Hôn Đủ Chưa

Chương 22


trước sau



Tô Mộ Tinh không ngờ Lâm Thâm sẽ đến tìm cô, trì hoãn mãi mới nói: "Anh Lâm Thâm, sao anh lại ở đây?"
Lâm Thâm đứng cách hai bước, cúi thấp đầu nhìn cô: "Tiểu Mộ, em không trả lời tin nhắn của anh."
Tô Mộ Tinh vô thức rút điện thoại ra nhìn qua, quả nhiên có ba tin nhắn chưa độc, cô mở ra lướt thật nhanh, một tiếng trước, hỏi cô hôm nay lúc nào rảnh.
Tô Mộ Tinh lại cất điện thoại vào túi, nghĩ đến một câu nói đùa trên mạng: Thời đại này còn gửi tin nhắn điện thoại, trừ khi là gửi mã xác minh, còn không thì chỉ có Thái Khang Vĩnh.
(Thái Khang Vĩnh là MC nổi tiếng của chương trình truyền hình Khang Hi đến rồi)
Cô vừa định trêu đối phương vài câu nhưng lời nói đến miệng lại nghĩ lần trước mình tìm người ta nhờ giúp đỡ cũng là gửi tin nhắn.
Mắng người ta còn kéo cả mình vào theo, không thỏa đáng mấy, cuối cùng chỉ hỏi đơn giản một câu: "Có việc à?"
Lâm Thâm cũng hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Tô Mộ Tinh lắc đầu, ăn ngay nói thật: "Vẫn chưa." Cô từ đồn cảnh sát đi ra, mặt dày mày dạn ngồi ì trên xe Hứa Thanh Nhiên, mãi đến tận lúc nãy bị người ta xua đuổi thì đã sắp tám giờ rồi mà bụng vẫn rỗng tuếch.
Anh mắt Lâm Thâm dừng trên người Tô Mộ Tinh mấy giây, yết hầu khẽ trượt, nói: "Cùng nhau ăn cơm nhé."
Tô Mộ Tinh ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, đang đứng quay lưng với đèn đường, dưới ánh sáng nhạt nhòa, khuôn mặt tuấn tú lọt thỏm trong bóng đêm, đôi đồng tử đen láy như giếng sâu.

Năm ngoái, Lâm Thâm về nước, hơn một năm qua hai người chỉ gặp nhau bốn lần, lần đầu tiên là vào mùa hè khi cô nằm viện, còn hai lần sau là ở Diễm Hội và nhà hàng, lần này vừa đúng là lần thứ tư.
Một tay cô đút vào túi áo khoác rộng, nói từ chối: "Thôi, lần sau đi." Nói xong, cô xoay người, đi về phía trước.
Mới bước đi được một bước, cánh tay bị người ta kéo lại.
Dừng vài giây, Tô Mộ Tinh quay người, ánh mắt sáng quắc nhìn người đàn ông, rất lâu sau, người ấy thả tay.
Trên con đường nhỏ rợp bóng cây trong tiểu khu, quầng sáng vàng nhạt từ bóng đèn tản xuống, thỉnh thoảng có vài con thiêu thân lởn vởn vây quanh bay loạn xạ quanh vầng sáng, nhấp nha nhấp nháy.
Ngón tay Lâm Thâm rụt về, miết dọc theo đường chỉ quần, giống như muốn gạt bỏ những cảm xúc lạ kì ở bụng ngón tay, lát sau, anh chậm rãi mở miệng: Tiểu Mộ, anh hối hận rồi."
Một câu không đầu không đuôi, Tôi Mộ Tinh nghe vẫn hiểu, cô liếm liếm môi, nhếch khóe miệng cười: "Sớm đã là quá khứ rồi."
Đôi mắt sau của Lâm Thâm càng trở nên thâm thúy, giọng nói nhỏ khàn khàn: "Lần trước anh đưa em về, anh hỏi em...!trở về anh nghĩ mãi, mới phát hiện...Tiểu Mộ, là anh đã sai."
_ _ Tiểu Mộ, có từng đợi anh không?
_ _ Anh Lâm Thâm, em không đợi anh.
Em không đợi anh, không phải chưa từng đợi mà là không đợi.
Đôi mắt dài của Tô Mộ Tinh khẽ run rẩy, ngoài mặt bình thản nhưng trong lòng phút chốc căng thẳng, giữa cô và Lâm Thâm không có người thứ ba, không có hiểu lầm cẩu huyết, hồi đó xa nhau cũng xem như dễ hợp dễ tan, nhưng tình cảm từ nhỏ đến lớn làm sao có thể nói dứt là dứt đây, vậy mà Lâm Thâm kiên quyết hơn cô, đề nghị chia tay, một tuần sau liền đi du học nước ngoài, mãi đến sau này tốt nghiệp, lập nghiệp rồi, trải qua tám năm, quan hệ giữa hai người gần như bị cắt đứt.
Từ nhỏ, cô đã là cái đuôi theo sau Lâm Thâm, Lâm Thâm luôn miệng gọi cô là em gái, rất thân thiết.


Sau này lớn lên, hai người lại cùng một tính xấu, không muốn nhìn thấy bên cạnh đối phương có người khác giới, dùng cách này cách kia giày vò làm người ta đứt gánh giữa đường, nhưng khổ nỗi cả hai đều có vận đào hoa, thật sự muốn vượt qua những ngày tháng dùng gậy đánh hoa đào ấy, đại khái cũng sắp chết vì lao lực, hai người bèn thương lượng, quyết định vẫn là nước phù sa không chảy ra ruộng người, thế là ở tuổi mười bảy, hai người đã bắt đầu hành trình tình yêu gà bông từ rất sớm.

Đến sau này mẹ Tô xảy ra chuyện, Tô Mộ Tinh sinh bệnh, biến cố xuất hiện liên miên, cô và Lâm Thâm chẳng thể còn tiếp tục bên nhau được nữa.
Thật lâu sau, Tô Mộ Tinh thở dài, ngước mắt nhìn thẳng anh hỏi một câu: "Anh Lâm Thâm, anh đến lúc nào?" Lâm Thâm đứng dưới tòa nhà cô ở, chạm mặt trong tiểu khu cũng không phải chuyện tình cờ, nói không chừng chính là theo cô vào đây.
Cô ngập ngừng, tiếp tục nói: "Người vừa mới đưa em về tên là Hứa Thanh Nhiên, là một bác sĩ."
Ánh mắt Lâm Thâm chợt động, chẳng lập tức tiếp lời, quả thực anh mới thấy rồi, thấy cô từ trên xe một người đàn ông đi xuống, chỉ là ánh sáng không tốt, anh chưa nhận ra người đàn ông ngồi ở ghế lái.
Tô Mộ Tinh cười cười, thật thà nói: "Em đang theo đuổi anh ấy." Có lẽ nói là cầu hoan thì càng chính xác hơn, trong lòng cô oán thầm.
Lâm Thâm chẳng ngờ cô lại thẳng thắn như thế, một câu thôi đã khiến tất cả những lời anh muốn nói đều bị chặn lại ở cuống họng, đầu lưỡi lan tràn vị đắng ngắt, nói: "Tiểu Mộ, chúng ta không phải thế, chúng ta..."
Tô Mộ Tinh ngắt lời anh, trốn tránh trọng tâm câu chuyện: "Anh Lâm Thâm, em lên trước đây." Cô nói xong, quay người, lúc vừa bắt đầu chỉ là bước chân dài một chút, sau cùng trực tiếp chạy luôn.
Lâm Thâm đứng như trời trồng, không cựa quậy được, đầu ngón tay buông thõng bên chân dần trắng bệch.

.

.

.

.

.

.

.

.

(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang truyenwiki1.com Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)
Tô Mộ Tinh lên tầng, vào nhà, bụng kêu òng ọc mấy tiếng, cô bóc túi bánh mì ra gặm mấy miếng, đi đến chỗ cửa sổ, vụn bánh rơi lả tả từng hạt.
Bên cửa sổ, bước chân dừng lại, cô vươn tay kéo một góc rèm cửa, nhưng đợi khi thật sự kéo mở một khe nhỏ, tay khựng lại, do dự một hồi, cô rụt tay, đi về sofa.
Tô Mộ Tinh vừa đặt mông ngồi xuống, liếc qua điện thoại ngẫm nghĩ, không biết nên bày tỏ trạng thái cảm xúc gì, lên mạng đăng bài:
Lầu chủ: "Bạn trai cũ ám thị cho tôi muốn tái hợp, làm sao đây?"
Tô Mộ Tinh cho rằng bài đăng này sẽ trôi mất, không ngờ một lúc sau đã có bình luận.
Lầu 1: "Mẹ kiếp! Có phải sẽ được xem "Cuộc chiến người tình cũ 3" không?"
Lầu 2: "Phiền chết đi được, gần đây hơn hai trăm người yêu cũ náo loạn đòi quay lại, mẹ nó chứ đều là thận hư cả."
Lầu 3: "Lầu 3 giả vờ như bị cưỡng bức nhé, cẩn thận đi tong quả thận, biểu tượng *một bài hát Nói chia tay là chia tay gửi tặng cho chính mình*"
Lầu 4: "Bạn trai cũ là cái gì? Có thể ăn không? Ngại quá, đây là mẹ đơn thân, đến tay bạn trai cũ cũng chưa từng sờ qua, Ồ, không đúng, đàn ông là cái gì? Biểu tượng*một bài hát Lạnh lẽo gửi tặng chính mình*"
Lầu 5: "Em gái bé bỏng, nào nào nào, anh đang ở đây, đưa tay cho em sờ này, sợ cực kì thích á."
Lầu 6: "Fuck! Lầu 5 lưu manh thế, nhà đã xiêu vẹo thành cái kiểu gì rồi, để tôi phù chính, @lầu chủ, bạn trai cũ đẹp trai không, đây là vấn đề then chốt?"
(Cuộc chiến người tình cũ: series phim Trung Quốc chiếu rạp đã ra phần hai, có Trịnh Khải đóng, xem cũng ok đấy các thím ạ)
(Lầu chủ = chủ thớt, người đăng status.

Lầu 1, lầu 2...!chỉ người bình luận số một, số hai....!Bạn nào dùng Weibo là biết rồi đấy.)
(Phù chính: thời xưa dùng để chỉ việc nâng vợ bé lên thành vợ cả)
Tô Mộ Tinh lại cắn một miếng bánh mì, lướt nhìn màn hình, cuối cùng cũng có một cái bình luận bình thường này.
Ngón tay Tô Mộ Tinh gõ chữ trả lời: Đẹp trai, 185cm, hạn mức...mở ngân hàng đầu tư.
[Lầu chủ đã định cô độc một đời]
[Định trước độc thân cả đời]
[Con mẹ nó, lầu chủ mất trí quá rồi, lầu chủ bị mù à]

[Lầu chủ mù]
[Lầu chủ có thể là một người khuyết tật trí tuệ, đi uống thuốc đi]
[Ăn chân gà cho đỡ sợ]
[Lầu chủ này, có phải bạn trai cũ không cứng được phải không hả, con mẹ nó nếu không thì chắc là "làm" không ra gì rồi]
[Shit...tôi muốn xuống xe]
[Say xe]
[Hì hì, cửa xe hàn cố định rồi]
[Giàu mạnh dân chủ hòa hợp, biểu tượng *ăn ngón tay sợ hãi*]
[Thật không hiểu nổi các người đang lải nhải cái gì, toàn là một đống lộn xộn, nào nào nào, ánh đèn soi sáng đây, ôi chao, vấn đề chủ yếu trong chuyện này là lầu chủ đó, bạn có còn thích anh ta không, thích thì xông lên thôi, đều là người lớn cả rồi, làm cái quái gì không biết]
Tô Mộ Tinh cảm thấy những bình luận này thật là một lời khó nói hết, trừ câu trả lời mới nhất, cô bưng cốc nước bên cạnh lên hút một ngụm, gỡ bỏ bài đăng, bắt đầu lướt vòng bạn bè, đều là món ăn ngon, du lịch, hot girl, tiện thể bị ngập trong mấy bát chicken soup (mấy câu chuyện hay video chia sẻ triết lí kiểu quà tặng cuộc sống đấy), cô nhanh chóng trượt xuống dưới, bỗng nhiên mắt sáng lên, động tác tay dừng lại.
Của Giang Lạc đăng một ngày trước, một bức ảnh, trong đó là một người đàn ông nửa thân trên để trần, nằm trên giường, mắt lim dim, tóc tai rối bời rũ trên trán, rõ ràng là kiểu vừa tỉnh ngủ, thân hình người đàn ông rất đẹp, da trắng mịn, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, bức ảnh đã qua xử lí, hai chấm đỏ trước ngực người đàn ông đã bị photoshop thành hai mặt trời nhỏ, che khuất chỗ đó.
Chú thích của bức ảnh là: gọi | phục vụ giường, chỉ cần 998,998 đưa tôi về nhà.
".

.

."
Tô Mộ Tinh nuốt một ngụm nước bọt, thiếu chút xịt máu mũi, con mẹ nó người đàn ông đó thế mà lại là Hứa Thanh Nhiên, cô thật quá bội phục Giang Lạc, chẳng trách Hứa Thanh Nhiên nói Giang Lạc cũng bị block rồi.
Cô thay đổi tư thế gối đầu lên thành sofa, gửi tin nhắn cho Giang Lạc, vứt thẳng bức ảnh đó qua.
Giang Lạc trả lời ngay tắp lự: "???"
Tô Mộ Tinh gửi: "Chụp đẹp thật đấy."
Giang Lạc: "...Cảm ơn, tôi suýt thì phải trả giá bằng cả sinh mạng đấy."
Tô Mộ Tinh gõ chữ: "Có ảnh gốc không? Mắt long lanh."
Giang Lạc: "???"
Tô Mộ Tinh: "Cho tôi ảnh gốc, tôi gửi lì xì cho anh."
Giang Lạc chẳng nghĩ nhiều thế, dù sao cũng chỉ là vấn đề lộ hay không lộ hai cái chấm đó thôi mà, anh mở album ảnh gửi luôn bức đó cho người ta, Tô Mộ Tinh vội vã tải xuống sau đó mở ra, nhìn chằm chằm một hồi rồi đóng ứng dụng.
Cô nói với chính mình: Cô gái à, bình tĩnh, mày phải bình tính, giường chiếu thôi mà.
Tô Mộ Tinh nói lời giữ lời, gửi lì xì cho Giang Lạc.
Giang Lạc nhận lì xì 2.22 tệ: "..."
Tô Mộ Tinh trả lời: "Tôi nói cho anh biết, tôi cũng bị block rồi."
Giang Lạc mừng rơn, gửi thẳng tin nhắn thoại: "Cũng? Fuck! Hai chúng ta là bạn tù nhỉ?"
Khóe miệng Tô Mô Tinh nhướng lên, chẳng lập tức trả lời, thoát khỏi giao diện trò chuyện, đi đổi ảnh đại diện, đợi cô đổi xong liền phát hiện mình bị kéo vào một nhóm.
Tên nhóm: Tôi bỉ ổi tôi vô sỉ tôi hạ lưu cho nên cậu hãy tha thứ cho tôi đi
Tô Mộ Tinh: ".

.

."
Trong nhóm lập tức có người trò chuyện.
[Lăng bảo bối: Nhóm quỷ gì thế?]
[Lăng bảo bối: Giang Lạc, tên tiểu tử cậu lập nhóm gì đấy, Tiểu Tinh Tinh này là ai?]
Tô Mộ Tinh: ".

.

."
[Giang Lạc: Bạn tù của tôi...]
[Giang Lạc: Đừng nói lời thừa thãi, cậu nhanh nhanh kéo Hứa Thanh Nhiên vào đây.]
[Giang Lạc: Chúng tôi muốn xin giảm hình phạt...đến thỉnh tội đấy.]
[Lăng bảo bối: ???]

[Lăng bảo bối: Không nói tiếng người thì tôi rời nhóm đây]
[Giang Lạc: Đừng đừng đừng, hai bọn tôi đều bị Hứa Nhất block rồi, mẹ nó chứ cậu không nhìn tên nhóm à?]
[Lăng bảo bối:.

.

.*mặt cười* ]
[Lăng bảo bối: Tiểu Tinh Tinh, Oh~ Dũng sĩ của tôi!]
[Tiểu Tinh Tinh: ???]
Tô Mộ Tinh biểu thị sự nghi hoặc đối với sự ca ngợi này của Lăng bảo bối, không phản ứng kịp, đối phương cũng chẳng trả lời cô.
Rất nhanh, giao diện hiển thị: Hứa Thanh Nhiên đã tham gia nhóm trò chuyện.
Tô Mộ Tinh: ".

.

."
[Hứa Thanh Nhiên:.

.

.]
[Lăng bảo bối: Hứa nhất đao, có bất ngờ nhé.]
[Giang Lạc: Nhất đao à nhất đao ơi, tôi sai rồi, tôi đã xóa bức ảnh rồi, xin lỗi tôi yêu cậu.]
Tô Mộ Tinh nghĩ ngợi, gõ vài chữ.
[Tiểu Tinh Tinh: Em xin lỗi.]
[Lăng bảo bối: Nhất đao à, kinh hỉ đến rồi,*mặt cười*]
[Giang Lạc: Fuck! Fuck! Tô Tô, cô làm cái quỷ gì đấy! Cô định hại chết tôi à!!!]
Mắt hạnh Tô Mộ Tinh chớp chớp mấy cái, bỗng chốc phản ứng lại, từ trên sofa đứng vọt cả người dậy.
Vừa rồi nhàm chán quá cô liền thuận tay đổi ảnh đại diện chơi, không phải cái khác mà chính là ảnh giường chiếu không che Giang Lạc mới gửi cho cô.
Tô Mộ Tinh: ".

.

."
[Lăng bảo bối: Oh! Tiểu Tinh Tinh của tôi ơi! Oh! Người anh em của tôi!]
Da đầu Tô Mộ Tinh ngứa ran, hai tay cầm điện thoại càng ngày càng phát run.
[Tiểu Tinh Tinh: Không phải là tôi đâu.]
Hà Nội, 31/3/2021
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện