Giai Nhân Và Luật Sư

Nỗi Điên Cuồng Không Thể Dừng Lại Được


trước sau

CHƯƠNG 260: NỖI ĐIÊN CUỒNG KHÔNG THỂ DỪNG LẠI ĐƯỢC

Đan Diễn Vy nếu như mà có sức nhất định sẽ nhảy lên chửi rủa 18 đời tổ tông của Lục Trình Thiên, tiếc là cô chẳng có chút sinh lực nào, hơn nữa tác dụng của thuốc đang từ từ hao mòn lý trí của cô, cô điên rồi lẩm bẩm nỉ non: “Không có, không có, tôi không có, được chưa, đồ khốn, a......”

Lời của cô vẫn chưa dứt, người đàn ông sớm giữ không nổi thanh kiếm nhọn, mãnh liệt đâm về phía trước.

“Ư ư, đau!” có thể là do rất lâu không được “vận động”, Sự mãnh liệt đột ngột ấy của Lục Trình Thiên, đâm vào quá hung hãn, Đan Diễn Vy có chút cau mày vì quá sức chịu đựng, vẻ mặt đáng thương chỉ muốn nức nở vài câu.

Cô chưa kịp thích ứng liền bị từng cơn lại từng cơn sóng nóng hổi xô lấp, sự khao khát lại tăng thêm những va chạm mãnh liệt.

Là như vậy, chính là như vậy, như vậy nhiệt độ trên cơ thể cô mới có thể ngay lập tức giảm sút đi nhiều, bờ mông nhỏ dưới cơ thể anh không ngừng lay động, chỉ muốn nhiều hơn.

Lục Trình Thiên làm sao lại không thể hiểu được người phụ nữ trong lòng anh khó kiên nhẫn đến nhường nào, nhưng mà cơ thể của cô quá căng, quá chật, đến nỗi anh căn bản không có cách nào thuận lợi tiến hành động tác như bình thường, hít một hơi: “Ngoan, nghe lời thả lỏng chút.”

“Ư..... không muốn......ư ư.... không thả lỏng được.” Đan Diễn Vy không thể đợi được đến lúc Lục Trình Thiên động đậy, đôi chân dài quấn lấy anh không ngừng giật rung, tại sao vẫn nóng như thế.

Cô đã thế này rồi, người đàn ông này sao còn ác liệt như thế, có phải đang cố ý để thấy cô trở nên nực cười và lúng túng.

Đan Diễn Vy nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy tủi thân không gì sánh được, nước mắt ào ào tuôn ra, lời nói muốn làm người khác tức muốn chết, “Ư ư ư..... Lục Trình Thiên anh có phải là không làm được nữa, a....a....”

Dám nói anh không làm được nữa, nếu như không phải sợ cơ thể cô không chịu nổi, anh phải nhẫn nhịn lâu như vậy không, Lục Trình Thiên nheo nheo con mắt u ám đầy nguy hiểm, rút người ra, giống như rút ra cây pít tông, còn mang theo một vệt nước trắng.

Đan Diễn Vy vừa mới dịu đi cơn nóng vì sự rời đi của anh, lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, giơ tay muốn cào lấy bản thân, mới nhận ra mình bị người đàn ông trói chặt.

Lập tức liền nịnh bợ nhõng nhẽo kêu lên “ Trình à, Trình à cho em đi...”

Một giây sau, trong cổ họng Đan Diễn Vy mới thì thào thoát ra tiếng rên rỉ: “Aiya.......”

Chỉ thấy đôi tay mạnh mẽ mà có lực của Lục Trình Thiên nắm lấy cơ thể trắng nõn của người phụ nữ lật lại, một tay bám lấy thân hình thon thả như rắn nước của cô, một tay chống xuống giường, trong tư thế ngồi quỳ, xông vào trong cơ thể người phụ nữ, như một con thú hoang điên dại, không ngừng lay động tấm lưng rắn chắc.

Đan Diễn Vy có chút không chịu nổi cuộc công kích bất ngờ điên cuồng này, hai cánh tay bị động nắm lấy ga giường, lẩm bẩm rên lên, khoái cảm trong cơ thể như muốn dìm chết cô, rõ ràng là cô chịu đựng không nổi tốc độ này, nhưng nội tâm lại cảm thấy sảng khoải không gì sánh được.

Không sai, cô chính xác muốn được đối đãi thô bạo và mãnh liệt như thế, kể cả Lục Trình Thiên có dày vò cô tan nát, cô cũng không hé môi nửa lời.

Về lý trí, trong lòng cô cảm thấy nhục nhã không gì bằng, tại sao cô lại trở nên dung tục phóng đãng như thế, giống như một dâm nữ đang muốn đắm mình trong hoan lạc.

Lục Trình Thiên rõ ràng biết người phụ nữ dưới thân mình sĩ diện cao, vẫn cố giữ tỉnh táo, giọng điệu trầm ấm mê man thì thào bên tai cô: “Ai không làm nổi nữa, hả?”

Vừa nói còn vừa dùng lực ấn vào vùng sâu nhất trong cô, khiến Đan Diễn Vy lại dấy lên một trận rên rỉ, tên đàn ông chết tiệt này phải thù dai như vậy sao?

Giống như Lục Trình Thiên thấu hiểu cơ thể Đan Diễn Vy, Đan Diễn Vy cũng hiểu rõ điểm mẫn cảm của người đàn ông, cố ý hít hơi, thắt chặt cơ thể lại, đúng như dự đoán nghe thấy giọng trầm trầm của người đàn ông.

“Đan Diễn Vy!”

Hihi, xem anh ta còn đắc ý được không, Đan Diễn Vy chưa vui mừng được bao lâu, quên mất người đàn ông này tâm lý báo thù mạnh đến cỡ nào, nhanh như chớp, người đàn ông bạo lực va đập vào cô như xả hận, suýt chút nữa làm cô bất tỉnh.

Tiếng va đập tình yêu trong căn phòng không ngừng bên tai.

Sau một lúc, Đan Diễn Vy liền bắt đầu cầu cứu “Ư ư ư... Trình à.... em sai rồi........”

Tha mạng đi, lưng cô sắp muốn gãy rồi.

Lục Trình Thiên khoái lạc trong vòng tay cô đã không còn chút nghi ngờ gì nữa, có mấy lần anh tự ngờ vực bản thân có phải thật sự không lên được nữa, hiện tại mới biết ngoài Đan Diễn Vy ra, anh đối với tất cả người phụ nữ khác đều giương không nổi.

Chỉ cần chạm vào Đan Diễn Vy, cảm giác trên cơ thể liền nhạy cảm và mãnh liệt lên.

Càng làm anh muốn giam cầm cô bên mình, trong con ngươi đen nhánh là một sự hung hãn muốn chiếm hữu, đó là ánh mắt nghiêm túc đáng sợ mà Đan Diễn Vy chưa từng nhìn thấy.

Đan Diễn Vy bây giờ đầu óc chỉ có hai chữ “phịch phịch”, có điều cứ nằm thế này cô mệt quá.

Lục Trình Thiên thể lực tốt, một tư thế duy trì một tiếng cũng không vấn đề gì, chỉ là người phụ nữ nằm bên dưới quá lười, vừa muốn thoải mái lại không muốn tốn sức, thật là một cô nhóc lười biếng.

Hết cách, anh mềm lòng, lật cô ngược lại.

Sau khi thay đổi vài động tác, anh nhận ra rõ rệt cô không còn chút sức lực, giọng nói khàn đặc không thể tưởng.

Vì nghĩ đến thân hình nhỏ bé mềm yếu của cô, Lục Trình Thiên dừng tại đó, định dựng lưng lên nghỉ chút, để Đan Diễn Vy thở một hơi.

Không ngờ, Đan Diễn Vy bị lực thuốc khống chế mà lòng tham không đáy, cơ thể sớm đã không còn sức, miệng lại vô thức lẩm bẩm: “Trình à, đừng dừng lại.....muốn.... vẫn muốn cơ....”

Anh không động đậy, cô liền xoay người, nhằm vào cơ thể anh để dựa dẫm, một chút, rồi một chút, cô chủ động dính chặt lấy anh.

Nóng, vẫn nóng quá, tại sao lại dừng lại.

“Ừ.... Đan Diễn Vy!” Lục Trình Thiên làm sao chịu được sự chủ động công kích của Đan Diễn Vy, rên rỉ một câu, cắm chặt hông cô, chiếc hông rắn chắc dựng lên một cái, mãnh liệt xông thẳng vào trong.

Trong anh lúc đưa ra đưa vào, Đan Diễn Vy hơi sức rên rỉ sắp chẳng còn, còn sống chết bám lấy cánh tay Lục Trình Thiên, ngẩn ngơ, cô cơ hồ nhìn thấy Lục Trình Thiên nhìn vào mắt mình, tuôn trào một mạch nước ngầm trong sự đau xót.

Cô cảm giác nhất định là mình hoa mắt rồi, anh làm sao có thể hiểu cái được gọi là đau xót là gì, hoặc là có thể hiểu, nhưng cái người phụ nữ được anh ta yêu thương săn sóc ấy chẳng phải cô.

Lý trí tỉnh táo không duy trì được bao lâu, rất nhanh chóng một luồng sóng nóng rực lại ập đến.

Đan Diễn Vy lại sa vào sự khoan khoái cực độ, trong lúc cô đang kêu gào lên, anh vứt bỏ hết tất cả những lớp ngụy trang, biến thành một chiếc động cơ làm việc không biết mệt mỏi, càng ngày càng cuồng nhiệt, càng ngày càng sâu hơn, càng ngày càng cứng rắn.

Sau vài hồi công kích mãnh liệt, Đan Diễn Vy trí não hoàn toàn trống rỗng, cơ thể liền không tự chủ phát run lên, đôi chân ngọc ngà trần trụi sắp không bám nổi vào lưng của Lục Trạch Thù nữa.

Đôi chân nhỏ trắng trẻo từng chút một quấn chặt vào, phía dưới là một vùng nhớp dính, toàn thân đã tê cứng một nửa.

“Mới nhanh vậy đã không chịu nổi rồi.” Lục Trình Thiên con mắt sâu thẳm nhìn người phụ nữ bé nhỏ dưới thân mình mồ hôi ướt sũng, nét mặt vừa đau đớn vừa nhẫn nại, đang hưởng thụ sự tiếp nạp trong cơ thể cô.

Lục Trình Thiên nghĩ rằng Đan Diễn Vy sẽ ngoan ngoãn nghỉ ngơi một lúc, không ngờ rằng chỉ qua vài phút, người phụ nữ dưới thân bắt đầu giống như một con yêu tinh móc vào người, quấn chặt lấy anh rên rỉ.

“Không, đừng dừng lại... vẫn muốn....”

Truyện convert hay : Đô Thị Cuồng Kiêu

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện