sẽ dẫn đến chấn động giới mỹ phẩm, ví dụ như nhãn hiệu quốc tế tiến vào chiếm thị trường trong nước.


Tin tức đầy rẫy, không ai biết được câu nào là thật, câu nào là giả.


Hồ nước này, đục rồi!
Lục Tam Phong đến nhà máy, đi dạo một vòng, mấy ngày nay nhà máy rất náo nhiệt, tối qua còn có người trèo tường vào nữa, muốn móc khuôn mũi khoan
Nhà máy ở con đường này đều ganh tị vô cùng.


“Thế nào?” Lục Tam Phong bước vào phòng làm việc, số pha có hơi cũ, đối diện có treo mấy bức tranh Tết dưới đất thì là xi-măng, tạt nước mới vừa lau nền xong, anh hỏi: “Nhu cầu được thúc đẩy lên rồi sao?"
"Ừm ừm!” Ngụy Nhiễm Đan vội vàng gật đầu, bây giờ ánh mắt cô ta nhìn Lục Tam Phong cũng lấp lánh luôn rồi, người đàn ông trẻ tuổi này im hơi lặng tiếng mà năm giữ tất cả mọi thứ.

Cô tin rằng nếu như nhà máy nằm trong tay anh, chưa đến hai năm, hàng ngũ mỹ phẩm sẽ xuất hiện một công ty lớn.


“Tổng giám đốc Lục, tôi không hiểu tại sao họ lại nhiệt tình giúp chúng ta truyền bá như vậy.

Bây giờ không chỉ là thành phố mỹ phẩm, bản lẻ cũng được thúc đẩy lên rồi, đúng là có người mua thật.


“Trên đời này thiếu kẻ ngốc sao? Trên đời này rất thiếu kẻ ngốc, nhưng từ trước đến nay không thiếu kẻ ngốc tự cho mình là thông minh, mỗi người tham dự vào đều cho rằng mình là người năm giữ chuyện này, thật ra đều là rau hẹ cả, nếu như có hiểu cái đạo lý này, thế thì sẽ hiểu thị trường chứng khoán trong nước.


Lục Tam Phong cầm phích nước nóng dưới đất lên, tự rót cho mình một lỵ, rồi ngồi xuống nói: “Ngày mai bắt đầu xuất hàng đi, xuất hết ba trăm triệu hàng này đi xong, ổn định vài đơn hàng giúp cô ấy, chúng ta nên quay về làm việc rồi.”
“Vâng!” Ngụy Nhiễm Đan xúc động, trong thời gian ba tháng này quả thực cô ta rất mệt, nhưng đều vượt qua được.

Cô ta cảm nhận được Lục Tam Phong cũng khá hài lòng với cô ta, tin rằng sau khi về công ty sẽ có một vị trí mới đợi cô ta.


Ngày hôm sau, tất cả việc mua lại đều tạm dừng, trước đây lên tiếng nói răng năng lực sản xuất có hạn, nhưng người mua hàng quá nhiều, cho nên mỗi khách hàng đều có hạn ngạch, hôm nay toàn bộ đều hủy bỏ hạn chế của đơn hàng.


Trong một thời gian ngắn, không ít người đều lũ lượt kéo đến, thậm chí có người đánh nhau ở trước quầy hàng của mỹ phẩm Hoa Sa, đây không phải là giành hàng, mà đây là cướp tiền, ai có thể giành được hàng thì có thể tăng giá bán ra ngoài.

Mỗi một người ở đây đều tin rằng, đừng nói đến lấy được hàng, chỉ cần bản thân lấy được đơn hàng, trực tiếp tăng thêm hai mươi phần trăm giá thì có thể bán ra được.



Mấy ngày nay sự điên cuồng của thị trường đã kích thích tinh thần của mỗi người, khiến họ không kịp suy nghĩ.


Một buổi sáng, thỏi son môi với giá gốc chưa đến một nghìn, mà bản ra được bảy mươi phần trăm hàng với đơn giá 2 nghìn 4.

Hai giờ chiều, 300 triệu hàng tồn đã tiêu thụ sạch trơn, số hàng bán được là 861 triệu, lập nên số hàng bán được lớn nhất trong một ngày từ khi mỹ phẩm thành lập den nay.


Giang Hiểu Nghị đến sạch tiền với thời gian ba tháng, còn Lục Tam Phong chỉ dùng mấy ngày để chuyển lỗ thành lời.


Nhìn đồng tiền chất như núi, Giang Hiếu Nghi ngồi ngây người ở đó.


“Tổng giám đốc Giang, lát nữa xe của ngân hàng sẽ đến, đến lúc đó có người vận chuyển, yên tâm đi.

Ngụy Nhiễm Đạn tưởng Giang Hiếu Nghi sợ nhiều tiền như vậy sẽ xảy ra vấn đề, hoặc là bị người ta cướp.


“Tôi không lo cái này, tôi đang nghĩ bản thân mình không biết gì cả, chỉ thích hợp làm một người phụ nữ của gia đình."
"Đâu có đầu, đây là lần đầu cô lập nghiệp, ba tháng này có tiến bộ hơn rất nhiều, từ dây chuyền lắp ráp ban đầu, thay đổi ốc vít đều tự làm, đến bây giờ cô đã học được quản lý rồi, mấy ngày trước cô còn phỏng vấn rất nhiều người, biểu hiện không phải cũng khá tốt sao!” Ngụy Nhiễm Đan khen ngợi cô.


“Tốt cái gì?” Giang Hiểu Nghi có chút thất vọng, cúi đầu xuống, đan bàn tay vào nhau, nói: “Tôi làm lâu như vậy, lỗ nhiều tiền như vậy, anh ấy chỉ dùng mấy ngày là có thể kiếm lại được rồi." "Tổng giám đốc Giang, cô không thể so sánh với anh ấy được!” Ngụy Nhiễm Đạn khom người xuống, cười nói: "Một nhân vật như tổng giám đốc Lục, tôi cũng lần đầu tiên thấy.

Anh ấy là kì tài thương mại bẩm sinh, cô nghĩ thử xem, nếu như cô cũng là nhân vật như vậy, trong một nhà, hai vợ chồng đều là nhân vật như vậy, có phải quá không công bằng với những người bình thường như chúng tôi không?”
Giang Hiểu Nghi nghĩ sơ qua rồi cười nói: “Đúng nha!"
“Hơn nữa, cô đã rất thành công rồi, đối với người phụ nữ mà nói, điều quan trọng nhất là lấy chồng, nói về lấy chồng thì cô là sự tồn tại trong top mười ở cả nước, còn nữa cô làm vô cùng tốt, tôi làm đến bây giờ cũng biết bao nhiêu năm rồi, không phải cũng không bằng tổng giám đốc Lục sao?"
Giang Hiểu Nghi suy nghĩ một hồi, cảm thấy cô ta nói cũng đúng, không có ai mới sinh ra mà biết hết cả, trừ người kì dị như Lục Tam Phong ra.

Bản thân cô chỉ cần từ từ học, sẽ có một ngày tốt lên.



Xe chuyển tiền đã đến rồi, gần chín trăm triệu tiền giấy cũng không ít, chất trong ba thùng lớn, rồi đưa ra ngoài, suốt đường đi đều có người vây xem.

Một người phụ nữ hơn ba mươi
tuổi chạy chầm chậm đến, phía sau có hai cô gái hai ba hai tư tuổi, trong miệng vẫn đang chỉ bảo nói: "Tôi nói cho mọi người nghe, đến đây mua mỹ phẩm, chất lượng nào cũng có, còn rẻ hơn những tiệm mỹ phẩm kia"
"Biết rồi chị Ngô!”
“Bên đó làm gì mà nhiều người vậy?” Chị Ngô chạy qua bên này, hỏi người bên cạnh: “Đang làm gì thế? Sao náo nhiệt vậy?”
“Chưa đến một ngày bản được chín trăm triệu, ngân hàng cho xe đến đón, phong cách tây chết đi được.

"Còn không phải sao, lúc nào tôi mới có ngày như vậy nhỉ
"Tôi hỏi một chút, ở đâu có bản son môi Dior được vớt từ dưới biển lên vậy?” Chị Ngô hỏi.


“Chỗ tôi có, chỗ tôi có."
Không lâu sao, chị Ngô bị mấy nhà lôi lôi kéo kéo đi, hai cô gái bên cạnh cũng vội vàng đi theo.


“Chị Ngô, bữa tiệc bên tổng giám đốc Hác, hai tụi em có thể đi được không?"
“Đi cái gì mà đi? Tưởng rằng có chút sắc đẹp thì lên được thật à, học thêm nhiều chút đi, qua bên lớp huấn luyện của tôi học trước đi, sếp lớn trong tay tôi nhiều lắm."
Giang Hiếu Nghi bỏ tiền vào tài khoản, việc đầu tiên cô làm ở ngân hàng là gọi điện thoại cho gia đình, nói với Lục Tam Phong là kiếm được bao nhiêu tiền, tất cả hàng hóa đều het sach.


"Tốt tốt tốt, vậy tối nay chúng ta chúc mừng một chút.

Anh đã đặt vé máy bay ngày mai cho em rồi, em đi đón Như Lan về.” Lục Tam Phong vui mừng nói.


“Được, chúng ta uống chút rượu.


Giang Hiểu Nghi nói với vẻ mặt đầy vui mừng, mặc dù nhà máy này có thời gian thành lập không dài, nhưng cô thật sự đã dốc hết tâm huyết vào nó, thấy nhà máy từ cõi chết trở về trong lòng cô vô cùng xúc động
Lúc trời chập tối, trong nhà hàng Tây, ngọn nến đang đỏ rực lửa, ánh lửa dịu dàng chiếu vào mặt, làm cho Giang Hiểu Nghi tăng thêm vài phần mờ ảo.


Ngụy Nhiễm Đan chủ động nâng ly rượu lên, cười đùa nói: “Tôi cảm thấy bữa ăn này tôi không nên đến
"Đừng nói như vậy, thời gian này cô vất vả rồi, tôi kính cô một lỵ." Lục Tam Phong nâng ly rượu lên nói.


"Không dám, tôi kinh tổng giám đốc Lục, chúc hai người đầu bạc răng long, hạnh phúc mỹ mãn.


“Chị Đan gần đây quả thực bận chết đi được, không chỉ phải làm việc ở nhà máy, còn phải quản lý quầy hàng, có thời gian có thể thường xuyên liên lạc." Giang Hiểu Nghi nâng ly lên hỏi: “Lúc nào quay về thế?”
"Ngày mai bọn anh sẽ đi, cùng thời gian em đi đón Như Lan.” Lục Tam Phong nói.


Nụ cười trên mặt Giang Hiếu Nghi khựng lại, thời gian ba tháng trôi qua nhanh quá, cô đã quen có anh mỗi ngày ở nhà nấu cơm, mỗi ngày về đến nhà là có thể nhìn thấy anh, từ ngày mai trở đi lại bắt đầu bước vào cuộc sống của một người.


“Ngày mai đi à?" Giọng của Giang Hiểu Nghi rõ ràng rất đơn điệu, cô trầm tĩnh một lát rồi nói: "Nôn nóng cái gì, khác nhau mấy ngày chứ? Đột ngột quá.


Lục Tam Phong có thể cảm giác được cảm xúc thất vọng của cô, thở dài một hơi rồi đặt ly rượu xuống, nói: “Đã ở lâu như vậy rồi, công ty còn đang trong giai đoạn xây dựng phát triển, rời đi quá lâu cũng không được.


“Tổng giám đốc Lục, hay là thế này đi, tôi về trước, có chuyện gì thì tôi sẽ báo với anh?" Ngụy Nhiễm Đan
đưa ra đề nghị.


Giang Hiểu Nghi không nói gì, chỉ nhìn anh chăm chăm, ngọn nến lắc lư vài cái, không biết gió từ đầu đến thổi ngọn nến lắc qua lắc lại, trong chốc lát ánh sáng ở đó không được ổn định, trên mặt mỗi người đều có lúc sáng lúc tối.


“Không khác mấy ngày, đợi Như Lan quay về, chúng ta cùng ăn bữa cơm." Lục Tam Phong mềm lòng rồi.


Lúc này trên mặt Giang Hiếu Nghi mới có chút vui, cô không muốn lúc mình quay về, đón tiếp cô là một căn phòng lạnh lẽo.

Trong một ngày, một lượng lớn
hàng được xuất ra, mua lại cũng kết thúc.

Ngày hôm sau, một thế giới sự thật bày ra trước mặt mọi người, những người mua vốn dĩ muốn giành lại nguồn hàng, vừa mới bước vào thì bị bảy tám người vây quanh, đều nói mình có hàng.


Người đến nhập hàng trong buổi sảng không nhiều lắm, ngược lại người cung cấp hàng lại không ít, cũng có người thuận lợi bán ra, chỉ có điều so với tình trạng mấy ngày trước đến mua hàng, chủ động đến quầy hàng hỏi, thậm chí trực tiếp đặt tiền đặt cọc, thì đây giống như trực tiếp tạt vào xô nước lạnh.

img


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện