Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 501: Thăm dò


trước sau

Chương 501: Thăm Dò

#Edit: Culi

Đá mạch tinh tràn ngập ánh sáng rực rỡ, Sư Thanh Y nghiêng mặt đi, nhìn sang bên cạnh.

Trạc Xuyên còn đang chuyên tâm vẽ tranh cho Ngư Thiển, đôi mắt Ngư Thiển tựa như hải dương tĩnh lặng cũng không chớp mà chăm chú nhìn Trạc Xuyên, trêи môi chứa ý cười thỏa mãn.

Đây là khoảng thời gian chỉ thuộc về hai nàng.

Vượt qua ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Trân quý cỡ nào.

Sư Thanh Y vốn định nói cho Ngư Thiển, nàng có một số việc muốn đi xử lý, phải đứng dậy, không thể tiếp tục ngồi ở chỗ làm giá cắm nến. Nhưng thấy một màn như vậy, lời nói đến bên môi, đáy lòng thở dài không nói nên lời.

Đôi môi mỏng của nàng mấp máy không phát tiếng động, lúc sau lựa chọn tiếp tục ngồi, bất quá thanh âm nàng nâng cao một chút, để Triệu Giác ở phía xa có thể nghe được.

Sư Thanh Y gọi Triệu Giác: “Triệu Giác, ngươi lại đây.”

Triệu Giác vội vàng bước nhanh đến trước mặt Sư Thanh Y, khom người nói: “Điện hạ, có gì phân phó.”

Có lẽ là nghe được thanh âm của Sư Thanh Y, vốn dĩ Triệu Nghiễn ngồi ở cách đó không xa còn đang cúi đầu nghỉ ngơi liền ngẩng đầu, nhìn về phía Sư Thanh Y.

Dư quang khóe mắt Sư Thanh Y thoáng nhìn phản ứng của Triệu Nghiễn, nhìn thấy Triệu Giác nói: “Ta muốn quay lại, kiểm tra một lần đoạn đường khi chúng ta đến, xem xem những thứ lúc trước tập kϊƈɦ chúng ta có theo kịp không, lưu lại dấu vết gì. Ngươi cảm thấy thế nào?”

Triệu Giác vội nói: “Điện hạ an bài, tất nhiên là một mực làm theo những gì Điện hạ muốn. Hiện giờ là lúc nghỉ ngơi và hồi phục, xung quanh cũng không có chuyện gì, dành chút thời gian quay lại xem xét, quả thực rất ổn thỏa.”

Lúc Sư Thanh Y nói chuyện cùng hắn, chưa bao giờ kiêu ngạo như đứng trêи mây cao, luôn là vẻ mặt ôn hoà, còn có thể hỏi ý kiến Triệu Giác, nàng cười nói: “Vậy ngươi đi cùng ta, không cần đi quá xa, thời gian một chén trà nhỏ sẽ trở về.”

Triệu Giác nói: “Vâng, Điện hạ.”

Sư Thanh Y còn nói: “Gọi đệ đệ ngươi đến đây.”

Triệu Giác giống như do dự một chút, cũng không lên tiếng trả lời nhanh như lúc trước.

“Làm sao vậy, có chỗ nào không ổn?” Sư Thanh Y vừa mới thấy huynh đệ bọn họ cãi nhau đến không thoải mái, trong lòng biết rõ ràng, nhưng không xuyên qua vết sẹo của Triệu Giác, chỉ là giả bộ nghi hoặc hỏi.

Triệu Giác lập tức trả lời: “Không có gì không ổn, thần hạ sẽ đi gọi hắn.”

Nói xong, đi về phía Triệu Nghiễn. Triệu Nghiễn đương nhiên cũng thấy hắn đến đây, tay chân đồng thời sử dụng, theo bản năng làm một động tác lui về phía sau, nhưng sau lưng hắn bị đá mạch tinh ngăn lại, lui không được.

Triệu Giác đi đến trước mặt hắn, vẫn không mở lời, Triệu Nghiễn liền bày ra bộ dáng chán ghét, rồi ánh mắt lại xen lẫn vài phần né tránh cùng sợ hãi, có chút không dám nhìn Triệu Giác.

Triệu Giác dường như lo lắng lại làm hắn khó chịu giống lúc trước, rất nhanh dặn dò một tiếng: “A Nghiễn, Điện hạ gọi ngươi tới. Đây là mệnh lệnh của Điện hạ, chớ để Điện hạ chờ.”

Nói xong, xoay người bước đi.

Triệu Nghiễn nói hắn cách xa một chút, hắn đều tận lực làm theo.

Sư Thanh Y lên tiếng, Triệu Nghiễn cũng không dám chậm trễ, bước nhanh đến phía trước, nói: “Điện hạ.”

“Ta cùng với Triệu Giác muốn đi điều tra vùng lân cận một phen, ngươi cũng đi cùng chúng ta.” Sư Thanh Y nhìn hắn từ trêи xuống dưới.

Triệu Nghiễn lại hỏi: “Ba người chúng ta đi sao?”

“Đương nhiên là nhiều hơn.” Ánh mắt Sư Thanh Y dừng trêи mặt Triệu Nghiễn.

Từ “nhiều hơn” này, dễ dàng làm cho người ta hiểu sai rằng sẽ có rất nhiều người. Triệu Nghiễn nghe xong, sắc mặt có biến hóa rất nhỏ, giống như từ một loại tâm tình có chút khẩn trương dần dần hòa hoãn lại.

Sư Thanh Y liếc nhìn Lạc Thần ở bên cạnh, bồi thêm một câu: “Lạc Thần cũng sẽ cùng đi.”

Lạc Thần trầm tĩnh mà ngồi ngay ngắn, không nói một lời, ánh mắt cũng u lạnh, nhìn chằm chằm Triệu Nghiễn.

Triệu Nghiễn nói: “Chỉ có… bốn người chúng ta sao?”

Sư Thanh Y cũng không trực tiếp trả lời, chỉ cảm thấy thú vị mà nhìn kỹ hắn: “Vừa rồi ngươi tưởng mấy người đi?”

“Thần hạ nghĩ Điện hạ sẽ gọi nhóm thần quan bên cạnh, còn có Trạc đại nhân cùng Ngư đại nhân cũng đi cùng.” Triệu Nghiễn nói: “Dù sao đường đi lúc trước nguy hiểm đáng sợ, nhiều người lúc nào cũng an toàn hơn.”

Sư Thanh Y lúc này mới nói: “Ta sẽ mang một bộ phận thần quan đi theo, nhưng cũng không phải là toàn bộ. Dù sao có vài vị thần quan bị thương, cần phải ở nơi này nghỉ ngơi, tạm thời không tiện đi lại.”

“Vậy Trạc đại nhân cùng Ngư đại nhân thì sao?” Triệu Nghiễn vội hỏi.

“Hai người các nàng cũng không đi.”

Lúc này lúng túng trêи mặt Triệu Nghiễn rốt cuộc không giấu được, cúi đầu, tạm thời chưa nói tiếp.

“Làm sao, ngươi hình như rất khó xử?” Sư Thanh Y trước sau như một tính tình luôn tốt, ánh mắt vô cùng thuần khiết hỏi hắn: “Ngươi cảm thấy chúng ta đều đi rồi, chỉ để lại Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên, còn có vài vị thần quan bị thương ở đây, có chỗ nào không thích hợp sao?”

“… Không có gì không thích hợp.” Triệu Nghiễn lập tức nói.

Hắn cau mày, loại tâm tình đã hòa hoãn lúc trước mơ hồ lại trở nên căng chặt.

Sư Thanh Y tựa tiếu phi tiếu mà đưa cho hắn bậc thang đi xuống: “Ngươi lo lắng rằng chỉ để lại mấy người bọn họ, nếu kẻ địch trong bóng tối đột nhiên đến, nhân số bọn họ quá ít, lại có nhiều người bị thương, sẽ khó có thể chống đỡ?”

“Thần hạ quả thật lo lắng như vậy.” Triệu Nghiễn thuận thế đi xuống bậc thang Sư Thanh Y đưa cho.

Ngư Thiển lúc này nhìn qua, sắc mặt còn nghiêm túc nói với Triệu Nghiễn: “A Xuyên rất lợi hại, nếu thực sự có quỷ vật đến, A Xuyên đều sẽ đem chúng nó đánh đến khóc.”

Triệu Nghiễn: “…”

Trạc Xuyên lại được Ngư Thiển khen, hơi cúi thấp đầu, tiếp tục vẽ tranh.

“Nghe rồi sao?” Sư Thanh Y cười: “Ngươi không cần lo lắng.”

Triệu Nghiễn cau mày, giống như có chút thất vọng, tâm tình hòa hoãn lúc trước lại càng trở nên căng chặt.

“Chẳng lẽ còn có băn khoăn?” Mặt mày Sư Thanh Y đều tươi đẹp, giọng nói lại nhẹ như gió xuân lướt qua mặt: “Dù sao cũng không phải lo lắng bên trong lưu lại kẻ ăn thịt người?”

Ngư Thiển nói tiếp: “Ta mặc dù không phải người, cũng không ăn thịt người.”

Đầu Triệu Nghiễn càng cúi thấp, nói: “Điện hạ, Ngư đại nhân, nói đùa.”

“Triệu Nghiễn.” Sư Thanh Y hỏi hắn: “Ngươi thật ra không muốn đi, muốn ở lại cùng những vị thần quan bị thương kia?”

Triệu Nghiễn nói: “… Thần hạ không dám.”

Sư Thanh Y thay đổi cách hỏi: “Vậy nếu ngươi cùng đi với ta, Triệu Giác ở lại, ngươi sẽ nguyện ý sao?”

Triệu Nghiễn nói: “Nghe theo Điện hạ phân phó.”

Sư Thanh Y cẩn thận quan sát thần sắc hắn, cảm giác được lần lựa chọn này đối hắn mà nói, là có thể chấp nhận được. Giống như bất luận là hắn, hay là Triệu Giác, chỉ cần có một trong hai người lưu lại, hắn đều có thể yên tâm.

Mà nếu hai người cùng đi, gần như hắn sẽ có loại khẩn trương khó mà che giấu.

Vì thế Sư Thanh Y còn nói: “Ta rất tín nhiệm huynh đệ hai người các ngươi, nếu cả hai đi cùng ta, ta sẽ cực yên tâm.”

“… Đa tạ Điện hạ nâng đỡ, chỉ là…” Triệu Nghiễn lại trở nên mất tự nhiên, lời nói mơ mơ hồ hồ, cũng không trực tiếp tỏ thái độ, rõ ràng là đang vắt óc suy nghĩ tìm biện pháp đối phó.

Sư Thanh Y đối với hắn mà nói, còn đè nặng một tầng thân phận là Điện hạ, tuy rằng Sư Thanh Y cùng hắn nói chuyện hòa khí, nghe cũng không giống mệnh lệnh, nhưng hắn cũng không dám trực tiếp cự tuyệt.

“Chỉ là cái gì?” Sư Thanh Y ôn hòa hỏi.

Thái độ làm người của nàng hiền hoà biết lễ, chưa từng có bất luận điểm nào kiêu ngạo, nhưng tộc nhân lại vô cùng kính trọng nàng. Loại kính trọng này có một bộ phận thật sự đến từ chính địa vị cao quý của nàng, nhưng càng nhiều hơn là tộc nhân cam tâm tình nguyện trung thành với nàng, nàng đã làm toàn bộ mọi thứ vì Hoàng Đô, tộc nhân đều rõ như ban ngày, từ tận đáy lòng mà tin cậy nàng, hỗ trợ nàng.

Cho nên dù nhìn qua Sư Thanh Y nói cười thoải mái, không có cảm giác gì uy nghiêm, thần quan dưới trướng lại đều vâng theo lời nàng, cơ hồ rất ít có ý kiến, giống như bây giờ Triệu Nghiễn nhiều lần hỏi đi hỏi lại, đùn đẩy đủ kiểu, thật sự rất hiếm thấy.

Triệu Giác ở bên nhắc nhở nói: “A Nghiễn, không thể vô lễ với Điện hạ.”

“Thần hạ vốn bằng lòng ở bên hầu hạ Điện hạ, Điện hạ có gì phân phó, thần hạ đều sẽ làm theo.” Triệu Nghiễn đột nhiên khom hai đầu gối, quỳ xuống trước mặt Sư Thanh Y: “… Nhưng thần hạ thật sự hữu tâm vô lực. Lúc trước bị những thứ kia tập kϊƈɦ, thật ra thần hạ bị thương, lại sợ để các ngài phiền lòng, nên vẫn chưa từng nói ra. Chỉ là càng lúc càng đau đến khó nhịn, nếu muốn cùng Điện hạ đi xung quanh tra xét, ngược lại sẽ liên lụy Điện hạ.”

Hữu tâm vô lực: Có lòng mà không có sức

Triệu Giác đi hai bước về phía Triệu Nghiễn, mặt lộ vẻ lo lắng vẻ: “A Nghiễn ngươi bị thương? Thương ở nơi nào?”

Triệu Nghiễn cúi đầu nói: “… Là nội thương.”

Sư Thanh Y nói: “Vừa rồi thấy ngươi vẫn tựa vào chỗ kia nhắm mắt nghỉ ngơi, nguyên nhân là vô cùng đau đớn?”

“… Phải” Triệu Nghiễn nói: “Điện hạ quan sát tỉ mỉ.”

“Đã như thế, vậy thì không thể đi.” Sư Thanh Y nhìn về phía Triệu Giác: “Ngươi đỡ đệ đệ ngươi dậy, đưa hắn trở về nghỉ ngơi. Đợi lúc nữa chỉ mình ngươi đi theo ta cũng được.”

“Vâng, Điện hạ.”

Triệu Giác khom người đáp lại xong, vội vàng nâng Triệu Nghiễn đứng lên.

Triệu Nghiễn rõ ràng là rất kháng cự cái đỡ của hắn, nhưng ngại Sư Thanh Y đang nhìn, hắn không dám biểu hiện quá mức rõ ràng, chỉ đành chịu đựng loại tiếp xúc làm cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu này, cùng Triệu Nghiễn quay trở về.

Sư Thanh Y nhìn theo bóng dáng hai huynh đệ đi xa, lúc này mới quay đầu lại, đối mặt với Lạc Thần.

Gương mặt Lạc Thần bình tĩnh.

Trước đó Lạc Thần dán bên tai nàng nói, để nàng mang Triệu Nghiễn cùng Triệu Giác đi xung quanh điều tra, hiện tại nhiệm vụ hoàn toàn thành công, trong lòng Sư Thanh Y vui vẻ, nhìn Lạc Thần cười cười.

Tuy rằng những lời này đã được Lạc Thần giản lược, nhưng nghe thoáng qua Sư Thanh Y cũng có thể hiểu được nguyện vọng thật sự của Lạc Thần.

Ý định ban đầu của các nàng cũng không phải muốn hai người cùng đi, mà chỉ là muốn thăm dò một chút phản ứng của Triệu Nghiễn, hiện tại Triệu Nghiễn đã tìm mọi cách để lưu lại ở đây cùng Trạc Xuyên, Ngư Thiển và những thần quan bị thương, mọi thứ không cần nói cũng đã hiểu.

Triệu Giác đỡ Triệu Nghiễn quay về xong, lại sợ Triệu Nghiễn ghét bỏ hắn, cũng không đợi lâu, chỉ để lại chút dược cho Triệu Nghiễn. Lúc trước hắn cũng đem tinh toái Thiên Hoàng Tuyên Cổ của mình nhường cho Triệu Nghiễn, một mình Triệu Nghiễn cầm hai phần tinh toái cực trân quý, hắn dặn dò Triệu Nghiễn dùng tinh toái chữa thương xong, lại báo cho nhóm thần quan một tiếng, lúc này mới quay trở về bên cạnh Sư Thanh Y.

“Điện hạ, ta đã an bài ổn thỏa, khi nào chúng ta lên đường?” Triệu Giác cung kính hỏi han.

Sư Thanh Y nhìn lướt qua quyển sách của Trạc Xuyên, nói: “Nhanh thôi, ngươi ở đây chờ một chút.”

Chờ Trạc Xuyên rốt cuộc vẽ xong xuôi, gác bút xuống, trong lòng Ngư Thiển vội vàng, đưa tay nắm lấy cánh tay Trạc Xuyên nói: “A Xuyên, mau cho ta nhìn một cái.”

Trạc Xuyên đem quyển sách đưa qua, hơi ngượng ngùng: “… Tạm thời chỉ có thể xem bức tranh ta vừa vẽ.”

Ngư Thiển vui vẻ đáp ứng, mừng rỡ cầm lấy bức tranh Trạc Xuyên vẽ cho nàng nhìn qua nhìn lại, yêu thích không buông, ngoài miệng nói: “Ngươi yên tâm, ta chỉ xem một trương này. Còn lại giữ đến sau này lại xem, ta nói được thì làm được.”

Sư Thanh Y cười nói: “Giá cắm nến có việc, phải đi rồi.”

Trong lòng Trạc Xuyên biết rõ nàng vốn đã sớm có thể đứng dậy, chỉ là vì chờ mình vẽ xong bức tranh cho Ngư Thiển, đặc biệt đợi lâu hơn, cảm kϊƈɦ nói: “Đa tạ Sư Sư.”

“Hai ngươi ở lại nơi này, chúng ta sẽ về rất nhanh.” Sư Thanh Y đứng lên, ánh sáng trêи đá mạch tinh theo đó cũng tắt, chỉ để lại bên cạnh Ngư Thiển mấy viên dạ minh châu rực rỡ. Nàng nhìn Lạc Thần, Lạc Thần cũng đứng dậy, đi đến bên cạnh nàng.

“Thật sự không cần chúng ta đi cùng sao?” Ngư Thiển có chút lo lắng.

“Các ngươi lưu lại, giúp ta chiếu cố vài vị thần quan bị thương kia. Còn có thể lợi dụng khoảng thời gian này, nói một ít chuyện riêng tư.” Sư Thanh Y nhìn các nàng, nửa đùa nửa thật mà nói.

Trạc Xuyên lòng dạ tinh tế, tuy rằng không rõ ý đồ thật sự của Sư Thanh Y, nhưng thấy nàng ấy nhấn mạnh để nàng cùng Ngư Thiển lưu lại, dù sao vẫn cảm thấy Sư Thanh Y đã có cân nhắc đặc biệt nào đó, phối hợp nói: “Yên tâm đi.”

Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần cười cười: “Chúng ta đi.”

Nàng cùng Lạc Thần đưa đội ngũ quay trở lại, Triệu Giác nối gót theo sau, lại chú ý để mấy thần quan theo kịp.

Sư Thanh Y kéo cánh tay Lạc Thần, vừa đi vừa cùng Lạc Thần thấp giọng trò chuyện, nhìn qua rất nhẹ nhàng, đều là nói những chuyện thú vị gặp được khi sống bên ngoài.

Gì mà muốn trở về điều tra các loại, kỳ thật chẳng qua là nàng thiếu lí do thoái thác, nàng chỉ là muốn xác nhận một chuyện, tùy ý chọn một thông đạo gần đây cũng được, bên ngoài đi loanh quanh một chút liền trở về, dù sao nàng còn phải chờ mộng linh vang lên.

Triệu Giác ở bên cạnh nghe hai người nói về chuyện ở bên ngoài, hỏi Sư Thanh Y: “Hàng năm Điện hạ ở bên ngoài, cảnh bên ngoài rất đẹp sao? So với Hoàng Đô, thì như thế nào?”

Hai mắt Sư Thanh Y trong trẻo, nói: “Thế giới bên ngoài phồn hoa, đương nhiên là đẹp. Bên ngoài đẹp, Hoàng Đô cũng đẹp, là hai loại đẹp khác nhau.”

“Thần hạ chưa bao giờ thấy qua.” Triệu Giác nói.

“Ngươi cũng có thể rời khỏi Hoàng Đô, ra bên ngoài nhìn xem.”

Triệu Giác ôn hòa cười: “Phụ thân khẳng định sẽ không đáp ứng, đối với chúng ta, bên ngoài thật sự quá mức nguy hiểm, tự thân an nguy chỉ là thứ yếu, chỉ sợ bị người có tâm tư chú ý, rồi sẽ mang tai họa đến cho Hoàng Đô.”

Sư Thanh Y nói: “Nếu có thể tự mình bảo vệ tốt, không cho ngoại nhân dòm ngó đến bí mật của Hoàng Đô, tất nhiên là có thể ra ngoài, ngươi chỉ cần hướng cô cô thỉnh lệnh, miễn là cô cô đáp ứng, cha ngươi sẽ không nói gì. Có điều chủ yếu người trong Hoàng Đô đều không muốn đi ra ngoài, bên ngoài ngươi lừa ta gạt, bọn họ lại biết rõ đại bá phụ cùng đại bá mẫu năm đó cảnh ngộ thê thảm như vậy, càng không muốn rời khỏi Hoàng Đô. Mỗi người đều có mong muốn của riêng họ, tự mình sống cuộc sống ngươi mong muốn là được, ngươi không cần cưỡng ép, nếu ngươi muốn ra ngoài, đương nhiên có thể thử một lần.”

Triệu Giác nói: “Đa tạ Điện hạ. Thật ra thần hạ chưa từng có hứng thú với ngoại giới, sẽ không ra ngoài.”

“Vậy vì sao lại hỏi bên ngoài có đẹp không?”

Triệu Giác sắc mặt cứng lại, nói: “Thần hạ là giúp A Nghiễn hỏi, A Nghiễn muốn ra ngoài nhìn xem, hắn không biết được bên ngoài trông như thế nào. Thần hạ hỏi qua, là để nói cho hắn.”

“Nếu muốn đi xem, đợi cô cô từ Thiên Hoàng Tuyên Cổ trở về, ta có thể giúp Triệu Nghiễn nói với cô cô một tiếng, ta lại cho hắn một trương trận lệnh, liền có thể tự xuất khẩu.”

Triệu Giác lo lắng nói: “Nhưng tự xuất khẩu thật ra cũng không khó, có trận lệnh của Điện hạ, trận lệnh phá ra một cửa khẩu, tự xuất khẩu ra ngoài liền có thể. Nhưng bên ngoài Hoàng Đô ảo trận biến hóa ngàn vạn lần, xuất khẩu dùng qua một lần, sẽ gặp đảo mạch mà biến mất, trận lệnh cũng sẽ tự huỷ, thần hạ thật sự không biết, đến lúc đó A Nghiễn sẽ trở về như thế nào?”

Sư Thanh Y cười tủm tỉm: “Đương nhiên là cùng ta trở về. Người nguyện ý rời khỏi Hoàng Đô cực kỳ ít, ta chỉ gặp qua lác đác vài người, mà ở bên ngoài đều sẽ cùng ta liên lạc. Hàng năm ta ở bên ngoài, đợi khi bọn họ cần, ta sẽ giúp bọn họ trở về Hoàng Đô, vừa vặn cũng trở về vấn an cô cô.”

“… Chỉ có thể cùng Điện hạ trở về?” Triệu Giác nói.

Sư Thanh Y nói: “Hiện giờ ảo trận nhập khẩu có nhiều thay đổi, đều do ta cùng Lạc Thần bố trí xây dựng thêm, nếu không theo ta trở về, bọn họ sao có thể tìm được nhập khẩu, chẳng lẽ là muốn bị nhốt suốt đời ở bên ngoài.”

“Nhập khẩu và xuất khẩu giống nhau, dùng qua một lần sẽ gặp đảo mạch, sẽ biến mất tìm không thấy nữa sao?” Triệu Giác nói: “Mỗi lần Điện hạ trở về, đều là dùng nhập khẩu khác nhau?”

Lạc Thần liếc mắt nhìn hắn.

Ý cười Sư Thanh Y càng ôn hòa: “Đương nhiên. Ngươi đều đã nói ảo trận biến hóa ngàn vạn lần, dù sao đi nữa nó vẫn không thể là một vật trang trí đúng không?”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Sư Sư ngươi trực tiếp đến thăm dò ta, thử xem ta đối với ngươi có thể không, ta lập tức trả lời ngươi: Ta có thể! Ta đã nằm đây rồi! Ngươi đến đây!

Ơ, ai đánh ta 【 đừng đánh vào mặt! 】


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện