Giai Nhân Và Luật Sư

Nói Đúng Ra Là Bỏ Trốn


trước sau

CHƯƠNG 280: NÓI ĐÚNG RA LÀ BỎ TRỐN

'Soạt' một chén nước từ từ đổ từ đỉnh đầu cô gái kia xuống.

Vũ Thư thuận thế nện cái chén trong tay xuống đất, chén nước trong suốt lập tức bị vỡ thành năm bảy mảnh, biểu lộ trên mặt cô ta không thay đổi, nhẹ nhàng nói: "Nhặt lên."

Bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên đông đặc lại khẩn trương lên.

Những người khác cúi đầu không dám lên tiếng, âm thầm vì cô gái lỗ mãng kia lau một vệt mồ hôi.

Cô gái kia đầu bị ngấm nước khiến cả người đều choáng váng, sau khi kịp phản ứng lại liền lớn tiếng lên án: "Tôi đã làm sai điều gì mà cô lại giội nước lên đầu tôi, cho dù cô có là thiên kim đại tiểu thư cũng không có quyền làm như vậy, không phải có mấy đồng tiền bẩn là có thể chà đạp lên tôn nghiêm của người khác."

"Nhặt hay không nhặt." Sắc mặt Vũ Thư chưa thay đổi, cho cô ta hai lựa chọn.

Người phụ nữ tốt bụng kia định thuyết phục cô ta một câu liền bị người bên cạnh ngăn lại, ra hiệu không được hành động theo cảm tính.

Dương nhiên là cô gái kia không nguyện ý cúi đầu, cứng cổ trả lời: "Tôi không nhặt, đây vốn chính là lỗi của cô."

Vũ Thư cười khinh bỉ, cũng không để ý tới cô ta nữa, chỉ búng tay một cái liền có hai người đàn ông từ dưới lầu đi lên.

Rất cung kính cúi đầu khom lưng với cô ta: "Cô Vũ, xin hỏi cô có gì sai bảo."

"Đem cô ta giao cho Trần quản gia." Vũ Thư chỉ vào cô gái kia, cô ta sẽ được người khác dạy dỗ lại cách làm người như thế nào, xã hội này có tiền không nhất định có thể làm tất cả mọi chuyện, nhưng không có tiền tuyệt đối là nửa bước cũng khó đi.

Người không vì năm đấu gạo mà khom lưng căn bản không thể tồn tại.

"Vâng, thưa cô Vũ." Hai người giúp việc nam gật đầu, đi về phía cô gái kia.

"Không, cô không thể đối xử với tôi như vậy." Cô gái kia hoảng sợ lắc đầu, lúc này mới phát hiện ra lẽ phải khí hùng đứng trước tiền tài quyền thế là nhỏ bé cỡ nào.

Nhưng cô ta có kháng cự thế nào cũng vẫn bị người ta kẹp lấy kéo đi, trong nháy mắt bị kéo đi đó Vũ Thư ở bên người cô ta lạnh lùng nói một câu: "Nhớ kỹ, cô bất quá chỉ như con rệp sống ở dưới nền đất, đừng vọng tưởng cái gì mà công bằng với cả chân lý."

Tiện nhân không xứng có được công bằng, giống như Đan Diễn Vy vậy, chỉ cần cô ta động một ngón tay liền có thể khiến cô chết không có chỗ chôn.

Cô gái kia muốn cầu xin tha thứ, nhưng bọn họ căn bản không cho cô ta cơ hội, trực tiếp giữ chặt cô ta lôi xuống dưới lầu.

Những người giúp việc khác chỉ có thể nghe tiếng khóc và tiếng cầu xin tha thứ của cô gái kia nhỏ dần.

"Pha lê trên đất này ai sẽ nhặt." Vũ Thư đem ánh mắt hướng trên người bọn họ quét một vòng sau đó dừng lại trên người một người.

Sau lưng tất cả mọi người đột nhiên trở nên cứng đờ, mà người bị nhìn trúng lại chính là người phụ nữ mới vừa rồi định nói chuyện thay cô gái kia, cô ta kinh sợ nói: "Cô Vũ bớt giận, những hạt pha lê này giao cho tôi nhặt, nhất định tôi sẽ nhặt tốt."

Vũ Thư cũng không cao hứng nhìn thoáng qua người phụ nữ trên đất, ngữ khí thản nhiên nói: "Nhặt đi."

"Vâng, vâng." Người phụ nữ không chắc chắn cô ta có tha thứ cho mình hay không, lo lắng đề phòng quỳ xuống cúi người nhặt từng mẩu thủy tinh sắc bén trên mặt đất, mồ hôi trên trán bởi vì căng thẳng mà từng viên lớn rơi trên mặt đất.

'Răng rắc' một tiếng hòa theo tiếng kêu thống khổ của người phụ nữ cùng nhau vang lên: "A, đau quá, đau quá, tay của tôi... ."

Những người khác nghe thấy một tiếng vang giòn, sắc mặt cũng biến đổi theo, có người tố chất tâm lý kém thân thể cũng bắt đầu run.

Vũ Thư giống như mới phát hiện mình giẫm bị thương người khác, vẻ mặt áy náy nói với cô ta: "Thật xin lỗi, chân tôi dẫm lên tay của cô rồi."

Ngoài miệng thì cô ta xin lỗi nhưng lực đạo trên chân vẫn không ngừng tăng thêm, tay người phụ nữ kia bị mảnh thủy tinh bén nhọn xuyên qua, máu chảy không ngừng.

Cho dù như thế, người phụ nữ kia vẫn cắn răng nhẫn nhịn, bởi vì cô ta rất cần công việc này, đồng thời với điều kiện của cô ta cũng không tìm đâu được công việc có tiền lương cao bằng một nửa chô này: "Là lỗi của tôi, không cản đường của cô Vũ."

"À…." Vũ Thư cũng không nói lời nào, giẫm lên vết thương của cô ta rời đi.

Sau khi Vũ Thư đi rồi những người khác mới dám há miệng thở phào, người phụ nữ kia đau tới mức sắp ngất đi nhưng vẫn kiên trì cắn răng chịu đựng.

Cho dù những người khác có không đành lòng cũng không dám mạo hiểm, ai biết Vũ Thư có phải sẽ trút giận lên một ai khác hay không.

Vũ Thư không biết, chỉ một hành động giận chó đánh mèo của mình sẽ mang đến hậu quả gì.

Đan Diễn Vy đến nước ngoài ở lại chỗ Hà Cảnh Quân đã sắp xếp trước, bác sĩ bên kia cũng đã liên hệ tốt, chỉ cần chờ bệnh viện chuẩn bị xong là có thể làm phẫu thuật.

Điện thoại vừa mở ra liền có rất nhiều tin nhắn gửi đến, tất cả đều là của Vu Tư Tư, bởi vì rất nhiều cho nên Đan Diễn Vy cũng không đọc hết từng cái, nghĩ đến bây giờ trong nước chắc là rạng sáng nên không gọi điện thoại, chỉ gửi một tin nhắn cho cô ấy.

Không nghĩ tới tin nhắn của cô vừa gửi đi chưa đến ba phút, điện thoại đã vang lên.

Đan Diễn Vy thuận tay nhận điện thoại, giọng nói trong trẻo cao vút của Vu Tư Tư liền truyền tới: "Vy Vy rốt cuộc cậu cũng mở điện thoại rồi, thật sự là lo lắng chết tớ rồi."

"Vậy à, bọn tớ vừa mới đến chỗ ở, tờ liền gửi tin nhắn cho cậu." Nghe được bạn tốt quan tâm, trong lòng Đan Diễn Vy nổi lên một tia ấm áp.

Giờ phút này Vu Tư Tư một tay cầm điện thoại, một tay cầm quả táo gặm, ghé vào trên ghế sa lon, đằng sau còn có một người đàn ông vừa chịu mệt nhọc xoa bóp đúng là có bao nhiêu tự tại: "Thế nào, bảo bối của tớ vẫn tốt chứ."

Đan Diễn Vy nhìn thoáng qua thằng bé đã ngã xuống giường nằm ngáy o o, cười một cái nói: "Du Du rất tốt, ngồi máy bay một đêm giờ đã ngủ thiếp đi."

"Ừ, vậy là tốt rồi, tờ nói với cậu một chút việc này." Vu Tư Tư thần bí nhỏ giọng nói với điện thoại, giống như sợ người nào đó không có phận sự nghe được.

Người không có phận sự kia biểu thị rất bất đắc dĩ, đồng thời đem lực đạo trên tay tăng thêm một chút.

Đan Diễn Vy đang muốn hỏi chuyện gì, liền nghe thấy bạn tốt 'Ôi' một tiếng, vội vàng ân cần hỏi han: "Tư Tư, cậu sao thế."

"Tớ không sao, chỉ là bị một con chó đạp thôi." Vu Tư Tư trừng mắt liếc Đường Kỳ Dũng, giống như đang cảnh cáo anh ta chú ý lực đạo trên tay một chút.

Lúc nào mà Tư Tư lại bắt đầu nuôi chó rồi? Đan Diễn Vy cũng không hỏi: "Tư Tư cậu có chuyện gì muốn nói vậy."

"Ờ, suýt nữa quên mất, tớ chỉ là muốn nhắc nhở cậu một chút, ở nước ngoài chú ý cẩn thận nếu thấy người nào khả nghi, thì đánh cho một trận là được rồi." Vu Tư Tư vui buồn thất thường nói.

Đan Diễn Vy cho là Vu Tư Tư lo lắng bọn họ ở nước ngoài sẽ bị người khác kỳ thị, dù sao người châu Á ở nơi này cũng ít gặp, với lại xem ra phân biệt rất rõ ràng "Tư Tư, bọn tớ không có việc gì tất cả mọi người rất thân thiện, chỗ Cảnh Quân tìm rất yên tĩnh, hoàn cảnh cũng rất tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

"Vy Vy cậu đang nói cái gì đó, tớ nói không phải chuyện này đâu." Vu Tư Tư nghe mà sắp ngốc luôn rồi, nghĩ kỹ lại lập tức hiểu rõ là Vy Vy đã hiểu sai ý mình, chuyện hai người bọn họ nói không phải là một đâu.

Cô ấy không sợ người khác nói thẳng luôn: "Tớ nói cậu phải đề phòng Lục Trình Thiên, anh ấy đã biết cậu chạy trốn cùng Hà Cảnh Quân rồi."

Dựa theo ý của Lục Trình Thiên, chính xác mà nói là bỏ trốn.

###CHƯƠNG 281: CHUYỂN DỊCH SỰ CHÚ Ý

CHƯƠNG 281: CHUYỂN DỊCH SỰ CHÚ Ý

“Thật à, anh ta biết rồi.” Đan Diễn Vy không biết lúc này bản thân đang có tâm trạng gì, chỉ là cảm giác trong lòng chua chát khó chịu, giống đang như rưới vào tim một cốc nước chanh, vị chua làm cho trái tim co lại thành một mảng.

Vu Tư Tư không nghe ra sự thay đổi ngữ khí của Đan Diễn Vy, vẫn tiếp tục ở đó lải nhải, “Cậu không biết, Lục Trình Thiên lúc đến tìm tớ đáng sợ như thế nào, nếu như không phải là tim tớ khỏe, có khi bị anh ta dọa cho mắc bệnh tim rồi.”

“Tớ thấy anh ta đúng là điên rồi, lúc có thì không trân trọng, đến lúc mất rồi mới đi khắp thế giới để tìm, đã quá muộn rồi.”Nói đến cuối câu Vu Tư Tư còn mang chút giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác.

Đường Kỳ Dũng nghe thấy người phụ nữ nói về người anh em tốt của mình như thế, không đồng tình mà lắc đầu, có điều anh vẫn sáng suốt lựa chọn không mở lời, nếu như trong thời khắc này chọc giận cô, công sức anh vất vả cả đêm để phục vụ cô có lẽ sẽ hoàn toàn tan vỡ.

Vì hưởng phúc, chỉ còn cách hy sinh danh dự của anh em rồi.

Đan Diễn Vy nhè nhẹ thở ra một hơi, đáy lòng là một vùng lạnh lẽo, khóe mi không biết tự lúc nào tích đầy nước mắt nóng hổi, lớp sương mù đang không ngừng bốc lên kia, như sắp ngưng kết lại đè bẹp cô.

“Tư Tư, cậu, không nói với anh ta đấy chứ.”

Nghe tin Lục Trình Thiên đang tìm cô, cô không hề vui mừng, chỉ cảm thấy ở vị trí lồng ngực, khó chịu như sắp không thở được.

“Không, tớ làm sao có thể làm chuyện ấy, với cả tớ cũng không biết cậu đang ở đâu mà, bây giờ cậu tuyệt đối không được nói ra, đợi thời cơ đến tớ sẽ bảo với cậu.”

Vu Tư Tư phòng bị liếc nhìn Đường Kỳ Dũng bất hạnh một cái, hừm, bên cạnh còn có một tên gián điệp lớn đây này.

“Được.” Đan Diễn Vy bóp lấy ngực, cố gắng để giọng nói nghe không quá khàn, “Tư Tư, muộn rồi, cậu ngủ sớm đi, đợi có thời gian chúng ta liên lạc.”

“A? Nhưng mà Vy Vy, tớ vẫn chưa buồn ngủ......” Vu Tư Tư vẫn chưa nói xong, đầu bên kia Đan Diễn Vy đã cúp điện thoại, để lại cô trong sự ngơ ngác, “Cái gì thế?”

Đường Kỳ Dũng nhìn người phụ nữ vẻ mặt ngây ngốc, không nhẫn tâm tiếp tục nhìn cô ngẩn người thêm nữa bèn nhắc nhở một câu, “Em nói quá nhiều rồi.”

Anh với tư cách là bạn của cả hai , thực sự không biết nên nói gì, rõ ràng là cả hai đều có tình cảm với nhau, nhưng lại thích làm tổn thương nhau.

Thiên là người có nhiệm vụ trên mình, không thể không tiếp cận nhà họ Vũ, chỉ là do bệnh gia trưởng quá nặng, lúc nào cũng nghĩ Vy Vy nhất định sẽ luôn ở bên mình, kết cục đến khi người thực sự đi mất, mới bắt đầu sốt sắng lên.

“Em làm gì nói nhiều nào.” Vu Tư Tư vẫn chưa phát hiện ra mình nói sai ở đâu.

“............” Đường Kỳ Dũng chẳng còn gì để nói, để mặc cô tự do suy nghĩ.

“Em làm gì sai, em không sai, nhất định tín hiệu bên nước đó không tốt!”

Đầu bên kia, Đan Diễn Vy tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại đã cúp, toàn thân sinh lực như bị ai đó rút cạn, mềm yếu dựa mình vào tường, mắt hơi khép, nước mắt đập vào ngón tay, như từng viên từng viên đá, gõ vào trái tim cô.

Cô nghĩ rằng bản thân mình có thể không để tâm đến, cuối cùng vẫn là khống chế không nổi cảm xúc đau lòng ấy, nhìn đứa bé đang nằm ngủ an nhiên trên giường, Đan Diễn Vy dùng sức dồn nén đi hết tất cả những đau lòng của mình.

Không được phép đau lòng, việc cô cần tập trung hiện tại là cuộc phẫu thuật của Du Du, đợi Du Du phẫu thuật xong, cô còn phải chăm sóc để Du Du hồi phục, không có nhiều thời gian mà nghĩ tới việc khác.

Cứ như vậy Đan Diễn Vy kìm nén đi tất cả cảm xúc, dẫn Du Du ra nước ngoài yên ổn được mấy hôm, thường ngày đều là Hà Cảnh Quân lái xe đưa bọn họ đi dạo xung quanh, nhân tiện mua thức ăn về nấu.

Trong nước, Lục Trình Thiên lấy được video giám sát mà Đan Diễn Vy đi cùng Hà Cảnh Quân ra nước ngoài, nhưng không hề có bóng dáng của đứa bé.

Bởi vì camera giám sát sớm đã bị Vũ Thư sau khi nhìn thấy liền cho người xử lý, cô biết có giấu diếm cũng không có ích gì, anh phát hiện ra là điều sớm muộn, cho nên lập tức chỉnh sửa lại video, để anh nhìn thấy cảnh tượng Đan Diễn Vy và Hà Cảnh Quân hai nguời họ bỏ trốn.

“Luật sư Lục, ngài xem có cần tiếp tục tìm không?”

Văn phòng một lúc lâu không có hồi đáp, Lục Trình Thiên đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào người phụ nữ quấn quýt bên cạnh người đàn ông, màn hình dừng lại ở nét mặt không giấu nổi sự mừng rỡ của người phụ nữ ấy.

‘Cạch’ một tiếng nho nhỏ kêu, người đàn ông ngồi bên dưới nhìn chiếc bút trong tay Lục Trình Thiên bị bẻ gãy, đôi mắt trợn lên như sắp tuột ra khỏi tròng.

Bút máy đó, là chiếc bút máy thực sự làm từ sắt, lại còn là chiếc bút máy Vạn Bảo Long, bất kể từ chế tác cho đến chất lượng thì nó chính là chiếc bút độc nhất vô nhị, bẻ gãy như vậy chẳng lẽ không cảm thấy tiếc sao.

Một chiếc bút Vạn Bảo Long sơ sơ cũng đến 9 triệu đồng, hơn nữa cái lực cổ tay ấy, đến anh ta là con nhà võ còn cảm thấy lực bất tòng tâm.

“Cho người quay lại đây.” Một người phụ nữ không biết liêm sỉ như thế, Lục Trình Thiên anh đây không có hứng thú, tay vừa buông, một nửa chiếc bút lăn trên mặt bàn rơi xuống đất.

“Vâng.” Người đàn ông cúi đầu đáp một tiếng, quay người lui ra, có một thời khắc, anh ta cảm thấy như mình có thể sẽ chết ở trong đó, trở thành một cái chết mất mặt nhất, bị dọa chết.

Luật sư Lục sát khí trên người quá lớn, thật đáng sợ, anh sau này không muốn bị đẩy ra làm bia đỡ đạn thêm nữa.

Không khí phòng làm việc đang hưng thịnh phồn vinh bỗng nhiên như bị phủ lên một tầng mây sấm sét, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sấm sét ập đến đánh cho sống dở chết dở.

Mọi người đều biết đại luật sư Lục của họ thời gian gần đây tâm trạng không tốt, ai mà gặp xui xẻo động vào anh, thì chỉ có chờ chết.

Thời gian này lòng người hoang mang, làm việc đều hết sức cẩn thận, chỉ lo sợ người bị gọi vào trong đó là mình.

‘Ầm’ một tiếng, có một người đàn ông cầm tài liệu ủ rũ bước ra.

“Sao thế, lại bị trả về rồi à?”

“Đúng vậy.” Người đàn ông chán nản gật đầu.

Đồng nghiệp bên cạnh an ủi vỗ vỗ vai anh ta tỏ ra đồng cảm, “Không sao, tôi đã bị từ chối 3 lần rồi.”

Lại có vài tiếng thở dài.

Chẳng ai biết luật sư Lục tại sao trở nên nóng nảy như vậy, tìm Lân Hoàng nghe ngóng tin tức, Lân Hoàng lại tự cứu lấy mình, bọn họ chỉ cần giao tài liệu là được rồi, người thư ký tội nghiệp ngày ngày phải đối mặt với đại ác ma như anh ta, mới là người cần được an ủi nhất có hiểu không.

Có điều anh ta cũng không hiểu được luật sư Lục tại sao đột nhiên trở nên mưa nắng thất thường như thế.

Trông giống như, giống như là bị thất tình vậy......

Nhưng anh ta không dám nói ra, nói rồi anh ta tuyệt đối đừng mong sống thoải mái

“Đường Tổng, cuối cùng anh cũng đến.”

“Đường Tổng, đã lâu không gặp, tại sao dạo gần đây không thấy anh đến đây chơi.”

“Đường Tổng, anh có khát không, có đói không, có muốn ăn chút điểm tâm không?”

Đường Kỳ Dũng đối với sự nhiệt tình bất ngờ này có chút khó chịu, tại sao người người với con mắt khao khát nhìn vào mình, giống như đang nhìn một vị chúa cứu thế, anh đã làm nên việc công đức lớn lao gì sao?

Gần đây hình như anh cũng không làm gì cả, ánh mắt thăm dò của anh nhìn Lân Hoàng một cái, chuyện này là thế nào.

Lân Hoàng xua xua tay đuổi những người kia nhanh chóng đi làm việc, bản thân dẫn Đường Kỳ Dũng đi về hướng văn phòng, vừa đi, vừa kích động nói: “Anh Đường, cuối cùng anh cũng đến rồi,”

###CHƯƠNG 282: ĐÂY LÀ ĐỊA CHỈ CỦA CÔ ẤY

CHƯƠNG 282: ĐÂY LÀ ĐỊA CHỈ CỦA CÔ ẤY

“Sao thế, từng người nhìn tôi như thể là cứu tinh vậy.” Đường Kỳ Dũng hỏi

Lân Hoàng quệt đi lớp mồ hôi không hề tồn tại trên trán, cười khổ nói, “Cái này nói ra dài dòng lắm, chuyện là dạo gần đây luật sư Lục không biết có phải vì cơ thể không được khỏe, làm cho bọn tôi cũng thấy lo lắng theo, vậy nên nhờ anh giúp đỡ hỏi han một câu.”

Anh ta nóng lòng muốn nói thẳng ra.

Đường Kỳ Dũng vừa nghe đã hiểu là có chuyện gì, không nhịn được cười vài tiếng, “Các anh ở đây phải gánh áp lực lớn chịu không nổi rồi.”

Lân Hoàng gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, làm sao có thể nói là gánh không nổi áp lực lớn chứ, nếu như để đại ma vương ở bên trong nghe được, công việc thư ký của anh sẽ đến hồi kết, “Anh Đường lại nói đùa rồi, tôi đương nhiên có thể chống đỡ được áp lực chứ, chỉ là muốn quan tâm luật sư Lục một chút.”

Anh ta mà chịu được một ngày, thì coi như anh thua.

Đường Kỳ Dũng vỗ vỗ vai Lân Hoàng, vờ nói tình ý sâu xa, “Thực ra tình hình của luật sư Lục rất dễ chữa.”

Lân Hoàng vẻ mặt chăm chú lắng nghe Đường Kỳ Dũng dạy bảo.

“Luật sư Lục của chúng ta chỉ là thiếu đi sự điều tiết âm dương.” Đường Kỳ Dũng nói xong cũng không thèm để ý đến Lân Hoàng đang ngẩn người đứng một chỗ, đẩy cửa phòng làm việc, bước thẳng vào trong.

“Điều tiết âm dương, điều tiết âm dương!” Lân Hoàng bây giờ mới hiểu ra ý tứ trong lời nói của Đường Kỳ Dũng, cả người sững sờ, bọn họ đều nghĩ rằng luật sư Lục có thể là vì gặp phải khó khăn nào đó hoặc là vì gặp trở ngại trong quá trình phát triển, thì ra là do không có phụ nữ.

Nhưng mà, chuyện này không hề hợp lý, nếu như anh không mắc bệnh đãng trí thì, cô thiên kim nhà họ Vũ kia hầu như ngày nào cũng đến, trong văn phòng cũng có phòng ngủ, muốn được điều tiết cũng không phải không thể.

Nhưng mỗi lần cô Vũ rạng rỡ đi đến, đều ủ dột trở về.

Không hiểu được, thực sự không hiểu được.

Đường Kỳ Dũng vừa bước vào liền nhìn thấy Lục Trình Thiên đang ngồi trên chiếc ghế da xa xỉ ung dung chậm rãi xem tài liệu, kéo lấy một chiếc ghế ngồi lên trước bàn làm việc, hai chân chồng lên nhau, lười nhác tựa vào lưng ghế nói, “Thiên à, cậu có biết nhân viên sắp bị tình trạng này của cậu dọa chết không?

Lục Trình Thiên lông mày không hề nhúc nhích, mặt không đổi sắc đọc giấy tờ trên tay, giống như việc ngoài thế giới đều không liên quan đến anh.

Đường Kỳ Dũng cũng không quan tâm Lục Trình Thiên có nghe thấy không, toe toét nói một mình, “Cậu không biết lúc tôi đến, ánh mắt họ nhìn tôi như phát sáng lên, nhìn đến nỗi tôi có chút không đành lòng à.

Vẫn không có người lên tiếng, anh ngước mắt, lặng lẽ nhìn người bạn thân một cái, phát hiện ra anh ta căn bản không hề bận tâm đến, lại thay tài liệu khác để phê duyệt, với một dáng vẻ bận rộn.

“Thiên.......”

Lục Trình Thiên bị anh ta làm phiền, buông bỏ cây bút trên tay, ngẩng đầu nhìn anh ta, con ngươi lạnh lùng không hề dao động, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo không còn chút hơi ấm dư thừa nào.

Đường Kỳ Dũng không hề bị sự sắc lạnh của người bạn dọa dẫm, mỉm cười nhìn anh ta, “ Có không, tôi đây chỉ là đang truyền đạt ý dân thôi.”

“Ai có ý kiến, có thể để họ đến nói chuyện với tôi.” Lục Trình Thiên thu ánh mắt lại, ngữ điệu nhàn nhạt nói.

Nói chuyện với anh ta ư? Người ngoài kia cũng đâu phải đang chê số mệnh họ quá dài. Đường Kỳ Dũng nhìn một chồng tài liệu trên bàn làm việc, như sắp chôn vùi người bạn mình, lại bắt đầu bật chế độ làm việc điên cuồng đây mà.

Lục Trình Thiên không thèm nhấc mí mắt lên nói, “Không có việc thì ra ngoài.”

“Tôi đến đây đương nhiên là có việc rồi.” Đường Kỳ Dũng lảo đảo con ngươi, giấu đi vẻ xảo quyệt trong đáy mắt, từ trong túi rút ra một mảnh giấy đặt lên trước mặt anh ta, giả vờ vô tình nói, “Đừng nói tôi đối với huynh đệ chỉ có nhân tình không có nhân tính, thứ tôi biết có ngần này thôi.”

Đây là công sức anh tối qua đã tốn nhan sắc và thể lực để mua chuộc, mới hỏi được địa chỉ này từ người phụ nữ dại tình kia.

Tuy rằng chỉ là địa chỉ của một thành phố, nhưng đối với bạn thân anh mà nói, đã làm nên một chuyện rất lớn rồi.

Lục Trình Thiên chỉ liếc một cái, lập tức gạt mảnh giấy xuống đất như một mảnh rác, tiếp tục công việc trên tay.

“..........”Đường Kỳ Dũng nhìn thấy hành hộng của Lục Trình Thiên, những lời muốn nói toàn bộ nghẹn lại trong cổ họng không ra, anh còn nghĩ sẽ nhận được câu cảm ơn, đến lời đáp trả khách sáo anh cũng đã chuẩn bị cả rồi.

Thực sự buông bỏ rồi sao?

“Thiên à, hiểu lầm của hai người cần có cậu giải quyết, công việc đương nhiên quan trọng, nhưng chẳng lẽ cô ấy không quan trọng sao?”

Sự hy sinh của Trình Thiên với Vy Vy, anh là người nhìn thấy rõ ràng nhất, thật sự không nhẫn tâm nhìn một đôi uyên ương yêu nhau như thế chỉ vì những hiểu nhầm sai trái mà đi đến đường cùng.

Lục Trình Thiên ánh mắt hơi trầm lại, không vì Đường Kỳ Dũng là bạn bè mà nói chuyện mềm dịu hơn, “Đừng có quên thân phận của cậu.”

“Cái này tôi biết, cậu nghĩ đến việc tôi với cá nhỏ, tôi cũng không nói đến chuyện của mình mà, như vậy không phải tốt hơn sao.” Đường Kỳ Dũng rất tự tin vào bản lĩnh của mình, “Điều phụ nữ cần không phải chỉ có một, trong việc này chúng ta có thể thực hiện kế hoạch khác, cậu hi sinh bản thân như vậy, thực sự có tốt không?”

Vì thực hiện nhiệm vụ, đánh mất đi người phụ nữ mình yêu thương nhất cũng không quan trọng sao?

Lục Trình Thiên tay cầm đầu bút dừng lại không quá một giây, lại điềm nhiên tiếp tục chuyển động trên tấm văn kiện, giống như nửa giây vừa rồi ngưng lại như một ảo giác, giọng nói trầm thấp không chút lay động, “Đường Kỳ Dũng, tôi không muốn nghe lại lời vừa rồi từ miệng cậu nói.”

Đường Kỳ Dũng nghe ra lời nói này của Lục Trình Thiên không phải là lời trêu chọc, nếu như còn nhiều lời sẽ định đuổi anh về sao, quả đúng là phong cách của Lục Trình Thiên, không hề muốn lĩnh hội ý tốt của anh.

Vậy coi như anh đã chưa từng nói ra đi, ai mà không có một chút nóng nảy chứ.

Đường Kỳ Dũng nhấc người dậy, hướng về người đàn ông chỉ biết vùi đầu làm việc, nói một câu ý tứ sâu xa, “Tùy cậu, chỉ cần cậu không cảm thấy tiếc nuối.”

Tiếng bước chân rời đi ngày càng xa, cho đến lúc từ cánh cửa truyền đến tiếng đóng cửa, động tác trên tay Lục Trình Thiên cũng theo đó mà dừng lại, trong mắt là một bầu trời u tối.

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống mảnh giấy trơ trọi dưới đất, bờ môi mỏng nhếch lên, năm ngón tay nắm chặt lại, một cú đấm giáng xuống mặt bàn làm bằng gỗ, phát ra một tiếng kêu cực lớn.

Tài liệu trên bàn bị chấn động theo bay lên cao mấy tờ, rồi toàn bộ rơi xuống đất, che phủ lên tấm giấy bé nhỏ chỉ vừa bằng một tấm danh thiếp.

Lục Trình Thiên ngang ngược quen rồi, sự ngoan ngoãn của Đan Diễn Vy bốn năm nay càng vô tình nuôi dưỡng tính khí nóng nảy vốn có của anh, anh nghĩ rằng kể cả bản thân có không cần giải thích, thì cô cũng phải tự biết, phải tự hiểu.

Nhưng chính vì ôm trong mình sự tự tin ung dung như thế, Lục Trình Thiên khi vừa quay đầu lại liền phát hiện ra đã mất đi người phụ nữ ngốc nghếch mà anh yêu thương nhất, kể cả như vậy thì với một người kiêu ngạo như anh, cho dù có làm sai rồi, cũng sẽ không cúi đầu nhận tội.

Vốn dĩ chỉ định cho người phụ nữ kia một bài học nho nhỏ để cô ta ngoan ngoãn trở về bên anh, không ngờ rằng cô ta ngoan cố cứng đầu, lại thực sự dám bỏ chạy theo người đàn ông khác.

Vậy thì bảo anh làm sao không tức cho được, không nổi nóng, về thể diện thì anh sẽ không còn, về tâm lý thì anh không thể chịu đựng được, nên đành cứ kiên trì chống chọi như thế.

Lục Trình Thiên những ngày gần đây sống không hề tốt, có thể nói là cực kỳ tệ.

Sự tập trung lại rơi vào đống văn kiện trên bàn, vào chuyển động từng vòng quay của chiếc đồng hồ treo trên tường, anh ở đó bất động như thể một hòn núi, đột nhiên gập người nhặt đóng giấy tờ vứt sang một bên, mảnh giấy vẫn yên lặng nằm đó.

###CHƯƠNG 283: ĐỜI NGƯỜI NƠI ĐÂU KHÔNG GẶP GỠ

CHƯƠNG 283: ĐỜI NGƯỜI NƠI ĐÂU KHÔNG GẶP GỠ

“Địa chỉ đã tìm ra, đến bao giờ em qua đây lấy.”

“Anh trực tiếp gửi cho tôi là được rồi.” Vũ Thư đối với hiệu suất công việc của Lý Ngao đánh giá cao thêm vài phần, người chuyên nghiệp đúng là khác hẳn, không tới một ngày đã điều tra được địa chỉ rõ ràng.

Nhưng nếu để cô một mình đi gặp anh ta, trong lòng lại có chút kháng cự.

Lý Ngao cũng không ép Vũ Thư, chỉ buông ra một câu, còn đi hay không là tùy cô, “Vũ Thư nếu như em muốn lấy nó, nhớ đến quán trà Hồng Uyển tìm tôi, không gặp không về.”

‘Tút tút tút’ điện thoại đã bị cúp máy, Vũ Thư sắc mặt khó coi nắm chặt chiếc điện thoại, Lý Ngao biết chắc cô không thể từ chối, cho nên mới dám ngang ngược như thế.

Vì lấy được địa chỉ của Đan Diễn Vy, cô không thể không đến cuộc hẹn.

Vũ Thư nghĩ một hồi, chỉ cần có thể làm cho Đan Diễn Vy sống không bằng chết, hi sinh một chút cũng không là gì, hơn nữa Lượng Lý Ngao cũng không dám thực sự làm gì cô.

Chỉ cần hại chết đứa nghiệt chủng đó, cô sẽ tìm cái cớ đạp Lý Cảnh ra, sau đó có thể không lộ chút sơ hở mà về bên Trình Thiên.

Vũ Thư ở đây bàn tính đắc ý hả hê, quên mất rằng Lý Ngao là một sát thủ ăn thịt người không nhả xương, trong thế giới của anh ta không có chữ thiệt.

Ngày mai chính là ngày Du Du phải làm phẫu thuật, Đan Diễn Vy đôn đáo phối hợp cùng bác sỹ thu xếp đồ đạc cần thiết.

Hà Cảnh Quân sau khi nhận được một cú điện thoại, chỉ kịp giải thích với Đan Diễn Vy một câu, liền vội vàng ngồi máy bay riêng bay về nước.

“Du Du, con có sợ không?” Đan Diễn Vy vỗ về khuôn mặt nhỏ bé mũm mĩm, dịu dàng hỏi.

Du Du lắc lắc đầu nói, “Có mẹ ở đây, Du Du không sợ.”

Bé chỉ có chút hồi hộp mà thôi.........

Đan Diễn Vy làm sao có thể không thấu hiểu đứa con của mình, bé đang không muốn mẹ lo lắng, cho nên giả vờ không sao, “Du Du yên tâm, mẹ sẽ luôn ở bên con, chúng ta bây giờ đi ăn có được không, hôm nay Du Du sẽ là người quyết định.”

“Được ạ, được ạ, mẹ ơi chúng ta đi ăn Pizza Hut đi.” Bé gần đây đột nhiên thích mùi vị của pizza, mà mẹ lại không cho ăn nhiều.

Đan Diễn Vy suy nghĩ, chiều ngày mai mới làm phẫu thuật, bây giờ ăn có thể sẽ tiêu hóa hết được, cho nên liền đồng ý, “Được, vậy mẹ dẫn con đi ăn ở Pizza Hut.”

“Yeah, mẹ là nhất.” Du Du mừng rỡ reo lên, khuôn mặt ngập tràn nụ cười rực rỡ hơn cả mặt trời trên kia, khiến những âu lo phiền muộn trong lòng Đan Diễn Vy tiêu tan đi không ít.

Cuộc phẫu thuật ngày mai, không có ai sốt ruột hơn cô, mặc dù bác sỹ nói có 90% thành công, nhưng mà, cô vẫn không dám nghĩ tới 10% còn lại

Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, cô liền cảm giác không thể thở được.

Đan Diễn Vy thay cho Du Du một bộ áo phông quần đùi, đội cho bé một chiếc mũ lưỡi trai, chỉ lo bé cháy nắng hỏng cả người, bầu trời nước ngoài không được xanh hơn trong nước là mấy, điều khác biệt duy nhất có lẽ chính là vĩ độ.

Vừa ra khỏi phòng điều hòa, cái nóng mà mắt thịt có thể cảm nhận được phả vào mặt.

Tia tử ngoại cực kỳ độc hại, kể cả một người ngại phiền phức như Đan Diễn Vy cũng phải bôi cho mình một lớp kem chống nắng, thật tốt vì Hà Cảnh Quân trước khi rời đi để thuộc hạ và lái xe của anh ở lại để cô sai bảo, giảm bớt được không ít phiền phức.

Ví dụ hôm nay bọn họ phải ra ngoài, không cần phải chờ taxi, lập tức có thể đi đến Pizza Hut trong thành phố.

Điều Đan Diễn Vy không biết đó là, cô vừa cùng Du Du bước chân lên xe, có người đã bước chân xuống vùng đất này.

Bất kể thời tiết khắc nghiệt nhường nào, nhiệt độ nóng bức bao nhiêu, Lục Trình Thiên vẫn đều mặc chiếc áo sơ mi tây màu đen, trước ngực thắt cà vạt gọn gàng không sai một nếp, mang trên mặt một vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.

Thời tiết nóng nực như thế, mà trên trán anh đến một vệt mồ hôi cũng không có, hoàn toàn dựa vào thân nhiệt để áp đi thời tiết nóng bức này.

Không sai, anh hôm qua đã trực tiếp cho người đặt vé, ngày thứ hai liền bay tới đây, không phải vì điều gì khác, chỉ là đúng lúc có việc phải đi công tác ở đây, chỉ thế mà thôi.

Trước cửa sân bay một chiếc xe Bentley kiểu dài dừng trước mặt anh, từ trên xe bước xuống một người tài xế cung kính mở cửa xe cho anh nói, “Luật sư Lục, mời lên xe.”

Lục Trình Thiên đẩy cọng kính râm trên sống mũi, không nói một lời, cúi người ngồi vào trong.

Bị điểm danh đi công tác cùng anh là Lân Hoàng, xách chiếc cặp tài liệu nhận mệnh lệnh đi theo, hôm qua nhận được tin phải đi nước ngoài công tác, khiến cho anh ngoài việc không kịp trở tay, còn có chút hoang mang ngỡ ngàng, từ bao giờ mà nghiệp vụ của bọn họ lại tiến triển xa đến vậy.

Cho đến khi nhìn thấy tài liệu luật sự Lục đưa cho mình, anh mới biết, hóa ra lại thực sự có chuyện như vậy, một công ty thương mại ở nước ngoài đang phát sinh tranh chấp, sợ rằng bản thân mời luật sư không đủ tốt, cho nên đặc biệt bỏ ra mức thù lao lớn để mời luật sư Lục của chúng ta đến.

Cho nên anh ta đành phải theo đi công tác cùng rồi.

Lục Trình Thiên ở trong khách sạn 5 sao đã được sắp xếp sẵn, nhưng chưa phải lập tức đi gặp đương sự, cho nên thả tự do cho kẻ theo bên cạnh, tự mình lái xe đi ra ngoài.

Trong quán Pizza Hut, Đan Diễn Vy dặn dò Du Du ngồi trên ghế đợi, cô đi xếp hàng, Du Du đung đưa cái chân bé nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.

Đan Diễn Vy vừa rời khỏi chưa được bao lâu, một người giữa trời nóng mặc áo tây giày da đẩy cửa bước vào, mặc dù mang khuôn mặt của một người Châu Á, nhưng cơ thể cao to rắn rỏi không hề thua kém bất kỳ một người đàn ông ngoại quốc nào, sức hút mạnh mẽ có thể trực tiếp hạ gục tất cả mọi người.

Thêm vào đó là ngũ quan cùng khí chất xuất chúng, ngay lập tức mọi ánh mắt bị thu hút bởi anh.

Trong quán xuất hiện động tĩnh lớn như thế, Đan Diễn Vy làm sao có thể không biết, chỉ tùy ý nhìn một cái, mắt cô trợn lên như sắp rơi ra khỏi tròng, tay run suýt nữa làm rơi chiếc khay trên tay.

Chết tiệt, Lục Trình Thiên người đàn ông này làm sao lại xuất hiện ở đây!!

Anh ta không phải lẽ ra đang ngồi ở phòng làm việc hít điều hòa, xử lý công việc mà anh ta bận tâm nhất sao, nếu không cũng có thể cùng Vũ Thư đi âu yếm khắp nơi, tại sao lại xuất hiện ở đây.

Nghĩ tới Du Du đang ngồi trong đám đông, quả tim của Đan Diễn Vy liền giật mạnh lên, cô nhất định không thể để Lục Trình Thiên nhìn thấy Du Du.

Nhưng mà cô đang nhìn vào vị trí ngồi của mình, không thấy có bóng dáng của Du Du, đột nhiên mặt cô trắng bệch, làm sao đây, không phải Du Du đã bị lạc mất rồi chứ.

Vào đúng thời khắc Đan Diễn Vy sắp sụp đổ, một bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo của Đan Diễn Vy, còn làm động tác ra hiệu cô khẽ tiếng, dáng vẻ lanh lợi đáng yêu làm cho người ta buồn cười.

“Mẹ ơi, nhỏ tiếng chút, con nhìn thấy ba rồi.”

Đan Diễn Vy nhìn thấy Du Du đã chạy tới, hơi thở đang nín chặt liền được buông ra, có điều khi nghe thấy tiếng của anh ta, quả tim lại một lần nữa giật mạnh, đúng rồi, việc phiền phức nhất vẫn chưa được giải quyết.

Đúng lúc cô muốn dẫn Du Du từ cửa sau lặng lẽ rời đi, nhưng khi đã xui xẻo thì có uống nước lã cũng mắc răng, cô bị phát hiện rồi.

Đan Diễn Vy nhìn người đàn ông sắc mặt u ám đáng sợ kia đang sải rộng bước về hướng mình, trái tim cô như sắp đứt khỏi cuống, làm sao đây, anh ta sắp đi đến rồi, anh ta sẽ lập tức phát hiện ra sự tồn tại của Du Du mất.

Cô tuyệt đối không thể để mất Du Du, đã kiên trì đến bước cuối cùng rồi, nhất định không thể để đổ hết xuống sông xuống bể!

Truyện convert hay : Duy Kiếm Độc Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện