Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 162


trước sau

Mục Anh Húc nghe Uông Trữ Hạ nói xong, khóe miệng hơi nhếch lên. “Đúng vậy, tối hôm qua phải cảm ơn em đã đưa tôi về.”

Đáp lại sự cảm kích của Mục Anh Húc, cô chỉ ậm ừ. Hai người cùng lúc trầm mặc, không tranh cãi đối nghịch như thường ngày, khiến bầu không khí trở nên khó xử.

“Anh …”

“Em ..”

Hai người cùng lúc mở miệng, thấy đối phương có điều muốn nói, đồng thời ngừng lại chờ đời. Im lặng vài giây, Mục Anh Húc lúng túng nói. “Em muốn nói gì?”

Uông Trữ Hạ khẽ hạ mắt, không giả tạo, rất thẳng thắn đặt câu hỏi. “Anh biết tôi cố ý gây bất lợi cho Mục thị, tại sao tối hôm qua lại cứu tôi?”

“Bởi vì tôi là đàn ông.” Anh bình thản trả lời.

Trái tim cô nhói lên khó hiểu, lặp lại câu hỏi như người máy. “Chỉ vì anh là đàn ông, còn tôi là phụ nữ?”

Trong mắt cô là khoảng lặng tịch mịch cô đơn. Cô nghĩ… anh vì cô…

Mục Anh Húc gật đầu. Ngắm nhìn sự thất vọng cô đơn trong mắt cô, mừng thầm, giọng nói khàn khàn đầy cám dỗ. “Tất nhiên rồi. Nếu là những phụ nữ khác, tôi sẽ không bao giờ liều mạng bảo vệ.”

Trái tim trong ngực Uông Trữ Hạ cãi lời chủ nhân, tự tiện rung động xao xuyến. Giọng nói trầm khàn vẫn lẳng lơ quyến rũ cô. “Dù em có làm gì, xấu hay tốt, anh sẽ không để em phải chịu tổn thương hay nguy hiểm.”

Lời nói của Mục Anh Húc xuất phát từ tận đáy lòng, lâu nay vẫn dồn nén bên trong, lần đầu anh trải lòng mà không thấy lúng túng.

Lý trí gào thét nhắc nhở cô mở miệng nói gì đó để bầu không khí bớt ngượng ngùng, nhưng điện thoại đột nhiên vang lên, xé tan bầu không khí ấm áp hiếm hoi giữa hai người.

Nhìn tên người gọi nhấp nháy trên màn hình điện thoại, Uông Trữ Hạ vô thức liếc mắt nhìn Mục Anh Húc. “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại.” Sau đó xoay người bước ra khỏi phòng.

“Anh đến rồi à?”

“Ừ.” Giọng Hứa Cao Lãng truyền qua điện thoại. “Tôi ở trước cổng rồi, mau ra ngoài.” Uông Trữ Hạ trả lời, không có lập tức rời đi, mà trở lại phòng ngủ, nhìn Mục Anh Húc đang yên lặng trên giường, nhẹ giọng nói. “Anh nghỉ ngơi thật tốt.”

Tay cô đặt lên tay nắm cửa, Mục Anh Húc không nhịn được hỏi. “Em thật sự thích Hứa Cao Lãng?”

Lưng Uông Trữ Hạ run lên, anh không đọc được biểu hiện trên mặt cô, chỉ nghe giọng bình tĩnh đáp lời. “Anh ta tốt với tôi, điều quan trọng là sẽ không lừa dối tôi. Vậy là đủ.”

Hai chữ lừa dối’ chọc đúng vách ngăn giữa hai người, anh im lặng nhìn cô rời đi. Anh giấu giếm chuyện trong quá khứ, lừa dối cô, anh không có tư cách xin cô ở lại.

Uông Trữ Hạ bước ra khỏi biệt thự, Hứa Cao Lãng đứng bên ngoài xe, hắn lịch sự nghiêng người mở cửa xe giúp cô.

Ngồi trước vô lăng, hắn hỏi thật tự nhiên. “Làm gì lâu vậy? Có chuyện gì xảy ra không?”

“Không có gì, em chỉ tạm biệt anh ta.” Uông Trữ Hạ qua kính chiếu hậu, nhìn thấy biệt thự Mục gia ngày càng cách xa.

Hứa Cao Lãng không phàn nàn việc đợi cô rất lâu, chỉ gật đầu, không hỏi thêm gì.

Trong biệt thự, Mục Anh Húc cử động tay và vai cho đỡ mỏi thì nhận được cuộc gọi từ cấp dưới.

“Ông chủ, kết quả điều tra ngài yêu cầu đã có.”

Động tác xoay vai khựng lại, giọng anh gấp gáp. “Nói nhanh!”

“Một năm trước, thời điểm trước khi Ôn Thế qua đời, Quách Thẩm Ngạn đã vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.”

“Cái gì?”

“Camera giám sát hành lang đi bộ bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện tuy bị hỏng nhưng đã được sửa chữa, dữ liệu khôi phục đến 90%. Phòng chăm sóc đặc biệt vốn chỉ có bác sĩ và y tá được phép ra vào, nhưng Quách Thẩm Ngạn không những đi vào, còn ở lại bên trong hơn mười phút. Thời gian dài như vậy, có thể làm được bất cứ điều gì.”

Mục Anh Húc vẫn nhớ như in báo cáo cách đây một năm. Bên phía bệnh viện phát hiện thiết bị y tế có vấn đề, kết quả điều tra là do thiết bị lâu năm nên gặp sự cố, trùng hợp Ôn Thế là người xui xẻo sử dụng các thiết bị y tế này, dẫn đến phát hiện muộn, việc cứu chữa không có hiệu quả.

“Các anh tìm ra y tá phát hiện các thiết bị y tế hỏng vào thời điểm đó?” Giọng Mục Anh Húc trầm xuống trước tin tức vừa nghe.

Không chỉ camera bên ngoài hành lang bị mất tín hiệu, mà y tá trực tiếp trông coi phòng bệnh cũng xin nghỉ việc rồi chuyển nhà đi nơi khác.

“Không thưa ngài.”

“Được rồi, gửi đoạn video Quách Thẩm Ngạn vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt cho tôi.”

Mục Anh Húc dựa vào đầu giường, nhìn nội dung trong video giám sát, sắc mặt càng ngày càng ảm đạm.

Trước đây anh chưa bao giờ nghi ngờ Quách Thẩm Ngạn, luôn tin tưởng người bạn cũ này. Quách Thẩm Ngạn và Ôn Thế không có thù oán gì, anh không nghĩ ra động cơ gây án của hắn.

Anh không vội vàng tìm Quách Thẩm Ngạn để chất vấn, dù sao không có camera ghi lại việc hắn phá hủy thiết bị y tế, anh vẫn có một chút lưu tình với người bạn này. Anh dặn dò cấp dưới không được tiết lộ chuyện này cho người thứ ba, tạm thời đặt vấn đề sang một bên.

Ngày hôm sau, ngay khi Mục Anh Húc bước ra khỏi thang máy, anh va phải Quách Thẩm Ngạn.

Hắn nở nụ cười kinh ngạc. “Nếu hôm nay cậu còn nghỉ làm, tôi chắc chắn phải đến Mục gia tìm người. Sao hôm qua không tới công ty? Có chuyện gì không?”

“Hôm nay không phải có cuộc họp rất quan trọng sao? Tôi không tới, ai sẽ chủ trì buổi họp?” Lời nói của Mục Anh Húc mang ẩn ý sâu xa, sắc mặt Quách Thẩm Ngạn cứng đờ có chút mất tự nhiên. Hắn chuyển chủ đề. “Tôi nghe nói tối hôm trước cậu bị người vây đánh? Có chuyện như vậy?”

Mục Anh Húc nhún vai, lạnh lùng phủ nhận. “Bị người vây đánh thì đã nhập viện rồi, làm gì có chuyện khỏe mạnh đứng sờ sờ ở đây tám chuyện với cậu.”

Quách Thẩm Ngạn cảm thấy thái độ của Mục Anh Húc khác thường, rất khó diễn đạt. Hắn lướt qua văn kiện trên tay anh, vỗ vai thân mật. “Tôi về phòng đây. Sau giờ làm hôm nay, đi uống chút gì nhé.”

Mục Anh Húc theo thói quen không bàn chuyện cá nhân trong công ty, Quách Thẩm Ngạn hiểu và sẽ không phạm vào điều cấm kỵ của anh. Hắn cảm thấy thái độ Mục Anh Húc thật xa lạ, có lẽ hai người nên nói chuyện.

“Được, tan làm đợi tôi.” Đề nghị của hắn phù hợp với suy nghĩ của anh, Mục Anh Húc gật đầu, quay về văn phòng chủ tịch với một núi công việc dồn lại từ hôm qua.

Ban đêm, ngồi bên quầy bar, khuôn mặt Mục Anh Húc u ám tĩnh lặng tạo cảm giác khó gần không thoải mái.

“Sao sắc mặt cậu tệ vậy? Không nhẽ cô nàng Uông Trữ Hạ đã làm chuyện gì khiến cậu buồn lòng?” Quách Thẩm Ngạn quan sát sắc mặt anh, chuyển hướng câu chuyện một cách khéo léo.

“Không liên quan đến Uông Trữ Hạ.” Mục Anh Húc ngạc nhiên vì hắn không gọi Uông Trữ Hạ là Layla, anh lắc lắc cốc rượu trên tay, hờ hững nói. “Hôm nay đừng nhắc đến người nào khác. Chỉ nói về chúng ta.”

Quách Thẩm Ngạn hài hước hỏi. “Về chúng ta? Cậu có hứng thú ôn lại chuyện cũ hồi đi học hả?”

“Thẩm Ngạn! Tôi vẫn luôn coi cậu như anh em sau bao nhiêu năm không liên lạc, tôi luôn tin tưởng con người cậu.”

Lời nói không đầu đuôi của Mục Anh Húc làm nụ cười của hắn đông cứng trên khóe miệng. Hắn lờ mờ nhận ra có gì đó không ổn, dùng nụ cười che đi vẻ hoảng sợ. “Nghe có vẻ như cậu sắp sửa tuyên bố chuyện giật gân nào đấy.”

Uống cạn cốc rượu, cái tên Ôn Thế đọng trên đầu lưỡi cuối cùng vẫn bị anh nuốt vào bụng, đổi thành câu hỏi nghiêm túc. “Cậu từng làm chuyện gì có lỗi sau lưng tôi không?”

Quách Thẩm Ngạn nhún vai, xòe tay ra vẻ bất lực, không phủ nhận lời anh.

“Quả thực có vài chuyện tôi đã làm sau lưng cậu mà không nhận được sự đồng ý của cậu. Nhưng A Húc, dựa trên tình bạn nhiều năm của chúng ta, tôi đảm bảo không làm chuyện gì bất lợi hay có lỗi với cậu.”

Mục Anh Húc biết không thể khai thác thêm, lời của hắn cũng mang lại an ủi và đảm bảo cho tình bạn của hai người. Anh sẵn sàng tin hắn lần nữa.

Chuyện Quách Thẩm Ngạn tạm gác lại, Mục Anh Húc cho người điều tra việc đuổi giết đêm hôm trước. Việc xảy ra như được tính toán từ trước, Uông Trữ Hạ chắc chắn đã bị theo dõi, anh muốn đào ra kẻ chủ mưu muốn mạng sống của cô.

Ban đầu, Mục Anh Húc nghi ngờ do Cao Trữ Mộc làm, nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại của ả cùng việc chăm sóc kiểm soát gắt gao của Khương Giang, ả không đủ khả năng sắp đặt chuyện này.

Sau nhiều lần điều tra, cấp dưới đã tìm thấy địa chỉ của lão hói câm đầu đêm hôm đó. Mục Anh Húc quyết định tự mình giải quyết.

Đi vào khu ổ chuột, nhìn những ả đàn bà và vài đứa trẻ bẩn thỉu ngồi chôm hổm trước các căn nhà xập xệ, Mục Anh Húc cau mày khó chịu đi theo sau cấp dưới.

Đứng trước căn nhà cấp bốn tróc mẻ từng mảng vữa, cấp dưới gõ cửa, nghe được tiếng quát gầm gừ bên trong. “Ai đấy?” Liên đứng sang một bên nhường đường cho Mục Anh Húc.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện