Đoán Thiên Mệnh

Chương 110


trước sau

Lần trước lúc tôi ra khỏi động Lục Thiên, đã cảm thấy nhiều người đi vào như vậy, khả năng cũng xảy ra chuyện. Dù sao bên trong có quá nhiều thi thể thành tinh, nếu toàn bộ đều được đưa ra ngoài, vậy thì??

Có khi còn xảy ra những chuyện khác nữa.

Dương Siêu trầm mặc một lúc rồi nói:

"Chuyện này có chút phức tạp, nói chuyện qua điện thoại cũng không rõ ràng. Không phải vừa rồi cậu mới nói cậu đang ở sông Trường Giang sao? Vậy trước tiên cậu cứ tới gần động Lục Thiên trước, vừa hay ta cũng ở đó. Cậu đến thì gửi định vị cho ta, ta lái xe tới gặp cậu."

"Được." Tôi đáp.

Sau vài câu nói đơn giản với Dương Siêu, tôi cúp máy rồi quay sang bảo ông chủ mau chóng lái thuyền đến động Lục Thiên. Ông chủ gật đầu.

Trên đường đi tôi cũng không nghỉ ngơi nhiều, đến khoảng 8, 9 giờ tối, tôi lấy điện thoại gọi cho Dương Siêu thống nhất vị trí, sau đó chuẩn bị xuống thuyền, Dương Siêu nói sẽ lái xe tới đây.

Ông chủ giúp tôi đem hòm đựng đầu rồng xuống, sau khi trả lại tiền cọc cho tôi, ông ta lái thuyền rời đi.

Ở đây có thể nhìn thấy ngọn núi chứa động Lục Thiên ở phía xa xa, nhưng bởi vì quá xa nên chỉ có thể nhìn thấy một chút đỉnh núi mà thôi. Ý của Dương Siêu là tôi không nên đến quá gần. Thật sự là như vậy vì thoạt nhìn, gần động Lục Thiên này một con thuyền cũng chẳng có. Xem ra vài ngày gần đây thật sự xảy ra chuyện rồi. Chỉ là vì ăn huyết Phượng mà bảy ngày bảy đêm tôi không tỉnh lại, huống gì sau khi tỉnh lại thì lại cùng hà bá đi đến động phủ của cô ta, căn bản là không có thời gian, cũng không nghĩ tới chuyện này.

Tôi quay đầu nhìn cái hòm bên cạnh, đầu rồng đã tìm được, nhưng lại gặp trở ngại. Tôi thở dài, nếu như động Lục Thiên gặp chuyện không may, vậy thì không biết tình hình bán long bên trong như thế nào, chắc không xảy ra chuyện gì lớn đâu nhỉ…!

Chờ khoảng nửa giờ thì xa xa có một chiếc xe chạy tới, lái xe chính là Dương Siêu, ngồi bên ghế lái phụ là Diệp Thanh. Xe dừng trước mặt tôi, hai người họ xuống xe, sau đó nhìn chằm chằm vào cái hòm bên cạnh tôi, trong mắt có chút kinh ngạc.

"Đầu rồng ở bên trong?" Dương Siêu bước tới liền hỏi.

Vẻ mặt Diệp Thanh cũng vô cùng hiếu kỳ, tôi gật đầu nói phải. Dương Siêu không nhịn được nói muốn nhìn xem. Tôi không có ý kiến gì, tôi thấy hai người họ có lẽ chưa từng nhìn thấy rồng thật, cho nên rất muốn xem. Dù sao đầu rồng ở đây, cho bọn họ xem chắc cũng không có vấn đề gì.

Dương Siêu dùng công cụ cạy mở ra xem, đầu Diệp Thanh cũng ghé vào, vẻ mặt hai người họ kinh ngạc không gì diễn tả nổi. Tôi không nhìn, bởi đối với tôi, cái đầu rồng này vẫn gớm ghiếc kinh khủng.

Hai người họ quan sát vài phút rồi Dương Siêu mới đậy nắp lại, luôn miệng kêu kỳ lạ nói:

"Đầu rồng quả nhiên khác biệt, nhìn thật sự có cảm giác thần bí."

Diệp Thanh hỏi tôi cái đầu rồng này khi đi đường có phản ứng gì không? Tôi lắc đầu, một chút phản ứng cũng không có, trên đường đi, ông chủ lái thuyền kia còn tưởng bên trong cái hòm này chứa bảo bối gì cơ.

Diệp Thanh ngạc nhiên:

"Cái thân mất đầu kia còn có thể cử động, sao đầu rồng lại không có phản ứng?"

Thật ra chính tôi cũng thấy kỳ lạ, chẳng lẽ thần sông đã làm gì đó rồi? Nếu không thì tại sao đầu rồng lại không có chút động tĩnh gì? Huống chi còn ở gần động Lục Thiên như vậy, nói cách khác là đã tới gần thân thể bên trong động rồi, vậy mà vẫn đầu rồng không có chút phản ứng nào, điều này thật sự là có chút kỳ quái.

Tôi nói vậy, Dương Siêu và Diệp Thanh liếc mắt nhìn nhau 1 cái, nét mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, nhất thời không thể giải thích được. Nhưng tôi đang lo lắng chuyện động Lục Thiên, cho nên trực tiếp hỏi ở đó đã xảy ra chuyện gì?

Hai người họ trầm mặc, nói trước tiên cứ mang đầu rồng lên xe đã. Xe Dương Siêu lái đến là xe bán tải, hòm chứa đầu rồng có thể để đằng sau.

Sau khi chúng tôi lên xe, Dương Siêu nói sẽ lái xe đến động Lục Thiên. Tôi gật đầu, sắc mặt anh ta vô cùng nghiêm túc, xem ra vấn đề này rất lớn!

Chiếc xe chậm rãi hướng về phía đó, Tôi có thể nhìn thấy động Lục Thiên ngày càng gần, nhưng tôi vô cùng ngạc nhiên vì mực nước gần như đã cạn kiệt hoàn toàn, động Lục Thiên lộ ra vô cùng rõ ràng.

Đây là chuyện tốt mà, sao có thể có chuyện gì nữa?

Đại khái sau khi đến nơi, ba chúng tôi xuống xe, tôi hỏi ngọn nguồn chuyện xảy ra.

Dương Siêu chậm rãi nói:

"Nước đã cạn rồi, nhưng toàn bộ những người đi vào lúc trước đều không có một ai đi ra..."

"Toàn bộ??" Tôi kinh ngạc, có khi là hàng chục, hàng trăm người đó? Toàn bộ đều không trở ra? Đây là bị mắc kẹt bên trong hay là tất cả bị những thứ thành tinh kia giết? Nếu là như vậy thì chẳng lẽ cũng không có nổi một con cá lọt lưới sao?

"Ừ, tất cả đều không trở ra." Dương Siêu nói. "Vấn đề này rất nghiêm trọng, hơn nữa..."

"Hơn nữa cái gì?" Tôi hỏi.

"Hai chúng tôi đã cùng vào, nhưng cậu biết chúng tôi nhìn thấy cái gì không?" Vốn từ đầu không nói lời nào, nhưng Diệp Thanh đột nhiên mở miệng.

"Cái gì?" Tôi vô thức hỏi.

Diệp Thanh và Dương Siêu nhìn nhau:

"Cậu cho rằng bên ngoài động Lục Thiên bên ngoài như không có vấn đề gì, nhưng đi vào trong 10m, cậu sẽ phát hiện, không có đường."

"Không có đường? Tức là sao cơ?" Tôi nghe xong cũng hồ đồ rồi, bên trong cái động Lục Thiên này sâu không thấy đáy, làm sao đi vào 10m lại không có đường. Tôi vô thức nhìn sang, bề ngoài đúng thật là không nhìn ra vấn đề gì, chẳng qua là chỉ cảm thấy bên trong tối như mực mà thôi.

"Bên trong bị chặn lại, mấu chốt là không phải bị đá chặn, giống như là đáy hang rồi vậy, không có đường." Dương Siêu nói, giọng điệu kinh ngạc khó tả.

Tôi kinh ngạc, hiểu ý của anh ta. Rõ ràng là một cái động sống bỗng trở thành ngõ cụt.

"Có phải là ảo ảnh gì không?" Tôi cảm thấy không thể tin được, vô duyên vô cớ sao lại xuất hiện sự việc này chứ?

"Không phải, nếu như là ảo ảnh, chắc chắn ta có thể nhìn ra. Không sai, động Lục Thiên này bị người ta phong ấn lại rồi." Dương Siêu chậm rãi nói.

"Phong ấn như thế nào?"

"Cậu có thể vào xem, sẽ biết rõ ý ta muốn nói là gì." Dương Siêu nói.

"Lý Dịch, cậu cùng Dương Siêu đi vào xem, tôi giúp cậu trông cái đầu này." Diệp Thanh nói.

Tôi gật đầu, đi cùng Dương Siêu vào trong động Lục Thiên. Quả nhiên sau khi đi vào, tôi bị ngạc nhiên không tả nổi, thật sự giống ngõ cụt. Đúng là bị phong ấn, bên trong là ngõ cụt, như thể chúng tôi đã vào đến đáy hang rồi.

Thảo nào cái đầu rồng này đến gần cũng không có phản ứng gì. Bị phong ấn như vậy thì thân rồng bên trong, cùng với những xác chết khác, và những người khác đi đâu?

"Thủ pháp này cao minh khó lường." Dương Siêu chậm rãi nói.

Tôi không thể hiểu nổi. Tại sao phải làm như vậy? Thần sông làm ư? Tôi hỏi.

Dương Siêu lắc đầu:

"Hà bá không đủ trình độ ấy, đây chính là pháp thuật."

"Thần tiên làm?" Tôi hỏi, đây không phải là ý của Dương Siêu sao?

Dương Siêu lắc đầu:

"Có lẽ cũng không phải, nếu thật sự là thần tiên phát hiện chỗ này thì đã sớm trực tiếp tìm hà bá để hỏi tội, sao có thể giúp đỡ cô ta xử lý được?"

Tôi không biết nói gì, bị phong ấn như vậy, tôi còn có thể đem đầu rồng cho bán long kiểu gì? Tôi đau đầu đến cực điểm, rốt cuộc là ai làm điều này chứ?

"Cho nên trước tiên cậu phải buông bỏ chuyện này đã."

Tôi cười khổ, không buông thì biết làm sao? Không có cách nào đi vào được! Tôi thở dài, Dương Siêu nói, nơi này này oán khí rất nặng, không tốt đối với con người. Những người đi vào bên trong, tất cả đều bị nhốt lại, giống như bị mắc kẹt trong xi măng, hẳn là oán khí rất lớn.

Sau khi ra ngoài, tôi cũng không biết phải làm thế nào. Tôi hỏi Dương Siêu, bán long bên trong có khi nào tự mình đi ra được không? Nếu tự mình đi ra, nhất định sẽ trực tiếp đến tìm tôi. Như vậy cũng có thể, đến lúc đó tôi vẫn có thể biết được thân thế của mình.

Dương Siêu nghĩ chút rồi nói:

"Khả năng này rất thấp, rồng cũng biết pháp thuật. Nhưng phải xem nó biết thi triển loại pháp thuật gì, nếu biết Thần Hồ Kỳ, pháp thuật xuyên tường, như vậy có lẽ có thể đi ra. Nhưng khó lắm, dù sao cái này cũng là pháp thuật của thần tiên, thần tiên bình thường có khi còn không làm được. Mà cũng chưa chắc, năng lực của rồng rất mạnh, có thể sẽ có những cách khác. Nhưng bây giờ, ở bên trong một chút động tĩnh cũng không có.."

Nghe anh ta nói vậy, tôi đành chịu rồi. Ý của anh ta là căn bản không có khả năng. Tôi sẽ phải đợi bao lâu? Chẳng lẽ đến khi hà bá tới đây xử lý chuyện này? Nhưng hà bá mà xuất hiện lần nữa, chỉ sợ rằng việc đầu tiên cô ta muốn làm chính là giết tôi.

"Việc quan trọng nhất của cậu bây giờ là nghĩ xem ứng phó với thần sông như thế nào, dù sao cậu đắc tội cô ta như vậy, đợi đến khi thương thế của cô ta lành lại, cậu hẳn sẽ phải chết,." Dương Siêu chậm rãi nói.

Vấn đề mà Dương Siêu nói, tôi chắc chắn là biết rồi. Tôi vẫn còn nhớ như in ánh mắt lạnh lùng của thần sông khi rời đi.

“Động Lục Thiên đột nhiên bị phong ấn, khả năng là dó 1 kẻ bí ẩn nào đó làm thôi. Lý Dịch, cậu cũng đừng lo, những gì ta nói chắc gì đã đúng hết, biết đâu bán long của thể tự chui ra thì sao? Dù sao thì pháp lực của rồng cũng rất lớn.” Dương Siêu phủ định lời vừa nói ban nãy, cũng coi như là đang an ủi tôi.

Tôi hỏi Dương Siêu tiếp theo phải làm gì, anh ta bèn bảo mấy ngày nữa em gái anh ta sẽ sinh, nghe vậy tôi lập tức đòi đi giúp, nhưng Dương Siêu lại lắc đầu:

“Cậu tự chăm sóc bản thân cho tốt đi, nhanh chóng tìm cách nâng cao đạo hạnh nếu không sẽ không trụ được lâu đâu. Thương tích của thần sông đoán chừng trong khoảng 10 ngày nửa tháng là sẽ hồi phục. Cô ta chỉ cần hồi phục 1-2 phần thôi cũng đủ sức giết cậu rồi.”

Dương Siêu nói không sai chút nào, cô ta làm thần sông lâu như vậy thì có thể tưởng tượng được sức mạnh lớn đến mức nào.

“Đúng đó. Em gái anh ta còn có tôi, cậu chuyên tâm nâng cao đạo hạnh là được rồi.” Diệp Thanh cũng mở miệng nói.

Tôi im lặng một hồi rồi hỏi Dương Siêu có cách nào khác kéo dài sự sống cho em gái anh ta không, Dương Siêu nói có lẽ là sẽ có cách. Tôi nghe vậy thì thấy yên tâm hơn một chút.

“Được rồi, chuyện động Lục Thiên cậu trước mắt không cần quan tâm, chỉ cần đợi thôi. Có thay đổi gì ta sẽ lập tức gọi điện thông báo cho. Giờ ta đưa cậu về, tuy nhiên sau khi cậu về nhà thì việc đầu tiên cần làm là cất đồng rồng cho kỹ, đừng để kẻ khác trộm mất. Bởi vì dù sao đầu rồng có sừng rồng, mắt rồng, râu rồng, đây đều là những thứ có giá trị vô cùng lớn. Để kẻ khác nhìn thấy, sẽ đỏ mắt nổi lòng tham.”

Tôi ừ một tiếng, tôi sẽ bảo vệ tốt đầu rồng.

“Thế thì lên xe đi, ta đưa cậu về.” Dương Siêu lên xe rồi, tôi và Diệp Thanh đương nhiên cũng lên theo.

Trên đường tôi không nói gì, mấy ngày hôm nay tôi uể oải quá, mê man thiếp đi. Tôi mơ một giấc mơ, trong mơ tôi mở cái hòm chứa đầu rồng ra, đầu rồng bên trong đột nhiên mở to mắt, há miệng cắn vào cổ tôi. Tôi giật mình mở mắt tỉnh dậy, phát hiện ra sau giấc mơ kia toàn thân tôi ướt sũng mồ hôi. Sao thôi có thể mơ giấc mơ như vậy chứ, tại sao cái đầu rồng kia lại muốn cắn tôi? Hay là muốn giết chết tôi?

Diệp Thanh ngồi bên cạnh kì quái nhìn tôi:

“Cậu mơ thấy gì vậy, sao bộ dạng lại sợ hãi như vậy?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện