Giang Sơn Có Nàng

Chương 101: ❄ Dạy dỗ


trước sau

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Sài Long đã gần bốn mươi, sau khi Điền Bảo rơi đài, chức Tướng Quân Vũ Lâm Vệ này rơi vào tay hắn.
Hôm qua hắn vốn canh giữ Hoàng cung, bên này giao cho Phó tướng, hôm nay tháp tùng Vĩnh Xương Đế tới đây, hắn mới biết chuyện gì xảy ra.
Trong Pháp hội có người cả gan làm loạn, dưới mí mắt của Vũ Lâm Quân bắt cóc cáo mệnh phu nhân tam phẩm, hắn chỉ có thể chịu tội.
Hắn đi lên trước, chắp tay hành lễ với Vĩnh Xương Đế, sau đó nhìn sang Hàn Chập, "Hôm qua biết tin Hàn thiếu phu nhân bị bắt cóc, Vũ Lâm Quân đã phái người truy tìm, nhờ có dấu vết Hàn thiếu phu nhân để lại, tìm được một kẻ khả nghi phía sau núi, tạm thời đang giam giữ hắn. Chỉ là tại hạ vẫn chưa tìm được thiếu phu nhân, thỉnh Hàn đại nhân cho thư thả mấy ngày, Vũ Lâm Quân sẽ ra sức truy tìm."
Đương nhiên đây chỉ là lời nói khách sáo.
Vũ Lâm Quân là Cấm Quân của Hoàng cung, sao có thể toàn lực truy tìm một cáo mệnh phu nhân?
Nhưng hắn ta đã nói như vậy, cũng không thể bắt bẻ được.
Hàn Chập nhíu mày, sắc mặt tối sầm, "Sài Tướng Quân bắt được ai?"
Sài Long chắp tay, nói thẳng: "Tổng binh [1] Cẩm Y Vệ, Đường Đôn. Hôm qua thiếu phu nhân mất tích, hắn ở phía sau núi, dáng vẻ khả nghi, buổi sáng hôm đó hắn có tới tịnh xá của nữ quyến, có người tận mắt nhìn thấy."
[1] Tổng binh: Một chức quan võ, được sử dụng trong nhà Minh và nhà Thanh.
Đường Đôn là người Hàn gia, trong triều có không ít người nịnh bợ, năm ngoái bỗng nhiên bị giáng làm giáo úy [2], có người phỏng đoán là chọc giận ai đó. Mặc dù sau này được thăng chức, nhưng chức quan rất thấp, so với lúc trước được làm thiên hộ [3] thì kém hơn rất nhiều. Hắn ta là thuộc hạ của Hàn Chập, nhưng lại cùng người ta bắt cóc nữ quyến Hàn gia, chuyện này khiến người khác vô cùng kinh ngạc.
[2] Giáo úy: Chức quan thất phẩm thời nhà Minh
[3] Thiên hộ: Tên một chức quan võ, đặt ra thời nhà Nguyên, đứng đầu 1000 binh, giữ việc phòng vệ địa phương.
Quả nhiên, sắc mặt Hàn Chập tối lại, nhíu mày nói: "Sài Tướng Quân không bắt sai người?"
"Để tránh hiểu lầm, Vũ Lâm Quân đã cho người tra hỏi nhân chứng, tạm thời giam giữ Đường Đôn."
Hàn Chập gật đầu, "Nếu vậy cứ tiếp tục tra khảo. Còn có người nào khác ở sau núi không?"
Sài Long chần chờ một lúc, không chút che giấu, "Người phụ trách tuần tra phía sau núi Hoành Ân Tự hôm đó là Vũ Lâm Quân Phạm Tự Hồng."
Phạm Tự Hồng đứng lẫn trong đám người tháp tùng, nghe vậy thì nhíu mày, nhìn sang Hàn Chập.
Trời mùa đông lạnh lẽo tiêu điều, ngoại trừ cây tùng cổ thụ bên ngoài cổng Hoành Ân Tự còn có chút sắc xanh, những nơi khác đều héo úa điêu linh. Hai bên đường núi là Vũ Lâm Quân đứng canh gác, cờ bay rợp trời, đủ loại quan phục màu sắc sặc sỡ, càng làm nổi bật chiến bào lạnh lẽo trên người Hàn Chập. Khuôn mặt nghiêm nghị, quả thật có vài phần 'hung thần' y như lời đồn, thậm chí ánh mắt kia sắc bén như dao, khiến người ta kinh sợ.
Phạm Tự Hồng thầm cười lạnh.
Hôm qua Lệnh Dung đột nhiên bị cướp đi, hắn ta phát hiện có điều không đúng, lập tức bỏ chạy. Hắn ta có chỗ dựa là tiết độ sứ vùng Hà Đông, lại có Phạm Quý Phi ở đằng sau, ở kinh thành có thể tùy ý ngang ngược, không giống như Đường Đôn không có căn cơ, mặc cho người người lăng nhục. Quả thật Lệnh Dung không ở trong tay hắn, cho dù Đường Đôn có khai, cũng chỉ là cắn bậy vu oan, chết không đối chứng.
Huống gì, Quý Phi ở trong cung còn hoài long thai, được Hoàng Đế sủng ái.
Phạm Tự Hồng không hề kiêng kị, bước lên phía trước, ôm quyền hành lễ với Vĩnh Xương Đế.
"Hôm qua ty chức ra sau núi tuần tra, không hề nhìn thấy Hàn thiếu phu nhân, thỉnh Hoàng Thượng suy xét."
Vĩnh Xương Đế gật đầu phụ họa, "Tuần tra xung quanh mới là chức trách của Vũ Lâm Quân."
Hàn Chập lạnh mặt, kiềm nén cơn giận, nhìn Phạm Tự Hồng một lát, lại nhìn sang Vĩnh Xương Đế.
"Tuần tra xung quanh, nhưng lại không nhìn thấy kẻ bắt cóc, vẫn cần phải tra khảo rõ ràng, nhanh chóng tìm thấy thê tử."
Người gây sự không cho cơ hội thoái lui.
Vĩnh Xương Đế có hơi đau đầu.
Bởi vì đang ở cửa núi, không có vật gì che chắn, sắp sang năm mới, mặc dù thời tiết ấm hơn chút, nhưng có gió thổi qua vẫn khiến cả người nổi da gà. Hắn ta muốn ban thưởng xong liền lập tức hồi cung, sao có thể quan tâm mấy chuyện này?
Mắt thấy Hàn Chập cắn mãi không buông, đám quan lại sống chết mặc bây, hắn ta suy nghĩ một chút, thoái nhượng, "Vậy cứ tra khảo rõ ràng."
Phạm Tự Hồng nghe hắn nói không tìm thấy kẻ bắt cóc, sắc mặt tối sầm, cười lạnh, "Nghe nói Hàn đại nhân là người tàn bạo, thủ đoạn của Cẩm Y Vệ tàn nhẫn, hẳn là muốn nghiêm hình bức cung, ép tại hạ nhận tội?"
"Cẩm Y Vệ thẩm tra trọng án của triều đình, không cần vì chuyện này mà động thủ." Hàn Chập nhìn cũng không nhìn hắn, ánh mắt xẹt qua, nhìn vị quan ở sau lưng, "Án này nên giao cho nha môn Kinh Triệu Doãn thẩm tra xử lí."
Kinh Triệu Doãn có bộ khoái, cũng có hình ngục tra khảo, có thể thỏa mãn cả hai bên. Vụ án này bắt cóc nhưng chưa giết người, luận phẩm cấp của Lệnh Dung, cũng là cáo mệnh phu nhân, nếu không phải Hàn gia có quân công lớn, sao có thể thương nghị trước mặt Hoàng Đế và đủ loại quan lại.
Lúc này Vĩnh Xương Đế liền đồng ý, "Vậy Kinh Triệu Doãn làm chủ, Vũ Lâm Quân theo sau hiệp trợ."
Kinh Triệu Doãn biết chuyện này không thể kháng cự, khom người lĩnh chỉ.
Hàn Chập cũng không nói thêm, bình tĩnh lùi lại.
. . .
Đã ban thưởng xong, cúng bái hành lễ diễn ra như thường, đám quan lại cùng nữ quyến ngồi bên dưới tế đàn, nghe cao tăng giảng kinh.
Hàn Chập ngồi ngay ngắn, chờ một lúc, thấy Vũ Lâm Quân đã thay ca xong, hắn đứng dậy đi ra ngoài, phía xa xa, Phạm Tự Hồng đi cùng hai vị giáo úy. Hàn Chập tiện tay chiết một cành cây thông, cổ tay hơi chuyển, cành thông tựa như kiếm nhọn bay tới, nhắm thẳng vào lưng Phạm Tự Hồng.
Phạm Tự Hồng xuất thân võ tướng, đã quen với đao thương mũi tên bắn lén, đương nhiên động tĩnh này không thể gạt được lỗ tai hắn ta, nhanh chóng xoay người lại, đỡ lấy ám khí, nào ngờ trong tay hắn ta chỉ là một cành thông, đã bị hắn ta bẻ làm hai đoạn.
Hắn ta sửng sốt, thấy Hàn Chập bước đến, trên người mặc chiến giáp, hông đeo trường kiếm.
Phạm Tự Hồng cười lạnh, ném cành thông kia đi, lệnh cho hai vị giáo úy đi trước, nhíu mày nhìn hắn.
"Nhanh như vậy đã tới tra khảo?" Hắn ta nhìn Hàn Chập, bàn tay không tự giác cầm lấy trường kiếm bên hông.
Khuôn mặt Hàn Chập đông cứng, không chút dao động, tiện tay vứt trường kiếm sang một bên, thấp giọng nói: "Lúc trước ngươi quấy rầy thê tử của ta, là vì bức họa nhuốm máu kia?"
"Phải." Phạm Tự Hồng nhớ tới chuyện xưa, ánh mắt sắc bén, "Nàng ta có quan hệ với Nhị đệ, ta phải tra hỏi rõ ràng."
"Phần còn lại bị che bởi vết máu... chính là ta."
"Ngươi?" Phạm Tự Hồng nhìn hắn, tức giận hỏi: "Nhị đệ chết trong tay ngươi?"
Hàn Chập cười lạnh, khuôn mặt có thêm vài phần khinh thường.
Công tử hào môn ỷ thế hiếp người, trắng trợn cướp bóc, nếu thực sự rơi vào tay hắn, lập tức xử ngay tại chỗ, sao có thể để lại bức họa để hắn ta tính sổ!
Thái độ này vô cùng kiêu căng. Ở Hà Đông, Phạm Tự Hồng cũng nổi tiếng là người có tài, cái chết của đệ đệ vẫn chưa điều tra rõ, trong lòng bừng bừng lửa giận, hơn nữa lần trước còn bị Phàn Hành và đám thủ hạ vây khốn, liền cười lạnh, "Xem ra cần phải thanh toán nợ cũ, mời!" Hắn ta cũng vứt trường kiếm sang một bên.
Hàn Chập nhíu mày, tay nắm chặt.
Phạm Tự Hồng vọt lên, nhanh chóng tấn công Hàn Chập.
Hai người đều mặc áp giáp, trên người Hàn Chập là áo giáp sa trường, trên người Phạm Tự Hồng mặc quan phục Vũ Lâm Quân. Hai người đều có phòng hộ, vật lộn như vậy, không khỏi đổ máu, có thể nói là đả thương địch thủ một nghìn thì bản thân cũng tổn hại tám trăm. Hai người so xem nắm đấm của ai mạnh hơn, có thể phá nát khe hở phòng vệ của đối phương.
Đối với chuyện này, Hàn Chập rất am hiểu.
Cẩm Y Vệ luôn truy bắt tội nhân, cực kì chú ý tới điểm mù, động tác vừa nhanh vừa chuẩn, áo giáp của Vũ Lâm Quân chỉ có tiếng chứ không có miếng, Hàn Chập liếc mắt một cái liền nhìn thấy sơ hở, biết cần nên công kích chỗ nào.
Lúc trước nghe tin từ Phàn Hành rằng Phạm Tự Hồng chặn Lệnh Dung lại, hắn vô cùng tức giận, nhưng cách xa nhau vạn dặm, không thể làm gì được. Tối hôm qua Lệnh Dung uất ức tố khổ, nói mấy tháng nay nàng không dám xuất môn, khiến hắn vừa tức giận vừa tự trách. Tất cả cảm xúc giao hòa, mỗi quyền đều mang theo lửa giận, mạnh mẽ đả thương Phạm Tự Hồng, đôi mắt sâu thẳm nổi đầy tơ máu.
Phạm Tự Hồng liên tục lùi lại, tuy hắn có công phu hơn người, nhưng đánh vào áo giáp của Hàn Chập lại không chút sứt mẻ.
Mặc dù có áo giáp phòng thân, nhưng chịu thiết quyền của Hàn Chập, Phạm Tự Hồng bị đánh cho cả người đau nhức, phản ứng hơi chậm, Hàn Chập vung một quyền lên mặt hắn, lập tức trong miệng ngập tràn máu tươi.
Hai người đều tức giận, giống như hai hổ tranh đấu, quyền cước sấm rền gió cuốn, liên tục ra đòn.
Cuối cùng Phạm Tự Hồng không thể địch lại, muốn tránh thiết quyền của Hàn Chập, nhưng lại không né tránh kịp, bị Hàn Chập đánh trúng vào đầu gối, quỳ rạp xuống đất. Hàn Chập thừa cơ phản công, Phạm Tự Hồng chưa kịp đứng dậy, lại bị đánh thêm một cước vào giữa ngực, hắn ta lùi lại hai bước, suýt chút nữa đụng vào núi giả phía sau.
Thắng bại đã rõ, Hàn Chập đi tới, tựa như mãnh thú tiêu diệt con mồi, chân đè lên yếu huyệt của Phạm Tự Hồng, khuỷu tay ấn vào cổ hắn.
Phạm Tự Hồng thở dốc, hô hấp rất gian nan, trong miệng có búng máu đen, đôi môi đỏ sậm lộ vẻ hung ác phẫn nộ, cắn răng không nói, trừng mắt nhìn Hàn Chập, không hề chịu thua.
Hàn Chập cúi người, khuỷu tay càng ép mạnh hơn, hai ngón tay phải chạm vào mắt hắn ta.
Vẻ mặt Hàn Chập hung ác, khuỷu tay ép tới mức Phạm Tự Hồng sắp tắt thở tới nơi, hai ngón tay kia vươn tới không chút do dự.
Phạm Tự Hồng xuất thân nhà tướng, tính tình kiên cường, đã từng nhiều lần chịu thương tổn do đao kiếm, không hề sợ hãi, nhưng dù sao mắt cũng là nơi yếu ớt không thể phòng hộ, nếu bị chọc mù, sao có thể không sợ?
Gió lạnh ập vào mắt, hắn nhắm mắt lại theo bản năng, cả người túa ra mồ hôi lạnh.
Hai ngón tay Hàn Chập như song đao, chạm vào hốc mắt của hắn, mạnh mẽ đâm vào mi mắt.
Gió lạnh thổi qua tựa như ngừng lại, mí mắt đau nhức, Phạm Tự Hồng hoảng sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra. Lúc mở mắt, tầm mắt có chút mơ hồ, hai ngón tay kia gần trong gang tấc.
Hàn Chập thu tay lại, lạnh giọng nói: "Có việc thì nhằm vào ta, nếu còn quấy rầy thê tử, đôi mắt này của ngươi sẽ bị phế."
Khuôn mặt hung ác nham hiểm, khuỷu tay ép chặt yết hầu, hắn từ trên cao nhìn xuống, tựa như Tu La [4] tàn bạo.
[4] Tu La: Ác thần, được nhắc đến nhiều trong Phật giáo.
Phạm Tự Hồng vẫn nằm ngửa trên mặt đất, tầm mắt mơ hồ không rõ, thấy Hàn Chập nhặt trường kiếm lên, đạp gió rời đi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện