Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Có một không hai trên đời, ngay cả tư cách gặp mặt cũng không có


trước sau

Phó Minh Thành đặt tay lên ngực tự hỏi lòng, quả thực thì ông ta không hề chào đón Phó Quân Thâm.

Toàn bộ thành phố Hồ đều biết ông cụ Phó bất công như nào.

Đừng nói là Phó Nhất Trần, chính Phó Minh Thành cũng mãi mãi không thể hiểu được tại sao hai mươi năm trước đã xảy ra chuyện đó nhưng ông cụ Phó vẫn đối xử tốt với Phó Quân Thâm như vậy.

Phó Minh Thành liếc nhìn đồng hồ, thấy còn cách thời điểm gặp mặt quản lý của Biman mười phút, vậy nên ông ta đi ra.

Phó Quân Thâm đang chạy thẳng trên cầu thang, không buồn liếc nhìn sang hai bên một cái.

Phó Minh Thành nhíu chặt mày hơn, gọi một tiếng: “Phó Quân Thâm.”

Phó Quân Thâm dừng chân đứng lại, ngoảnh đầu sang.

Dưới ánh mặt trời, đôi mắt màu hổ phách nhạt của anh bớt đi vẻ lười nhác thường thấy, nhiều thêm vài phần giá lạnh.


Phó Minh Thành rảo bước đi tới, đè giọng nói: “Con có thể làm mấy chuyện nghiêm chỉnh được không? Ông nội kỳ vọng vào con nhiều như vậy nhưng suốt ngày con chỉ biết ăn chơi, thế chẳng phải là khiến ông cụ đau lòng ư?”

Ông cụ Phó dung túng cho Phó Quân Thâm quá mức rồi.

Cho dù nhà họ Phó không phải là con cháu nhà tướng, nhưng ông cụ Phó lại xuất thân từ quân nhân, vậy nên đối

xử với mọi người rất nghiêm cẩn, hà khắc.

Từ nhỏ, mấy anh chị em Phổ Minh Thành đã được tiếp nhận nền giáo dục tinh anh.

Nhà họ Phó có thể đứng vững vị trí đầu trong bốn nhà hào môn không phải là không có lý do.

Đáng tiếc nhà họ Phó lại xuất hiện Phó Quân Thâm.

Một tay Phó Quân Thâm đút túi, gật đầu đáp: “Nể mặt ông nội, tôi sẽ nghe hết những gì ông nói.”

“Con…” Phó Minh Thành đè nén cơn tức, đi thẳng vào vấn đề: “Ông nội định giao Ngự Hương Phường cho con, con biết chuyện này không hả?”


“Con không hiểu gì về chế tạo mùi hương, càng không hiểu về nước hoa, nếu như chỉ là vấn đề tiền thì cha có thể ký hợp đồng với con, chỉ cần con giao Ngự Hương Phường cho cha, cha sẽ cho con 2% cổ phần Tập đoàn Phó thị, con có thể lấy tiền từ đó. Nếu như Ngự Hương Phường giao vào trong tay con, con có thể làm gì được chứ? Chẳng phải là phá hủy nó hay sao?”

Phó Minh Thành lắc đầu, lạnh lùng nói: “Ngự Hương Phường là cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Phó, nếu như con khiến nó phá sản, vậy thì con lấy đâu ra mặt mũi mà nhìn mặt ông nội mình?”

Người chế tạo ra các mẫu nước hoa và sáp thơm mới ở Ngự Hương Phường do ông ta mời tới.

Nếu không phải như vậy thì Ngự Hương Phường còn không lọt được vào mắt xanh của Biman.

Muốn ông ta để Phó Quân Thâm hưởng hết lợi ích ấy hả, ông ta không làm được chuyện này.


Phó Quân Thâm mím môi, trở lại vẻ lười biếng thường thấy: “Nói xong chưa hả?”

Sắc mặt Phó Minh Thành trầm xuống: “Con không đồng ý?”

Ông ta vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ: “Cha không có thời gian nói chuyện với con nữa, bây giờ cha phải đi gặp quản lý của Biman, nếu như con biết suy nghĩ cho ông nội thì tìm việc gì mà làm, đừng có suốt ngày chơi bời lêu lổng nữa.”

Phó Minh Thành nói xong, không buồn để ý tới Phó Quân Thâm nữa, quay trở lại cửa hàng vật lý của Biman.

Phó Quân Thâm chậm rãi giương mắt lên, nhìn về phía biển hiệu của Biman, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.

Anh quay người, sau đó đi vào thang máy.

Tháng trước Phó Quân Thâm đã dặn bên phía tổng công ty Biman chế tạo riêng một loại nước hoa, có một không hai trên đời này.

Anh định tặng nó cho Yểu Yểu của anh.
(Dilys: Trời ơi, tặng nó cho Yểu Yểu của anh. Aaaaa soft xỉuuuu)

Biman là một thương hiệu mỹ phẩm châu Âu, nhưng nó lại đi theo con đường dược mỹ phẩm.

Mỗi một loại nước hoa đều có chức năng khác biệt. Cho dù là loại bình thường nhất cũng có hiệu quả dưỡng da.

Đây cũng chính là lý do Biman có thể dẫn đầu trào lưu nước hoa trên thế giới.

Trong phòng đọc sách, phòng ngủ của Ông cụ Phó cũng có đặt sáp thơm của Biman.

Đôi mắt Phó Quân Thâm nhìn vào những con số liên tục thay đổi trên màn hình thang máy, bờ môi cong lên.

Dù sao thì nhiều khi cô bạn nhỏ nhà anh không hề biết quan tâm tới sức khỏe của mình, tặng cô ấy một lọ nước hoa có thể tăng cường sức khỏe là một lựa chọn tốt.

Phía bên này.

Sau khi Phó Minh Thành gặp mặt quản lý của Biman, hai người đi vào trong văn phòng của cửa hàng.
Thái độ của Phó Minh Thành với vị quản lý này rất tốt, thậm chí còn có vài phần cung kính: “Ông xem, đây là loại nước hoa và sáp thơm mà Ngự Hương Phường của chúng tôi mới nghiên cứu ra được.”

Ông ta lấy một lọ nhỏ và một chiếc hộp nhỏ hình tròn từ trong ca táp ra.

Người quản lý cầm lên, ngửi thử, sau đó dùng máy móc kiểm tra qua.

Phó Minh Thành nhìn động tác của đối phương, yết hầu nhấp nhô, cảm thấy khá căng thẳng: “Ông cảm thấy sao?”

“Một hương phường có lịch sử hàng trăm năm quả nhiên là không tồi.” Quản lý nở nụ cười, trả lại cái lọ và cái hộp cho Phó Minh Thành: “Chúc mừng ông Phó, ông đã vượt qua bài kiểm tra đầu tiên, về phần có thể đi tới hợp tác hay không thì còn phải đợi nửa tháng.”

“Biman sẽ lựa chọn công ty tốt nhất trong số bốn công ty, mong ông hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Phó Minh Thành thở phào một tiếng, gật đầu đáp: “Tôi hiểu.”

Ông ta ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Khi nãy tôi có nghe nhân viên bên ngoài nói hôm nay CEO sẽ tới, không biết liệu tôi có

vinh hạnh gặp mặt một lần hay không?”

Biman đã là tồn tại mà ông ta phải nhìn lên rồi chứ đừng nói chi là Tập đoàn Venus đứng bao trùm bên trên.

“CEO hả?” Quản lý ngẩn ra, rất nhanh sau đó đã phản ứng lại: “Sao CEO lại tới cửa hàng được chứ? CEO phải ở

bên trên, có người tiếp đãi riêng.”

“Hơn nữa, cho dù CEO tới cửa hàng thì chắc chắn cũng sẽ không nói thân phận ra đâu, nói không chừng còn đóng giả khách hàng tới mua đồ nữa.” Quản lý lắc đầu cười một tiếng: “Vậy nên mấy người bên ngoài mới cảm thấy sợ hãi, nhỡ đâu khách hàng mà bọn họ tiếp đón chính là CEO thì sao?”

Chi nhánh công ty Biman ở thành phố Hồ nhận được tin tức từ tổng công ty, nói CEO Tập đoàn Venus yêu cầu một loại nước hoa chế tạo riêng.
Đúng lúc ông ta ở thành phố Hồ, vậy nên mới tới tay.

Những người tiếp đón CEO thì lại là người từ tổng công ty Biman ở châu Âu phái tới. Ông ta chỉ là quản lý cửa

hàng khu vực châu Á Thái Bình Dương, không có cả tư cách gặp mặt CEO.

Sắc mặt Phó Minh Thành cứng đờ, hồi lâu sau mới nặn ra một nụ cười: “Thì ra là như vậy, tôi còn tưởng có thể gặp mặt CEO, là tôi đã suy nghĩ nhiều rồi.”

“Cũng không phải là không có khả năng.” Quản lý đứng dậy, đưa ông ta ra ngoài, nói: “Tập đoàn rất xem trọng

Biman, nếu như quý công ty có thể đạt thành hợp tác với Biman thì chắc hẳn CEO cũng sẽ tự mình tới để thị sát.”

***

Trong chiếc Maserati.

Doanh Tử Khâm tựa lưng vào ghế ngồi chừng mười lăm phút thì Phó Quân Thâm quay trở lại.

Trên tay anh cầm một túi quà tặng tinh xảo.

Doanh Tử Khâm ngoảnh đầu sang, nhìn thấy bên trên có ghi “Biman”.
Cô biết công ty Biman này.

Ngay ngày đầu tiên quen với Tu Vũ, Tu Vũ đã phổ cập kiến thức về thương hiệu nước hoa này cho cô biết rồi.

Hàng tháng Miman sẽ tung ra một bản nước hoa số lượng có hạn. Loại nước hoa giới hạn số lượng này một lần chỉ bán 5000 lọ trên toàn thế giới.

Không phải chỉ dựa vào tốc độ tay hay có tiền là mua được, vì chuyện này mà Tu Vũ đã oán trách với cô một thời

gian dài.

“Có qua có lại.” Phó Quân Thâm mở cửa xe ra: “Yểu Yểu, em cầm đi.”

Doanh Tử Khâm nhận lấy, cầm một chiếc hộp từ trong túi quà ra ngoài, mở ra.

Bên trong có tám lọ nước hoa, tất cả đều khác nhau.

Mí mắt cô giật giật.

Bởi vì nghề nghiệp cũ cho nên mũi cô rất mẫn cảm với các loại dược liệu.

Chỉ cần ngửi qua là Doanh Tử Khâm đã có thể phân biệt được trong các chai nước hoa này được cho thêm các loại dược liệu hiếm thấy, rất có lợi cho sức khỏe.
Cho dù là Biman thì cũng tuyệt đối không thể sản xuất tám chai nước hoa này với số lượng lớn được.

Chỉ có thể là chế tạo riêng.

Hơn nữa, những loại dược liệu hiếm có này cũng không dễ tìm.

Doanh Tử Khâm khẽ thở dài một tiếng, cất kỹ chiếc hộp đi.

Cô nhìn bóng cây xanh râm mát ngoài cửa sổ, vài giây sau đột nhiên nói: “Quân Thâm, anh có nghĩ rằng sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình trên đời hay không?”

Khi nghe được câu này, vẻ tươi cười trong đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm dần tan biến, anh trầm mặc.

Anh biết Doanh Tử Khâm nói câu này là có ý gì, anh cũng nhìn ra trạng thái của ông cụ Phó gần đây không được

tốt.

Không phải là sức khỏe không tốt.

Phó Quân Thâm không thể nói rõ được cảm giác này.

Nhưng anh có thể cảm nhận được càng ngày ông cụ Phó càng rời xa anh.
Vì vậy, anh đã điều Vân Vụ từ bên ngoài trở về, cho Vân Vụ và Vân Sơn cùng âm thầm bảo vệ ông cụ Phó.

Phó Quân Thâm biết nhà họ Phó chỉ mong ông cụ Phó ra đi, nhưng chắc hẳn không có ai dám làm ra chuyện gì cả.

“Có lẽ sẽ có một ngày như vậy.” Phó Quân Thâm tươi cười, nói nhỏ: “Nhưng anh mong nó sẽ đến muộn một chút.”

Cho dù mấy năm trước anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc này.

Nhưng chuẩn bị sẵn sàng và sẵn lòng đón nhận là hai chuyện khác nhau. Phó Quân Thâm không nói gì nữa, khởi động xe.

***

Buổi đêm, ở nhà họ Phó.

Khi Phí Minh Thành còn đang bận rộn với việc hợp tác giữa Ngự Hương Phường và Biman thì Phó phu nhân đã trở về.

Hôm nay bà ta đi uống trà với vài quý bà khác. Cho dù Phó phu nhân không hề đi làm nhưng đi qua lại quan hệ

như này cũng là một việc quan trọng.
Phó phu nhân cởϊ áσ ngoài ra, đi tới, ấm áp hỏi: “Minh Thành, mọi chuyện

thuận lợi chứ?”

“Rất thuận lợi.” Phó Minh Thành nở một nụ cười tươi rói: “Bên phía Biman rất hài lòng với sản phẩm của chúng ta, chỉ còn chờ bài kiểm tra cuối mà thôi, anh tin rằng Ngự Hương Phường sẽ là người chiến thắng cuối cùng.”

“Vậy thì tốt rồi.” Phỏ phu nhân gật đầu, cười đáp: “Cuối cùng cũng có một tin tức tốt.”

Sắc mặt Phó Minh Thành lập tức trở nên nặng nề: “Nhưng hôm nay anh gặp thằng ranh kia, anh đã nói ngon nói ngọt với nó rồi mà nó vẫn tỏ thái độ bất cần đời đó, không hề biết điều chút nào.”

“Quân Thâm không muốn giao Ngự Hương Phường cho ông à?” Phó phu nhân thở dài một tiếng: “Được rồi,

chuyện này để nói sau đi, ông cụ còn rất khỏe, chúng ta không thể quá tuyệt tình được.”
Phó Minh Thành định nói gì thêm nữa thì đúng lúc này, điện thoại của ông ta đổ chuông.

Tiếng chuông rất chói tai, dường như đang vội vàng giục giã chuyện gì.

Phó Minh Thành thiếu kiên nhẫn, không hề xem là ai gọi tới mà bắt máy thẳng : “A lô?”

Vừa nghe được một câu, sắc mặt ông ta đã thay đổi.

Phó phu nhân chú ý tới nét mặt ông ta, một dự cảm không lành xuất hiện trong lòng: “Sao vậy?”

“Bố ở bệnh viện.” Phó Minh Thành đặt điện thoại xuống, vội vàng mặc quần áo vào: “Mau, chuẩn bị xe đi!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện