ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 239: Bình thường cũng hay giả vờ nhỉ?


trước sau

Nghe Trương Hạo nói vậy, Vương Binh là người đầu tiên phản ứng lại.

Ông ta nở nụ cười ẩn ý sâu xa: “Ôi, Nhã Hiên, cháu mang tới tin tức tốt lành gì cho mọi người thế?”

“Bác hai, là…”

“Chờ một chút!”, không chờ Lâm Nhã Hiên nói xong, Tần Lượng đã kẻ tung người hứng với chồng mình, vẻ mặt cười nhạo nói: “Nhã Hiên, trước tiên cháu đừng nói gì cả, để bác đoán thử”.

“Chắc chắn cháu muốn nói với chúng ta, dự án khách sạn năm sao Sở Bắc đã chính thức thông qua nghiệm thu, có chứng nhận đạt chuẩn rồi, đúng không?”

“Á?”, Lâm Nhã Hiên ngạc nhiên: “Hóa ra bác hai cũng biết rồi sao?”

“Đương nhiên là bác biết rồi”, Tần Lượng ra vẻ khoe khoang: “Không chỉ bác mà mọi người đều đã biết hết rồi”.

“Nếu mọi người đều đã biết thì tốt quá rồi!”

Lâm Nhã Hiên vô cùng vui mừng, lúc đang muốn nói tiếp liền bị Tần Yến thô bạo ngắt lời.

“Được rồi!”, Tần Yến cười khẩy tỏ vẻ khinh thường: “Lâm Nhã Hiên, cháu còn muốn giả vờ đến lúc nào nữa?”

“Giả vờ?”, Lâm Nhã Hiên chết lặng: “Bác ba, cháu không hiểu bác đang nói gì?”

“Nhã Hiên, chúng ta đều biết cả rồi”, lúc này, Tần Nam lên tiếng: “Vì dự án khách sạn năm sao Sở Bắc mà cháu quả thật đã dốc hết tâm huyết, đánh đổi rất nhiều”.

“Có điều, không cố gắng chắc chắn không có hồi đáp, nhưng cố gắng rồi cũng chưa chắc sẽ có hồi đáp!”

“Mọi người đều nhìn thấy sự cố gắng của cháu. Vì vậy, cho dù ông nội rất thương cháu, nhưng cũng không còn cách nào khác, nếu như cháu đã ở vị trí này rồi, thì phải gánh vác trách nhiệm”.

“Tôi tuyên bố, từ nay trở đi, bãi bỏ chức vụ phó tổng giám đốc công ty Tần Thị của Lâm Nhã Hiên”.

Lâm Nhã Hiên ngạc nhiên, hoảng hốt nói: “Ông nội, ông đang nói gì thế?”

“Rốt cuộc cháu đã làm sai chuyện gì?”

“Giả vờ, cháu còn tiếp tục giả vờ sao?”, Tần Yến càu nhàu: “Bác nói cháu đấy Lâm Nhã Hiên, mấy tháng nay cháu đến công ty Tần Thị, bản lĩnh khác thì không thấy đâu mà giả vờ lại làm khá tốt đấy!”

“Đừng phí lời với nó nữa”, Tần Mỹ ở bên cạnh nói: “Con ranh này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy cứ nói thẳng ra đi!”

“Khách sạn năm sao Sở Bắc không hề được thông qua nghiệm thu, chuyện lớn như vậy mà cô quay về nhà còn muốn che giấu, nói dối để qua ải sao, thật sự coi chúng tôi đều là kẻ ngốc hả?”

“Dự án một tỷ, rầm rộ làm mấy tháng trời, bây giờ nói mất liền mất, bản thân cô là phó tổng giám đốc, đừng hòng nghĩ đến chuyện đổ lỗi cho người khác!”

“Đúng thế!”, Thôi Sĩ Kỳ phụ họa theo: “Cô bắt buộc phải từ chức!”

Tất cả mọi người nhà họ Tần lập tức phẫn nộ, cả đám đông cùng công kích Lâm Nhã Hiên.

Lâm Nhã Hiên không thể ngờ rằng quay về nhà họ Tần lại gặp phải cục diện này.

Nhất thời bị mọi người nhà họ Tần chèn ép đến mức không có cách nào giải thích gì được.

“Tôi còn tưởng chuyện gì khiến mọi người sôi máu như vậy!”, Mục Hàn tiến lên trước một bước, kéo Lâm Nhã Hiên về phía sau, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Ai không biết còn tưởng nhà họ Tần sắp phân chia tài sản cơ đấy!”

Lâm Nhã Hiên được Mục Hàn bảo vệ, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh truyền tới, trong lòng đột nhiên có cảm giác an tâm kỳ lạ.

Cảm giác có người đàn ông vì mình mà che gió che mưa thật tốt!

“Đồ khốn nạn, cậu ăn nói linh tinh gì đấy?”, Ngô Tâm Ưu vừa nghe liền lập tức nổi nóng.

“Mọi người mới ăn nói linh tinh đấy!”, Mục Hàn bĩu môi: “Nhã Hiên mang tin tức tốt đến cho mọi người mà mọi người lại một mực không tin, còn ở đây tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, cứ như phân chia tài sản đến nơi không bằng!”

Sau đó, Mục Hàn lại lấy một tập văn bản trong tay ra, đặt trước mặt Tần Nam và Ngô Tâm Ưu.

Anh nói: “Đây là chứng nhận thông qua nghiệm thu của Cục giám định chất lượng Sở Bắc, mọi người tự xem đi!”

Tần Nam và Ngô Tâm Ưu trố mắt nhìn nhau với vẻ mặt nghi ngờ.

Tần Nam cầm tài liệu lên đọc cẩn thận tỉ mỉ.

“Đúng là văn bản chứng nhận thông qua nghiệm thu thật!”, khuôn mặt Tần Nam hơi nghiêm trọng.

Nhớ tới thái độ vừa nãy với Lâm Nhã Hiên, trong lòng không khỏi hổ thẹn.

“Thật hay giả vậy”, Trương Hạo không tin lắm: “Tôi có được tin tức đáng tin cậy, rõ ràng tổ chuyên gia quyết định không thể thông qua nghiệm thu sao chớp mắt lại được thông qua rồi?”

Trương Hạo vừa đọc văn bản chứng nhận, vừa chất vấn: “Lại còn có cả chữ ký của cục trưởng Cục giám định chất lượng, đúng là nực cười, giả mạo đúng không?”

“Tôi thấy chắc chắn là giả mạo”, Vương Binh đồng ý với suy nghĩ của Trương Hạo: “Đừng thấy Mục Hàn là tên phế vật vô dụng mà bỏ qua cho cậu ta, loại người này tâm địa cực kỳ gian xảo, ra đầu đường tùy tiện tìm một người làm giả chứng từ, chỉ cần vài phút là có thể mô phỏng văn bản phê duyệt có chữ ký của Cục trưởng Hoàng ngay!”

“Đúng, nhất định là giả!”, Thôi Sĩ Kỳ cũng hùa theo.

Ba người phân tích như vậy khiến Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên lập tức trở thành đối tượng bị chỉ trích của cả nhà họ Tần.

Lâm Nhã Hiên càng thêm ấm ức: “Văn bản phê duyệt này của cháu rõ ràng là do Cục trưởng Hoàng đích thân ký tên…”

“Ai tin chứ!”, Tần Lượng cười khẩy: “Trừ khi cô có bản lĩnh mời Cục trưởng Hoàng đích thân đến đây làm chứng cho cô!”

“Nếu không thì, bản chứng nhận này của cô chính là đồ giả”.

Tần Lượng cố ý nói vậy.

Cho dù văn bản chứng nhận trong tay Lâm Nhã Hiên là thật, nhưng muốn Cục trưởng Hoàng của Cục giám định chất lượng đích thân đến đây kiểm chứng văn bản này là thật hay giả, đừng nói Lâm Nhã Hiên mà ngay cả Trương Hạo làm việc trong cơ quan nhà nước cũng không dám mở lời.

Vì vậy, những người này đã nhận định Lâm Nhã Hiên không có cách tự chứng minh thật giả.

“Tìm Cục trưởng Hoàng đến làm chứng?”, Mục Hàn cười: “Chuyện này chỉ là chuyện trong vài phút!”

“Ha ha ha!”, nghe Mục Hàn nói vậy, Vương Binh cười nghiêng ngả: “Chỉ cần vài phút để Cục trưởng Hoàng đến đây sao?”

“Mục Hàn, cậu thật giỏi chém gió đấy, Cục trưởng Hoàng có thân phận gì, có thể bị cậu tùy tiện sai khiến sao?”

“Tôi nói nhé, nếu như cậu có thể mời Cục trưởng Hoàng đến đây trong vòng năm phút, tôi sẽ livestream ăn shit trước mặt mọi người”.

“Lời này là bác tự nói đấy nhé!”, Mục Hàn gật đầu, lập tức lôi điện thoại ra bấm số: “Alo, ông Hoàng à, đến nhà họ Tần một chuyến đi, tôi cần ông đến đây trong vòng năm phút!”

“Cười chết tôi rồi!”

“Còn ông Hoàng nữa sao!”

Vương Binh càng tỏ vẻ coi thường: “Cuộc điện thoại này của cậu có vẻ giống thật đấy, bình thường cũng giả vờ diễn không ít nhỉ?”

Mục Hàn chỉ thản nhiên nói: “Có phải giả vờ diễn hay không thì một lát nữa bác sẽ biết thôi”.

Khoảng ba phút sau.

Bên ngoài khu nhà của nhà họ Tần vang lên tiếng xe hơi gầm rú.

Tất cả mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

Cửa lớn bị đẩy ra, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, mặc dù mặc vest đi giày da, nhưng sau khi bước vào lại nhìn ngó xung quanh, không quan tâm đến hình tượng.

Dáng vẻ nôn nóng, đi thẳng về phía Mục Hàn.

“Cục… Cục trưởng Hoàng?”

Là nhân vật trong cơ quan nhà nước, Trương Hạo vô cùng quen thuộc với dáng vẻ của Cục trưởng Cục giám định chất lượng.

Nhưng Cục trưởng Hoàng lại không hề để ý tới Trương Hạo.

Mà nhanh chóng đi về phía trước Mục Hàn.

Giọng điệu lại còn có vẻ nịnh nọt, nói: “Cậu Mục, tôi không đến muộn chứ?”

Trương Hạo lập tức sững sờ.

Vương Binh cũng lập tức sững sờ.

Tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện