Đoán Thiên Mệnh

Chương 181-182


trước sau

Đương nhiên bây giờ không phải lúc để nghiên cứu xem thần sông hấp dẫn ở chỗ nào. Cô ta có thể làm cho Chuột Vương mến mộ mình như vậy thì chắc chắn phải có ưu điểm hơn người, nhưng tôi lại không cảm giác được chỗ hơn người đó, hay nói cách khác, tôi chỉ cảm thấy một cô gái như vậy rất hợp để làm bạn. Nếu thân thiết thì còn có thể đùa giỡn với cô ta, chứ những người xa lạ, cô ta chỉ chường cái bản mặt lạnh lùng ra mà thôi.

Chẳng lẽ vị Chuột Vương này bị sự kiêu căng của thần sông hấp dẫn sao? Tôi lại nhìn thần sông thêm mấy lần nữa, vẫn không thể hiểu nổi. Đôi mắt thần sông hơi híp lại, có lẽ là cô ta đã nhìn ra sự nghi ngờ trên mặt tôi.

Thần sông không nhìn tôi nữa mà nói với Chuột Vương:

"Ta có việc tìm ngươi."

"Ta biết, nhưng chỗ này không thích hợp để nói chuyện, sau khi tiệc rượu kết thúc, ta cho người gọi cô đến nhé." Chuột Vương khẽ cười nói.

"Không cần, ta nói thẳng ngay tại đây là được rồi." Thần sông lắc đầu.

Chuột Vương bất lực:

"Được, Tần Thanh, cô có việc gì cứ nói, ta sẽ không từ chối."

"Một người bạn của ta vừa độ kiếp, nhưng lại bị lôi điện làm trọng thương, ngươi có..."

"Thì ra người độ kiếp ở chỗ của Tuyết Vương mấy hôm trước là bạn của Tần Thanh, sao người độ kiếp không phải là Tuyết Vương nhỉ?" Chuột Vương vẫn tươi cười như cũ.

"Không phải."

"Đúng là ta có thứ cô nói, nhưng ta có được thứ đó cũng không phải dễ dàng gì mà phải tốn rất nhiều thời gian, ta vốn để lại cho lần độ kiếp tiếp theo của mình." Chuột Vương hơi bối rối.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra tôi tính toán không sai, Chuột Vương thật sự có thứ có thể làm Hồ Thanh Từ tỉnh lại. Chuột Vương nói bóng nói gió thế đơn giản cũng là vì muốn thân thiết hơn với thần sông mà thôi.

"Đổi lại?" Thần sông thẳng thắn.

"Haha, ngàn năm qua ta cũng có được không ít bảo bối, ta cũng không biết thứ gì có thể làm cho ta động lòng nữa." Chuột Vương mỉm cười lắc đầu.

"Pha lê trăm năm."

Chuột Vương ngạc nhiên: "Cô? Cô đúng là rộng rãi thật, pha lê rất hiếm nhưng ta đây quanh năm ở nơi băng tuyết, không cần thiết phải dùng đến nó."

"Mai rùa ba ngàn năm, có thể dùng làm áo giáp." Thần sông nói tiếp.

"Haha, ngàn năm qua, ta cũng trở thành một kẻ da dày thịt béo, áo giáp không có tác dụng gì với ta đâu... Được rồi, ta biết thành ý của Tần Thanh, nếu cô thật sự muốn có nó thì cũng đơn giản thôi, chỉ cần Tần Thanh chấp nhận một điều kiện của ta thì..." Chuột Vương cười càng lúc càng tươi.

Với đạo hạnh của hắn, chắc chắn lòng dạ phải mưu mô lắm, từ những bảo vật mà thần sông kể ra, dĩ nhiên là hắn biết thần sông vô cùng muốn có được thứ mà hắn đang sở hữu.

"Không." Thần sông lắc đầu.

Chuột Vương đang định nói tiếp, nghe thấy thì ngạc nhiên, sắc mặt hắn hơi thay đổi:

"Tần Thanh, cô đừng vội, ta còn chưa nói hết mà, điều kiện của ta là..."

"Không được." Thần sông cắt lời hắn.

Chuột Vương bất đắc dĩ:

"Tần Thanh, cô đừng như vậy, đã muốn đồ của ta thì ít nhất cô cũng phải nhường cho ta nói cho hết điều kiện chứ?"

"Nói cũng vô ích, ta sẽ không chấp nhận." Thần sông nói.

Chuột Vương liếc mắt nhìn quanh một vòng, nhỏ giọng thì thầm:

"Tần Thanh, thật ra ta và cô đã từng gặp nhau, tình cảm ta đối với cô..."

"Không được." Thần sông lại cắt lời hắn, giọng chắc nịch.

Chuột Vương như không biết vào chui vào cái lỗ nào cho vừa, tôi thấy vậy bèn nói ngay:

"Tôi đã xem cho bà chủ nhà tôi rồi, cô ấy không đường tình cảm, từ trước đến giờ đều trống trơn, cho thấy cô ấy sẽ không kết hôn, vì vậy Chuột Vương đây và bà chủ nhà tôi không thể..."

"Cái này không quan trọng, hôn nhân chỉ là sự ràng buộc, ta vẫn có thể yêu đương với cô ta." Chuột Vương đi thẳng vào vấn đề.

"Ừm." Tôi lắc đầu, ý là muốn thần sông làm người tình của hắn sao?

Rõ ràng là thần sông không muốn, cô ta là một trong tứ thần sao có thể làm chuyện đó được? Tôi là bạn của cô ta, chắc chắn là cùng phe với cô ta rồi.

Tôi nói tiếp:

"Ý tôi là, chuyện tình cảm của bà chủ nhà tôi sẽ mãi mãi trống trơn như vậy, nói đúng hơn là, cả đời này cô ấy sẽ sống một mình mãi mãi..."

Thần sông lườm tôi một cái.

Chuột Vương lại nhìn thần sông, trầm ngâm một lát rồi nói:

"Đã như vậy thì thứ cho ta có tình mà không giúp được gì, Tần Thanh cô cứ muốn làm gì thì cứ làm đi!"

Hắn nói rồi xoay người đi tiếp đãi những vị khách khác, thấy đôi mắt thần sông đanh lại, tôi vội vàng kéo cô ta lại, nói với Chuột Vương:

"Tôi nghĩ là có một chuyện mà sẽ làm anh cảm thấy hứng thú hơn."

"Hửm? Ta không cho là vậy, ta mến mộ Tần Thanh đã lâu, sau lần gặp mặt trước đây, hình bóng của cô ấy chưa bao giờ mờ đi trong lòng ta, cô ấy..." Chuột Vương nhớ lại hồi ức, hình như là lần đầu gặp mặt giữa hai người.

"Ngươi có thể câm miệng lại được chứ?" Thần sông không nhịn được.

Cứ bị cắt lời hết lần này đến lần khác, Chuột Vương hơi mất hứng:

"Tần Thanh, cô không hiểu được ta thì nên để ta nói hết cho mà nghe chứ..."

"Nếu cậu còn không nói thì ta phải đánh nhau một trận với hắn đấy." Thần sông nhìn tôi.

Tôi lấy lại tinh thần, vội vàng nói:

"Chuột Vương, anh đừng nói nữa, giữa bà chủ của tôi và con gái anh thì ai quan trọng hơn?"

Chuột Vương nhướng mày, giọng nói lạnh lùng:

"Cậu dám uy hiếp ta?"

"Không phải uy hiếp, tôi vừa mới bói một quẻ cho thuộc hạ của anh..." Tôi nói.

Đột nhiên ở bên ngoài đại sảnh vang lên tiếng hét hoảng hốt của nha hoàn, còn có một người phụ nữ bộ dạng thướt tha chạy vào:

"Chuột Vương, không ổn rồi, không thấy con gái đâu cả..."

Toàn bộ đại sảnh nháy mắt im lặng như tờ!

Tất cả mọi người đều nhìn Chuột Vương, ai nấy đều kinh hãi, bao gồm cả tôi. Tôi hơi bàng hoàng, tôi tính ra được việc con gái Chuột Vương xảy ra chuyện nhưng thật không ngờ lại bị bắt cóc?

Ai bắt cóc??

"Mau lui về phía sau."

Giọng nói của thần sông truyền vào tai tôi, tôi vô thức quay lại nhìn cô ta, phát hiện đôi mắt không còn thần thần thái như xưa trở nên hơi nghiêm trọng. Tôi lập tức cảm giác được một ánh mắt lạnh như băng, ngay sau đó, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:

"Hai người các ngươi dám bắt cóc con gái ta ư??"

Trong lòng tôi cảm thấy kinh hoàng, hắn hiểu lầm lời tôi nói vừa nãy, mà không, hắn cố ý.

"Không phải chúng ta, cậu ta chỉ muốn nói với ngươi rằng, con gái ngươi sắp xảy ra chuyện." Thần sông lắc đầu.

"Trùng hợp vậy sao?" Sắc mặt Chuột Vương lạnh lùng.

Bầu không khí khắp đại sảnh thoáng cái thay đổi hẳn, khách khứa ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều giật mình, sao hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.

"Là trùng hợp như vậy." Thần sông nói tiếp: "Ta không phải kẻ dễ ăn hiếp."

Ý thần sông rất rõ ràng, nếu ngươi dám chèn ép bà, bà đây sẽ đập chết ngươi.

Tôi lập tức cảnh giác hơn, tình trạng thần sông bây giờ không thích hợp để đánh nhau với người ta, vì vậy nếu muốn ra tay thì tôi phải ra tay trước mới được.

Tay tôi lần mò đến thanh kiếm gỗ đào, tôi cảm thấy việc con gái Chuột Vương đột nhiên bị bắt cóc lúc này rất kỳ quặc.

Thật sự quá trùng hợp.

Tôi cứ có cảm giác bị sập bẫy.

"Lẽ nào ta lại là kẻ dễ ăn hiếp sao?" Chuột Vương lạnh lùng nói.

Đôi mắt thần sông híp lại.

Ánh mắt hai người cứ thế đấu nhau!

"Các vị bằng hữu, con gái của ta mất tích, xin nhờ các vị bằng hữu giúp ta tìm giúp, nếu tìm được, ta chắc chắn sẽ cảm tạ ơn của các vị, ta sẽ lấy hoa loa kèn tam khỏa thiên trì làm quà tạ ơn!!" Chuột Vương bình tĩnh quét mắt nhìn tất cả mọi người ở đây.

Dù không biết hoa loa kèn thiên trì là cái gì nhưng khi nghe Chuột Vương nói vậy, có rất nhiều đôi mắt sáng rực lên. Xem ra vật mà Chuột Vương vừa nhắc đến có lực hấp dẫn rất lớn đối với rất nhiều người!

"Huynh yên tâm, với quan hệ của ta và ngươi, ta sẽ cố gắng hết sức." Một ông lão tóc trắng đứng dậy chạy ra ngoài.

"Chuột Vương, ta cũng đi."

"Lão phu cũng đi, tất nhiên cũng sẽ cố hết sức mình!!"

Thoáng cái, đại sảnh vừa mới nãy còn náo nhiệt nay đã thưa thớt hẳn, chỉ còn lại vài người đứng nhìn nhau. Không gian lặng ngắt như tờ. Chẳng ai ngờ đột nhiên sẽ biến thành như vậy.

"Tần Thanh, lần này cô muốn cái gì thì cứ nói thẳng đi, cần gì phải lấy con gái của ta ra uy hiếp?" Chuột Vương nói.

Tôi nghe mà cảm thấy căm phẫn, hắn rõ ràng là ép chúng tôi đi tìm con gái hắn để chứng minh sự trong sạch, nếu chúng tôi không đi, hắn lại có lý do để chèn ép thần sông.

Tên Chuột Vương này rất cao tay, có lẽ là hắn muốn mượn cơ hội này đê làm gì đó thần sông, tôi đã hiểu được vì sao thần sông không nhìn thấu hắn, hắn quá thông minh.

"Ta không làm, ta cũng sẽ không đi tìm con gái người, ngươi có làm gì ta cũng vô ích thôi." Thần sông lắc đầu.

Sắc mặt Chuột Vương sa sầm:

"Xem ra Tần Thanh biết sai không nhận, được lắm, ngày hôm nay ngươi đừng nghĩ đến việc đi khỏi đây!"

Chuột Vương nháy mắt vọt đến trước mặt thần sông, bàn tay hắn đánh về phía thần sông, thần sông nhướng mày, đưa tay lên đấu lại một chưởng. Trong lòng tôi hoảng sợ, chuẩn bị ra tay nhưng tốc độ của Chuột Vương lại quá nhanh, thần sông giơ tay lên, luồng sức mạnh của hai bên va chạm vào nhau.

"Ầm" một tiếng!

Hai người đều không sứt mẻ, nhưng tôi thấy được đôi mắt thần sông thoáng cái tối lại hẳn!

Tôi lập tức cầm kiếm gỗ đào bước lên, mũi kiếm chĩa về phía Chuột Vương, nếu thần sông không vướng chuyện tuổi thọ thì đối phó với Chuột Vương chẳng là gì với cô ta cả. Nhưng bây giờ lại khác.

Song tôi lại nghi ngờ, dù gì thần sông cũng là một trong tứ thần, sao Chuột Vương lại dám trở mặt như thế? Tuy là hắn nói muốn chiếm hữu thần sông nhưng hắn??

Ánh sáng lóe lên trong mắt Chuột Vương, dường như hắn nhìn ra cái gì đó, khóe miệng khẽ cong lên. Đứng đối diện với kiếm gỗ đào của tôi, hắn đung đưa tay, thần sông lùi về sau một bước, cơ thể hắn bay lên, tránh được một đòn của kiếm gỗ đào.

"Mắt chuột của hắn nhìn ra chuyện tuổi thọ của ta có vấn đề." Giọng nói thần sông truyền vào tai tôi, tôi hốt hoảng, thảo nào hắn lại ra tay với thần sông.

"Tần Thanh, khí tức của cô không ổn lắm, ta còn ngửi thấy mùi chết chóc trên người cô nữa, cô bị làm sao vậy? Nếu cô theo ta, ta sẽ lập tức nghĩ cách giúp cô." Chuột Vương nói.

Tôi hoàn toàn không hỏi trên người thần sông có mùi chết chóc gì nhưng tình trạng của thần sông đúng là không tốt lắm.

"Câm miệng!" Thần sông nói.

Chuột Vương nhướng mày.

Tôi chắn trước mặt thần sông, thần sông nói:

"Hắn nhìn thấu tình trạng của ta, vì vậy..."

"Yên tâm, tôi sẽ dẫn cô rời khỏi đây." Tôi nói.

Tôi thật sự không ngờ đến tình huống này, nếu đã trở mặt thì chỉ có thể trực tiếp rời khỏi đây, còn nếu không thể rời khỏi đây thì quá nguy hiểm.

"Không phải, ta sẽ mang cậu ra khỏi đây, nhưng cậu phải cố chống cự cho ta một phút, ta sẽ thi triển một bí thuật, một cú thôi sẽ làm hắn bị thương nặng, buộc hắn giao đồ vật ra đây." Giọng nói của thần sông truyền vào tai tôi.

"Được." Bây giờ chỉ có thể như vậy thôi.

Tôi hít vào một hơi thật sâu, lập tức lao tới tấn công, Chuột Vương cười lạnh: "Cậu chỉ mới là một đoán mệnh sư cấp năm mà dám bày trò trước mặt bản vương hả??"

Thanh kiếm gỗ đào trong tay tôi lao tới, tương khí tương đương với đoán mệnh sư cấp tám trong cơ thể tôi làm cho tốc độ của tôi nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Khi kiếm gỗ đâm tới, Chuột Vương chỉ cười mỉa rồi né ra.

Bàn tay hắn như ảo ảnh vỗ vào ngực tôi:

"Tối hôm qua, dù có cậu hay không thì ta đều ở bên cô ấy."

Tốc độ của hắn rất kinh người, trong lòng tôi còn thấy hoảng sợ nữa là, hoàn toàn chẳng có thời gian để né tránh, tôi chỉ thể mạnh mẽ điều động tương khí trong cơ thể lên đến bàn tay, tấn công vào bàn tay hắn đánh đến trước mặt!

Ầm!

Tôi có cảm giác ngọt ngọt trong cổ họng, cơ thể giật lùi về sau bảy tám mét, khó khăn lắm mới ổn định được cơ thể. Tôi phun ra một ngụm máu tươi, Chuột Vương lộ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên:

"Cậu? Cậu chỉ là một tên đoán mệnh sư cấp năm mà tương khí mạnh như vậy à??"

Tôi lau máu trên khóe miệng trước rồi quay sang nhìn thần sông, cô ta từ từ nhắm hai mắt lại, miệng lẩm bẩm gì đó, có lẽ là đã bắt đầu thi triển.

Chuột Vương hừ lạnh một tiếng:

"Hừ, đạo hạnh của cô đã tụt xuống rất nhiều, rõ ràng là tuổi thọ có vấn đề, bây giờ cô còn đang làm gì vậy? Muốn cố 1 lần hết sức à? Ta sẽ không để cho cô làm vậy đâu, ta sẽ bắt cô lại, sau đó đi tìm con gái ta, khắp nơi trong động phủ của ta đều có trận pháp, kẻ đó chắc chắn trốn không thoát!"

Chuột Vương xông tới chỗ thần sông, đương nhiên là tôi vội vàng chạy đến ngăn cản, nhưng đạo hạnh của Chuột Vương quá cao, tôi chỉ có thể ngăn cản trong đau khổ mà thôi.

"Cút ngay!!" Chuột Vương đánh tôi một chưởng.

Tôi không giữ lại gì cả, tương khí trong cơ thể đều dồn hết lên tay, một chưởng hất văng hắn ra.

Ầm.

Cơ thể tôi đau đớn, ngã nhào ra, khuôn mặt Chuột Vương cũng lóe lên sự đau đớn rồi biến mất, tôi há mồm thở dốc, lập tức cầm kiếm gỗ đào tấn công hắn.

Chuột Vương tức giận lùi về phía sau!

Đột nhiên!

Khi hắn đang lùi về phía sau, có bóng người đã nhắm ngay cơ hội này đánh thẳng một chưởng vào ngực hắn!

Chuột Vương lảo đảo lùi về sau, đập mạnh vào vách tường. Hắn ôm ngực phun một ngụm máu, vẻ mặt hoảng sợ:

"Tần Thanh, cô..."

Hắn đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt hắn thoáng cái đã thay đổi thành sự ngạc nhiên:

"Tần Thanh, tóc của cô?"

Khi vẫn còn đang há mồm thở dốc, tôi vô thức quay sang nhìn thần sông, bộ dạng của cô ta làm tôi ngơ ngẩn cả người, mái tóc đen nhánh của cô ta đã biến thành màu trắng bạc, tôi ngạc nhiên không nói nên lời.

Cô ta? Làm sao vậy? Tóc cô ta đổi màu nhưng vầng trán thì vẫn như trước, không có một nếp nhăn nào cả, vẫn là khuôn mặt trẻ trung hai mươi tuổi đó, nhưng tóc cô ta lại đổi thành màu trắng, như thế vừa không hợp nhau lắm, nhưng cũng lại có vẻ đẹp lạnh lùng...

Đột nhiên trông thấy bộ dạng cô ta như vậy làm tôi hơi sốc, không lẽ tuổi thọ của cô ta sắp kết thúc rồi sao? Nên tóc mới biến hết thành màu trắng như vậy?

"Ta rất ghét bị người khác vu vạ!" Giọng thần sông trong trẻo lạnh lùng, khí tức của cô ta lúc này rất kinh người, lại đánh thêm một chưởng nữa.

Sắc mặt Chuột Vương thay đổi hoàn toàn, xem ra một chưởng vừa rồi của thần sông đã làm hắn bị thương nặng, nhưng cũng vô dụng thôi, khi mà thần sông đã kích phát tiềm lực thì thực lực của cô ta rất kinh người. Một chưởng này đánh tới, Chuột Vương chẳng còn chỗ nào để né, hắn cắn răng đưa tay lên đỡ đòn.

Nhưng một chưởng này của thần sông lại mạnh như vũ bão nên Chuột Vương căn bản hoàn toàn không thể đỡ được!

Ầm một tiếng, hắn lại bị đánh đập vào vạch tường, "Hộc,” “hộc" phun ra mấy ngụm máu tươi.

Xem ra với thực lực của Chuột Vương thì vẫn còn kém xa một thần sông...

"Đưa thứ ta muốn đây." Thần sông đi tới.

"Cô!!" Chuột Vương sợ hãi, nhưng hắn còn chưa nói hết câu thần sông đã vọt đến trước mặt hắn, đưa tay lên đánh thêm một chưởng nữa!

Nhanh như gió, mạnh mẽ đến kinh người!!

Khóe miệng Chuột Vương co quắp:

"Tần Thanh, dừng, dừng lại!!"

Bàn tay thon dài dừng lại trước lòng ngực hắn:

"Đưa đây."

Chuột Vương vừa nhìn thần sông chằm chằm vừa lấy một chiếc hộp ra, thần sông nhìn thoáng qua rồi cầm lấy.

Đồng thời cô ta lấy hai món đồ ra ném lên người Chuột Vương:

"Ta sẽ không lấy không đồ của người khác, hai thứ này cũng ngang bằng với món đồ của ngươi. Chớ có làm phiền ta, không thì ta sẽ giết ngươi!"

Khuôn mặt Chuột Vương co quắp lại, hắn im lặng nhìn chằm chằm thần sông. Xem ra một chưởng của thần sông đã làm hắn trở nên vô cùng ngoan ngoãn.

Thần sông quay lại đi đến bên cạnh tôi: "Mau dẫn ta ra khỏi đây."

Thấy khóe miệng cô ta có vết máu tươi tôi vội vàng gật đầu rồi dẫn cô ta đi ra ngoài. Bộ dạng cô ta bây giờ lung lay như sắp đổ đến nơi. Mái tóc vốn đen nhánh đã biến thành màu trắng của cô ta khiến đôi mắt cô ta mất đi thần thái vốn có, trông càng thêm u tối. Thấy vậy tôi kéo cô ta đi.

"Con gái ta bị ai bắt?"

Giọng nói lạnh lùng của Chuột Vương truyền đến, tôi quay đầu lại nói: "Không phải chúng tôi."

Tôi không còn để ý đến vấn đề này nữa, dù tôi rất muốn biết người đó là ai nhưng lại không phải lúc này, lúc này không nên quan tâm đến những vấn đề khác.

Tôi kéo thần sông chạy khỏi chỗ đó. Được một lát thì tôi chợt cảm thấy thần sông rất nặng, quay lại nhìn mới biết, thần sông đã yếu tới mức lung lay sắp té xỉu xuống đất, làm tôi giật cả mình, vội vàng ôm lấy cô ta mà chạy.

"Thần sông, thần sông, cô đừng chết." Tôi lớn tiếng gọi cô ta.

"Đừng có kêu, còn muốn đi ra nữa không vậy? Bị Chuột Vương nghe thấy thì đừng có hòng thoát khỏi đây." Giọng nói thần sông yếu ớt đến mức suýt chút nữa là tôi không nghe thấy gì.

"Cô giữ tỉnh táo nhé, tôi sẽ đưa cô ra ngoài." Tôi nhanh chân chạy, lại thấy thần sông đã hoàn toàn nhắm chặt hai mắt, tôi vội vàng kéo mạng che mặt của cô ta ra, phát hiện môi cô ta đã trắng bệch, như chìm vào giấc ngủ sâu.

Điều này làm tôi hoảng muốn chết, tôi lần mò chạy đến nơi sơn động Hồ Thanh Từ theo trí nhớ. Trên đường gặp không ít yêu quái tham dự bữa tiệc lúc nãy, bọn họ ngạc nhiên nhìn tôi ôm thần sông, có vài người còn do dự, chắc là kiêng kỵ thân phận của thần sông.

Vì thế họ không dám ngăn cản tôi, sợ dính phải phiền phức.

Tôi đã chạy rất lâu, khi phát hiện không còn tên yêu quái nào, Chuột Vương cũng không đuổi theo mới dừng lại thở mấy hơi. Nhìn thần sông trong lòng tôi lại đau lòng.

Rõ ràng vẻ ngoài của cô ta rất trẻ, nhưng tóc lại biến thành màu trắng, chẳng còn một sợi tóc đen nào, điều này càng làm tăng cái khí chất người ngoài chớ đụng vào của cô ta nhưng thực tình lại không ổn lắm.

Tôi vừa thở vừa nhìn xung quanh mới phát hiện không biết mình đã chạy đến chỗ nào. Đứng ở nơi băng sơn tuyết địa này làm tôi cảm thấy như bị lạc đường rồi vậy.

"Thần sông, sơn động chỗ Hồ Thanh Từ ở đâu vậy?" Tôi lay thần sông, tay cô ta buông thỏng xuống nhưng vẫn không nhúc nhích. Tôi buông cô ta ra, đưa tay lên mũi cô ta xem thử thì vẫn còn hô hấp nhưng cô ta rất yếu. Tôi chỉ có thể tiếp tục gọi cô ta, cô ta vẫn không tỉnh lại. Lòng tôi nóng như lửa đốt, đã nói không để cô ta ra tay nhưng bây giờ lại thành như vậy, tôi cảm thấy rất áy náy.

"Thần sông."

"Đừng làm ồn." Thần sông mở đôi mắt mệt mỏi, hơi thở cô ta vẫn rất mong manh. Tôi vội vàng nói, tôi không tìm được sơn động Hồ Thanh Từ ở đâu cả.

"Bên kia, cái đồ ngốc này..." Ngón tay thần sông chỉ về một hướng, lời vẫn chưa nói hết nhưng đôi mắt cô ta đã nhắm lại, dựa vào lòng tôi không nhúc nhích.

- Hết chương –

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện