Hi, Chị Alice!

Chương 89


trước sau



Tôi theo đoàn người tiến vào trong một căn phòng, một cô gái mặt đồng phục giống như tôi lấy ra hoa lễ giao cho bọn họ, lúc này, tôi mới nhìn rõ những người kia thân mặc trường bào, y như những nhân sĩ giáo hội, cô gái bên cạnh nói tôi biết những người này đến biểu diễn dàn hợp xướng cho hôn lễ, là những giáo đồ thực thụ. Bọn họ đến từ khắp nơi trên thế giới, về các phương diện đều có trình độ nhất định.



Đám người chúng tôi ngồi trong căn phòng kia khoảng chừng nửa giờ, sau đó, một người phụ nữ trung niên cũng mặc trường bào bước vào, chúng tôi theo bà ta vào trong thang máy.



Trong thang máy, điện thoại của chàng thanh niên đứng trước mặt tôi reo lên, cậu ta móc điện thoại từ trong túi áo trường bào ra, khi móc điện thoại tôi nhìn thấy trong túi áo cậu ta có đồ rơi xuống.



Sau khi cậu ta nghe điện thoại xong, tôi chỉ chỉ vào thứ đồ rơi trên sàn, cậu ta khom lưng xuống, khi cậu ta khom lưng xuống, tôi nhìn thấy trên cổ cậu ta có một hình xăm, một con dao găm cắm trên bông hoa hồng, trên dao găm có khắc chữ số Ả Rập (1) .



(1) Còn gọi là chữ số Ấn Độ hay chữ số Hindu, là bộ ký hiệu được phổ biến nhất để tượng trưng cho số, chúng được xem là một trong những thành quả quan trọng nhất trong toán học.



Trong lòng tôi bắt đầu dâng lên cảm giác rất quái lạ, bởi vì chữ số quỷ dị trên hình xăm của cậu ta, 13. Tôi biết con số 13 là một chữ số cấm kị của nhân sĩ giáo hội, nhưng cậu ta lại xăm nó lên trên người. Bỗng đâu nhất thời, trong lòng tôi dâng lên nỗi bất an dày đặc.



“ Cám ơn.” Người thanh niên xăm hình kia quay đầu lại nói cám ơn với tôi, tôi nhìn kĩ gương mặt cậu ta, con người này ngược lại mặt mày thanh tú, lông mày cứ như cố tình đã qua tỉa tót, hàng lông mày trông như cố tình tỉa tót kia khiến cho gương mặt cậu ta mang cảm giác nữ tính, tôi còn nhớ Thái Vi từng nói con trai Nhật rất thích tạo dáng lông mày trông như con gái. Nhật Bản, đúng rồi, Nhật Bản, hình như có gì đó liên quan đến hai chữ này . . .




Bàn tay đưa ra cắt ngang suy nghĩ của tôi, Tiểu Quang kéo tôi sang một bên, đưa một bó hoa tuyệt đẹp cho tôi.



Đến trước cửa một căn phòng với cửa phòng được khóa chặt, Tiểu Quang giao phó vài câu với hai bảo an đứng canh cửa, một người trong họ mở cửa ra, để tôi đi vào, còn Tiểu Quang bị chặn lại ngoài cửa.



Bước vào bên trong căn phòng, cô gái trang điểm như phù dâu cho tôi biết chú rể và cô dâu đang ở trên lầu, tôi men theo cầu thang bằng gỗ bước lên trên.



Trên lầu im phăng phắt, gió nhẹ thổi tung tầng tầng tấm rèm trắng, một góc tấm rèm lộ ra một góc chiếc váy cưới trắng, như mây bồng bềnh, trong không khí tĩnh lặng có tiếng hơi thở khẽ khàng ẩn sau tấm rèm.



Dừng bên ngoài tấm rèm, tôi chẳng khác nào đứa trẻ hiếu kì, bàn tay khẽ run rẩy vén tấm rèm lên, một giây thiên đàng, một giây địa ngục, lúc này, với tôi là như vậy đó.



Hai người kia đang ôm hôn nhau, Lam Trinh Liệt quay lưng về phía tôi, sơ mi voan tuyết trắng, quần âu lưng cao cùng màu, bóng lưng mê người, một đôi bàn tay trắng muốt nuột nà quàng lên cổ người nào đó. Hình ảnh tuyệt đẹp, đâm vào mắt tôi đau nhói, tôi cảm thấy bản thân dường như bị khối hình ảnh lúc này làm cho hồ đồ, cứ nhìn chằm chằm vào họ, y như muốn nhìn thấu vào trong não bộ của họ.



Một giây trước, tôi còn toàn tâm toàn ý muốn trộm mất chú rể từ trong hôn lễ.



Cuối cùng, chú rể đẩy cô dâu ra, hai người họ đều cúi đầu không nói.



“ Tiên Đế, anh xin lỗi, không cảm giác chính là không cảm giác. Nếu như, anh như thế này mà em vẫn cần, thì em cứ lấy đi đi.” Giọng nói của Lam Trinh Liệt bộc lộ thứ cảm xúc tuyệt vọng nào đó.



“ Không chịu, Trinh Liệt, em không chịu.” Vài phút trôi qua vừa rồi với tôi mà nói dài như cả một đời. Cuối cùng, mất mà lại được.



Hai người kia quay đầu lại nhìn tôi, sắc mặt hai người xám xịt như nhau.



“ Em đến để làm gì ?” Ngữ khí Lam Trinh Liệt lạnh băng, mặt không cảm xúc.



“ Trinh Liệt.” Tiến về trước vài bước, trong lòng bàn tay đã toát ra lấm tấm mồ hôi, bàn tay tôi cầm lấy hộ chiếu và chứng minh thư của mình lắc lắc trước mặt người nào đó : “ Em tìm lại được hộ chiếu của em rồi.”



“ Chúc mừng em nha.” Người nào đó vẫn còn mang cái biểu cảm vừa rồi.




Nuốt một ngụm nước bọt, tôi nghe thấy giọng mình líu ríu : “ Trinh Liệt, em bây giờ tuổi tác không còn nhỏ nữa, em muốn được gả đi rồi, anh có muốn kết hôn với em không ?”



Lam Trinh Liệt bật cười lên, mang theo sự trào phúng.



“ Lâm Tứ Nguyệt, xem em coi anh chẳng khác nào vật cưng của em rồi kìa, cho rằng có thể ngoắc tay liền đến, xua tay liền đi. Sao hả, có phải bây giờ lại muốn chứng minh ma lực phụ nữ của em thêm một lần nữa ?”



“ Em xin lỗi, em biết em sai rồi, anh tha thứ cho em được không ?” Tôi đưa tay kéo kéo góc áo của người nào đó : “ Sau này, em đều nghe anh hết.”



“ Người phụ nữ dở hơi này, hình như em đã quên những lời tôi nói với em cách đây không lâu, tôi không muốn nhìn thấy em. Lâm Tứ Nguyệt, với em, tôi thật sự sợ rồi đó. Tôi luôn không sao nhìn thấu được em, em lật mặt còn nhanh hơn đổi mặt. Tôi mệt rồi, tôi không muốn tiếp tục dây dưa với em nữa, em tha cho tôi đi.”



Lam Trinh Liệt nhẹ nhàng phủi tay tôi ra, nét mặt tâm nguội ý lạnh.



“ Trinh Liệt.” Tôi lại nắm lấy tay người nào đó lần nữa, tôi hết sức lo lắng, lo lắng người đàn ông này thật sự thất vọng đối với tôi, lo lắng người đàn ông này từ giờ không còn muốn yêu tôi nữa : “ Sau này, em sẽ không . . . sẽ không làm những chuyện trái với tâm ý của mình nữa, thật mà.”



“ Thế liên quan gì đến tôi ?” Lam Trinh Liệt không nhìn tôi nữa, người nào đó quay mặt sang một bên : “ Em đi đi. Toàn bộ quan khách bên ngoài đều đang chờ đợi cô dâu chú rể lộ diện, nếu trong buổi lễ không có chú rể thì hôn lễ này sẽ trở thành một màn kịch náo loạn, người khác có lẽ có thể, nhưng người thừa kế Lam gia không thể nào, nếu như là tối qua thì mọi chuyện còn có thể cứu vãn, nhưng bây giờ không được rồi. Lâm Tứ Nguyệt, rất lâu trước đây tôi sớm đã nói với em, tình cảm không phải trò chơi trẻ con, sao em cứ mãi không hiểu ra ?”



Triệu Tiên Đế khoanh tay trước ngực, đứng ngược sáng nên không nhìn rõ biểu cảm trên mặt.



Buông tay người nào đó ra, tôi cầm lấy điện thoại đặt trên chiếc bàn cạnh đó.



“ Lam Trinh Liệt, anh có biết không ? Trước khi đến em đã đánh cược với Phương Hạo, anh ấy cược em không thể nào đưa anh đi, anh ấy nói, phàm là một người đàn ông đều không thể nào chấp nhận người mình yêu hết lần này đến lần khác gian dối, em cược bản thân em có thể đưa anh đi, em cũng không biết bản thân mình tự tin ở đâu mà có, bây giờ xem ra là em tự tin mù quáng quá rồi. Được thôi, Trinh Liệt, anh đã không muốn nhìn thấy em nữa, vậy thì em đi đây, vừa rồi chẳng phải em đã nói sau này em sẽ nghe lời anh sao ? Anh không còn muốn nhìn thấy em thì thôi, sau này em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Lam Trinh Liệt, em vẫn luôn muốn nói cám ơn với anh, rất cám ơn anh trước giờ cứ luôn bao dung cho em gây sự vô cớ. Em còn muốn cám ơn anh trước giờ cứ luôn yêu em như thế. Bây giờ, nói những lời này có lẽ đã quá muộn màng rồi.”



Cười trong cay đắng.



Tôi nắm chặt chiếc điện thoại, đưa tay run rẩy chạm vào chữ số Ả Rập trên đó, trái tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.



Bấm đến chữ số thứ sau trong số điện thoại của Phương Hạo, một bàn tay che lấy phía trên những chữ số kia.




Lam Trinh Liệt nhìn vào mặt tôi đã xuất hiện sự khẩn trương, giọng nói mang theo sự cứng ngắt : “ Em muốn làm gì ?”



Tôi nghe thấy trong lòng mình vang lên tiếng hợp ca của muôn vạn người.



“ Phương Hạo đang ở trong hôn trường, em muốn bảo anh ấy đến đưa em đi, em còn chưa máu lạnh đến nỗi có thể nhìn anh và người con gái khác cùng bước lên thảm đỏ .” Cố gắng để giọng nói của bản thân trở nên kiên định : “ Trinh Liệt, anh có biết cái giá mà em và Phương Hạo đánh cược không ? Đó chính là em, nếu như em thua, em phải gả cho anh ấy.”



Tôi hất tay người nào đó ra, ngón tay lại bắt đầu rơi trên bàn phím số của chiếc điện thoại, còn chưa đợi tôi bấm tiếp, điện thoại đã bị giật lấy, một tiếng động vang lên, nó bị quăng trên mặt sàn, phân thây tứ tán.



“ Anh biết ngay mà, biết ngay tên họ Phương kia chẳng tốt lành gì, miệng thì nói như mình vĩ đại lắm vậy, nhìn xem, bây giờ lộ ra cái đuôi hồ ly rồi ha. Lâm Tứ Nguyệt, sau này không cho phép em gặp mặt anh ta.”



Lam Trinh Liệt nghiến răng bặm môi, đưa tay kéo cái cúc trên áo sơ mi của mình.



Khóe môi cong lên, trong lòng tôi thầm xin lỗi Phương Hạo, đành mang anh ra làm vật hi sinh thôi.



“ Lâm Tứ Nguyệt, em đừng có cười với anh, anh chỉ là ghét cái tên ngụy quân tử kia, anh sẽ không để anh ta đắc ý đâu, anh phải khiến cho âm mưu của anh ta không thể nào đạt thành.



“ Vậy cho nên ?” Tôi mỉm cười kéo cánh tay người nào đó lại.



“ Cho nên anh chỉ đành để em thắng vậy.” Lam Trinh Liệt cũng mỉm cười nhìn tôi như thế, chúng tôi nhìn thấy biểu cảm của mình trong ánh mắt của nhau, như bụi trần lạc định.



Khi lần đầu tiên gặp gỡ, Lam Trinh Liệt mười bảy tuổi, Lâm Tứ Nguyệt hai mươi bốn tuổi, hai người họ bắt đầu dây dưa dai dẳng, xoay xoay chuyển chuyển, quanh đi quẩn lại.



Khi Lam Trinh Liệt hai mươi lăm tuổi, Lâm Tứ Nguyệt ba mươi hai tuổi, phải dùng đến tám năm thời gian, hai người họ rốt cuộc đã thấu hiểu thế nào là định mệnh. Bây giờ, hai người họ đã quyết định nắm lấy tay nhau, mãi mãi . . .



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện