Hào Môn Nịch Sủng: Vợ Tinh Quái Quá Đáng Yêu

Thu Bạch Bạch


trước sau

Chương 9.1: Thu Bạch Bạch

Một ngày mà Mạt Lỵ phải quay về trường học một lần nữa, cũng là ngày mà Đường Nhiễm Mặc phải về công ty, anh đã lãng phí không ít thời gian công tác vì cô cháu nhỏ này, vì thế anh phải cố gắng bổ túc trở lại.

Mạt Lỵ âu cũng rất không hiểu được với tính cách điên cuồng vì công việc của anh, cô thay chiếc váy đồng phục caro kiểu âu phục, sau khi chào tạm biệt Đường Nhiễm Mặc, cô ngồi lên xe để tài xế đưa đến trường học.

Theo như lời nói của Đường Nhiễm Mặc, vì cô bị mất trí nhớ nên mới chuyển trường, để cô lại có một khởi đầu mới. Mạt Lỵ không có ý kiến gì, cho dù anh không cho cô đi học trung học cô cũng chẳng có ý kiến.

Cô vào ban một lớp 11, lớp chuyên các môn khoa học xã hội, nhưng tỷ lệ nam nữ học sinh trong lớp không lệch nhau lắm, học sinh nữ nhiều sẽ sinh ra đủ loại drama, học sinh nam nhiều dễ xảy ra việc cãi nhau, cân bằng như vậy vừa phù hợp. Chủ nhiệm lớp thoạt trông cũng rất hòa ái, cô cũng xem như vừa lòng với chuyện này.

"Chào mọi người, tớ họ Tiêu, tên đầy đủ là Tiêu Mạt Lỵ, sau này xin mọi người giúp đỡ nhiều hơn nhé." Cô đứng trên bục giảng, mỉm cười tự giới thiệu bản thân, hào phóng mê người.

Có mấy học sinh nam đã bắt đầu rục rịch, họ sớm biết sẽ có học sinh chuyển trường đến, nhưng không ngờ người đến sẽ là một hot girl siêu xinh!

Có học sinh nữ hỏi với vẻ không hữu nghị cho lắm: "Cậu là Tiêu Mạt Lỵ, tiểu thư lớn của xí nghiệp Tiêu Thị?"

"Đúng thế." Giọng điệu của người hỏi không tốt, nhưng cô vẫn cười đến là dịu dàng.

Học sinh bên dưới nháy mắt nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc, phần lớn bọn họ không phải con nhà bình thường, xí nghiệp Tiêu Thị danh vọng cao đến thế, cho dù họ không nghe được từ miệng của phụ huynh thì cũng thấy trên tin tức của báo chí đưa tin, có tin ngách nói rằng Tiêu Mạt Lỵ là thiếu nữ kiêu ngạo ương bướng, xa rời chuẩn mực, bất lương khôn cùng, nhưng giờ thoạt trông... Nụ cười của cô rất đỗi dịu dàng, thần thái bình thản, từng cử động hành vi có thể nói là thục nữ dịu dàng đúng tiêu chuẩn, làm gì có dáng vẻ giống như trong lời đồn đãi kia?!

Tuy nhiên, người họ Tiêu không nhiều lắm, nhưng cũng chẳng ít ỏi. Quan trọng là, cô đúng thật là tiểu thư nhà xí nghiệp Tiêu Thị nọ.

"Nghe nói trước kia cậu không lăn lộn thuận lợi ở Anh Lý, nên mới chạy tới Bạch Tuân chỗ chúng tôi, có thật vậy không?" Học sinh nữ cười ác liệt, gương mặt tươi đẹp bởi vì nhiễm ý tứ hàm xúc cố ý gây khó dễ nên trông cô nàng có vẻ thật điêu ngoa.

"Thu Bạch Bạch!" Chủ nhiệm lớp Chương Vân cau mày lên tiếng cảnh cáo học trò.

Học sinh nữ tên là Thu Bạch Bạch nói với vẻ chẳng hề gì: "Sao nào, em quan tâm chăm sóc đến bạn học thôi mà cũng không được à?"

"Không sao, em có thể trả lời bạn ạ." Giọng nói của Mạt Lỵ êm dịu bình tĩnh, sự bao dung của cô và việc cố hết sức gây khó dễ của cô ta trở thành đối lập rõ ràng, "Trước kia tớ học ở trường trung học Anh Lý, mà ở trường học... đại khái cũng không thể nói là  lăn lộn được, sau khi bị tai nạn xe cộ tớ quên không ít chuyện, vậy nên cũng không thể trả lời cậu... Ừm, rằng tớ sống thuận hay không, là vì chú tớ cảm thấy để tớ bắt đầu lại lần nữa ở hoàn cảnh mới sẽ rất tốt nên tớ mới chuyển đến trường mình. Hoàn cảnh ở đây tốt lắm, các bạn cũng rất đáng yêu, tớ rất thích."

Khi cô ta nghe thấy cô nói ra hai chữ đáng yêu, Thu Bạch Bạch đối diện với đôi mắt cười của bạn học trên bục giảng, không phát ra tiếng nào, cô ta nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm mắng một câu đứa con gái này có phải bị ngốc rồi hay không.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện