Địch Tướng Vi Nô

Ngươi ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ


trước sau

Đoan Mộc Ly giận tái mặt, ánh mắt nhìn Triển Thiên Bạch mang theo vẻ dò xét mãnh liệt.

"Nhìn ta, Triển Thiên Bạch, nói cho ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì?"

Đoan Mộc Ly đột nhiên nắm lấy hai vai của Triển Thiên Bạch, để cho Triển Thiên Bạch xoay người lại đối mặt với hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, Triển Thiên Bạch lập tức rời tầm mắt.

Nhưng nếu làm như vậy nhất định sẽ bị Đoan Mộc Ly nhìn ra manh mối, vì thế, hắn lại giương mi mắt lên, cùng Đoan Mộc Ly đối diện.

"Ta đang nghĩ... Quan hệ giữa ta và ngươi rốt cuộc là cái gì?"

Nghe vậy, Đoan Mộc Ly nhướng một bên mi.

"Quan hệ gì? Ha, Triển Thiên Bạch, đến bây giờ ngươi vẫn chưa nhìn nhận rõ thân phận của bản thân sao? Ngươi là nam sủng, nô ɭệ của bổn vương... Không phải chính ngươi nói rồi sao, sẽ là nô ɭệ của bổn vương, hầu hạ bổn vương cả đời, đến chết mới thôi."


Hầu kết khẽ chuyển động, Triển Thiên Bạch nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Cho nên... Mấy ngày nay đều là do hắn cảm giác sai sao? Hắn vậy mà lại cảm thấy Đoan Mộc Ly đối xử với hắn rất tốt.

Là muốn thuần hóa hắn, cho nên mới tự tay thoa thuốc cho hắn ở thời điểm hắn bị thương, vì hắn mà tìm đại phu khắp nơi ở thời điểm hắn sắp chết, không ngủ không nghỉ đi tìm hắn ở thời điểm hắn bị kẻ gian bắt cóc, đưa cho hắn kim đan ở thời điểm nhận thấy được hắn muốn khôi phục nội lực...

Trong lòng Triển Thiên Bạch loạn thành một nắm.

Hết thảy những chuyện Đoan Mộc Ly làm với hắn, đều là tuần thú sư cấp dã thú uy thực, tiến tới việc huấn luyện chúng nghe lời như thường.

Chỉ là... Như thế thôi sao?

Khuôn mặt ngày càng ngưng trọng của Triển Thiên Bạch phản chiếu trong con ngươi đen của Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly im lặng thở dài trong lòng.


Chỉ cần Triển Thiên Bạch ở cùng một chỗ với hắn... Sẽ cảm thấy không vui sao?

"Sáng sớm ngày mai chúng ta khởi hành đi Bắc Lăng, đêm nay ta đi tham dự tiệc của nhà Lễ bộ Thượng thư trước..." Nói xong, Đoan Mộc Ly buông Triển Thiên Bạch ra, "Đêm nay tạm thời bỏ qua cho ngươi, vậy nên, ngoan ngoãn ở nhà chờ ta trở lại."

Trên gương mặt góc cạnh như đao khắc búa tạc lộ ra một nụ cười ôn nhu, Đoan Mộc Ly phẩy áo choàng hắc kim, sải bước rời khỏi phòng của Triển Thiên Bạch.

Cùng lúc đó, trong phòng củi, Huyền Ca và Chu Phượng mặt đối mặt, biểu tình hai người đều nghiêm túc.

"Chu Phượng, chuyện này ta thật sự không biết nên như nào mới tốt... Ta..." Hai tay đan lại với nhau, Huyền Ca căng thẳng, ánh mắt lóe lên, "Ta thật sự rất sợ hãi, cho nên... Cho nên chỉ có thể tìm ngươi thương lượng. Ngươi nói xem, bây giờ chúng ta nên làm cái gì mới tốt đây?"


Vẻ khiếp sợ trên mặt dần chuyển thành phẫn nộ, Chu Phượng dùng sức giậm một chân.

"Cái gì gọi là không biết nên làm cái gì mới tốt! Huyền Ca, chuyện ngươi nghe lén được này chính là đại sự, liên quan đến tính mạng thân gia của vương gia!"

"Nhưng, nhưng mà..."

"Ngươi còn nhưng mà cái gì chứ?" Chu Phượng dùng sức nắm lấy bả vai thon gầy của Huyền Ca, "Nhanh nói cho vương gia đi, kể lại toàn bộ chuyện mà ngươi nghe lén được..."

"Không..." Huyền Ca liên tục lắc đầu, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu nhìn như thể muốn khóc, "Ta không dám... Ta thật sự không dám... Vương gia hắn thích Triển Thiên Bạch như vậy..."

"Chính là bởi vì vương gia thích Triển Thiên Bạch cho nên mới càng không thể giả câm vờ điếc!"

Nhìn thấy bộ dáng do do dự dự, không cầm lên cũng không đặt xuống của Huyền Ca, trong lòng Chu Phượng sốt ruột, một tay đẩy Huyền Ca ra, "Quên đi quên đi, ngươi không đi, ta đi!"
Chu Phượng bước như bay đi đến cửa phòng củi lại đột nhiên dừng bước lại, chậm rãi giơ tay lên, cứng ngắc mà khẽ chạm vào mặt mình.

Vết bỏng trên mặt vẫn rất rõ ràng, tuy nói thuốc Triển Thiên Bạch cho hắn vô cùng hữu hiệu.

Nghĩ đến Triển Thiên Bạch, trên mặt Chu Phượng lại lộ ra biểu cảm tức giận bất bình.

Đừng tưởng rằng cho ta chút ơn huệ nhỏ ấy là ta có thể mở một mắt nhắm một mắt, Triển Thiên Bạch, ngươi dám cả gan mưu hại vương gia, ta sẽ không tha cho ngươi!

Chu Phượng cắn môi dưới, trong lòng hạ quyết tâm, bước nhanh một mạch lao ra khỏi phòng củi.

Trong phòng củi, Huyền Ca vuốt ngực thở phào ra một hơi, cười lạnh nhún nhún vai.

Màn đêm buông xuống, Đoan Mộc Ly đã xuất phát đi đến nơi dự tiệc của Lễ bộ Thượng thư, Chu Phượng ở trong vương phủ rộng lớn như vậy giống như ruồi bọ không đầu, còn bị Lý quản gia quở mắng lười biếng.
Tìm nửa ngày, hắn cũng không thể tìm thấy được thân ảnh của Đoan Mộc Ly.

"Lý quản gia, cầu xin ngươi, nói cho ta biết vương gia hắn đang ở nơi nào? Ta có chuyện quan trọng phải lập tức bẩm báo với vương gia."

"Haha!" Lý quản gia cười lạnh, "Ngươi có thể có chuyện quan trọng gì? Chu Phượng, đừng quên thân phận của bản thân, ngươi hiện tại là nô tài trong vương phủ này!"

"Ta..." Chu Phượng mím môi cúi đầu, "Nô tài biết sai rồi... Nhưng mà Lý quản gia..."

Bị Chu Phượng làm phiền, Lý quản gia vẫy vẫy cổ tay với Chu Phượng, "Vương gia hắn hiện tại không ở trong phủ, vừa mới đi đến phủ Lễ bộ Thượng thư dự tiệc rồi."

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Chu Phượng phi như bay chạy đi, ra khỏi cửa lớn vương phủ.

Phủ đệ của Lễ bộ Thượng thư cách vương phủ khá xa, Đoan Mộc Ly thực ra cũng không gấp, cưỡi ngựa chậm rãi đi về phía trước. Vừa đi, trong đầu vừa nhớ lại biểu tình của Triển Thiên Bạch vừa rồi.
Cảm xúc phức tạp toát ra từ nơi đáy mắt của Triển Thiên Bạch rất khó che giấu, Đoan Mộc Ly bất luận nhìn thế nào cũng cảm thấy Triển Thiên Bạch có tâm sự.

Lo lắng thấp thỏm, buồn bực không vui... Người vẫn cứ tiếp tục như vậy, có ăn linh đan diệu dược nữa cũng vô dụng.

Ý thức được bản thân vậy mà lại đang lo lắng cho Triển Thiên Bạch, khuôn mặt tuấn mỹ của Đoan Mộc Ly dần tối đi.

"Quan hệ giữa ta và ngươi rốt cuộc là cái gì?"

Câu hỏi Triển Thiên Bạch hỏi hắn vẫn còn văng vẳng bên tai, năm ngón tay cầm dây cương của Đoan Mộc Ly thoáng chốc siết chặt, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Quan hệ gì...

Hơi thở nóng bỏng trở nên bất ổn, hầu kết của Đoan Mộc Ly lên xuống hai cái, ngực trái như thể bị một khối cự thạch chặn lại, không thở nổi.

"Vương gia—!"
Đúng lúc này, phía sau lại truyền đến tiếng la lòng nóng như lửa đốt, là thanh âm quen thuộc với Đoan Mộc Ly.

"Vương gia! Vương gia— Vương gia xin đợi một lát—"

Nhận ra người đến là ai, Đoan Mộc Ly cũng không dừng ngựa lại.

"Vương gia— Vương gia, vương gia, là ta mà!"

Chu Phượng đuổi theo ở phía sau không buông, chạy đến thở hổn hển.

"Vương gia, vương gia, cầu xin ngài... Cầu xin ngài chờ ta một chút... Vương gia, ta có chuyện quan trọng... Ta có chuyện vô cùng quan trọng muốn bẩm báo với vương gia!"

Tiếng la đứt quãng của Chu Phượng truyền đến trong lỗ tai Đoan Mộc Ly, tốc độ cưỡi ngựa của Đoan Mộc Ly cũng dần chậm lại.

Rốt cuộc, Chu Phượng phịch một tiếng ngã ở bên cạnh tuấn mã của Đoan Mộc Ly.

"Vương gia!"

"Sao ngươi lại tới đây?" Đoan Mộc Ly cưỡi trên tuấn mã cao lớn, lãnh diễm liếc Chu Phượng đang quỳ gối phía dưới.
Chu Phượng cúi đầu, tựa hộ đang cố ý che giấu vết bỏng trên mặt mình.

"Bổn vương không muốn nhìn thấy ngươi!"

"Vương gia!"

Sợ Đoan Mộc Ly phải rời đi, Chu Phượng ôm cổ chân ngựa, chân ngựa lập tức giơ lên gạt ngã Chu Phượng.

"A..."

Cả người Chu Phượng chật vật không chịu nổi, lạnh run nằm trước ngựa Đoan Mộc Ly.

"Vương gia, ta à không... Nô tài, nô tài thật sự có chuyện vô cùng quan trọng muốn bẩm báo vương gia."

Đoan Mộc Ly từ trên cao nhìn xuống Chu Phượng, trầm mặc thật lâu.

Trên đường cái giăng đèn kết hoa, không ít người qua đường đều không kìm được rướn cổ nhìn vọng sang Đoan Mộc Ly và Chu Phượng bên này, nhưng không ai dám tới gần.

"Bất luận có chuyện quan trọng gì, cũng đợi bổn vương hồi phủ rồi nói sau."

"Không được, vương gia!" Chu Phượng đột nhiên ngẩng đầu.
Nhìn thấy gương mặt vốn xinh đẹp bị vết bỏng hủy hoại đến hoàn toàn thay đổi, ấn đường Đoan Mộc Ly nhất thời nhíu lại.

"A... Nô tài làm vương gia kinh sợ, nô tài đáng tội chết vạn lần."

Chu Phượng lại cúi đầu, thanh âm run rẩy, "Nhưng, nhưng mà vương gia... Nô tài thật sự có chuyện khẩn cấp muốn bẩm báo, việc này có liên quan đến tính mạng thân gia của vương gia, cầu xin vương gia nghe nô tài nói.

Bốn chữ "Tính mạng thân gia" này khiến mâu quang của Đoan Mộc Ly thay đổi.

Tuy nói hắn chán ghét Chu Phượng, nhưng chính vì hắn chán ghét Chu Phượng nên nếu không có chuyện khẩn cấp, hắn tin rằng Chu Phượng cũng sẽ không mạo hiểm bị hắn trừng phạt mà liều mạng chạy ra khỏi vương phủ tìm hắn.

Khẩu khí dần trầm xuống, hai mắt Đoan Mộc Ly sáng quắc chăm chú nhìn Chu Phượng, "Được, bổn vương nghe ngươi nói... Nhưng nếu ngươi dám đùa giỡn bổn vương, bổn vương sẽ hủy hoại nửa khuôn mặt không bị bỏng kia của ngươi."
Chu Phượng cả người run run, theo bản năng che mặt mình lại, đầu ngón tay run rẩy.

Trong vương phủ.

Vừa lúc đêm đến, cả vương phủ cũng trở nên yên tĩnh trở lại, nhất là ở thời điểm không có Đoan Mộc Ly.

Sau khi ăn linh đan vạn thọ vào, Triển Thiên Bạch cảm nhận được thân thể của mình tuy rằng không thể khôi phục nội lực nhưng khí huyết càng mạnh, không thể nói linh đan vạn thọ một chút tác dụng cũng không có.

"Rốt cuộc khi nào thì ta mới có thể khôi phục võ công đây? Hay là nói... Cả đời này thật sự không còn hi vọng?"

Triển Thiên Bạch thì thào tự nhủ, đột nhiên nghe thấy vút một tiếng.

Một đạo bạch quang chợt lóe lướt qua trước mắt—

Đùng!

Ám tiễn đâm trúng cây cột bên cạnh, mặt trên có lá thư.

Triển Thiên Bạch lập tức nhổ ám tiễn xuống vứt đi, căng thẳng quay đầu nhìn khắp nơi xung quanh.
Xung quanh không có ai, hắn nắm tờ giấy viết thư trong lòng bàn tay, xoay người trở về phòng, đóng cửa phòng thật kín kẽ lại.

Nương theo ánh đèn mờ nhạt, Triển Thiên Bạch mở tờ giấy viết thư ra, mi mắt soạt một chút nhướng lên phía trước.

Trên mặt tờ giấy viết thư màu trắng chỉ dùng bút lông biết bốn chữ to:

Ngày mai, lưu tâm.

Ấn đường nhíu chặt lại, trái tim vốn bất an lo sợ của Triển Thiên Bạch lúc này lại đập nhanh đến mức dựng ngược.

"Bao Bất Bình..."

Đây là bút tích của Bao Bất Bình, hắn nhận ra được.

Bao Bất Bình là đang nhắc nhở hắn ngày mai cẩn thận một chút.

Hay nói cách khác, ngày mai Bao Bất Bình phải làm chút chuyện gì đó.

"Ngày mai..."

Đốt cháy tờ giấy viết thư, Triển Thiên Bạch thì thào tự nhủ, hai mắt đột nhiên trừng lớn.

Ngày mai... Không phải chính là ngày Đoan Mộc Ly muốn dẫn hắn đi Bắc Lăng xem Thần Mộc ra hoa sao?
"Chẳng lẽ nói..."

Trong nháy mắt, Triển Thiên Bạch như hiểu được chút gì đó.

Nếu Bao Bất Bình có thể cải trang thành thợ may trà trộn vào vương phủ, cũng có nghĩa Bao Bất Bình biết Đoan Mộc Ly vì sao lại tìm thợ may y phục mới cho hắn.

"Ta dù cho có liều cái mạng này cũng nhất định phải giải cứu Đại tướng quân thoát khỏi xiềng xích của Đoan Mộc Ly! Ta sẽ gϊếŧ hắn, Đại tướng quân, rất nhanh... Rất nhanh!"

Trong đầu cứ văng vẳng lời nói của Bao Bất Bình nói với hắn lúc trước, sắc mặt Triển Thiên Bạch trắng bệch, mi tâm rối rắm.

Bao Bất Bình biết hai người hắn và Đoan Mộc Ly muốn đi Bắc Lăng ngắm hoa, bởi vậy trước khi đi mới có thể nói với hắn "Rất nhanh".

Nếu như ở kinh thành Nam Sở, nhất là vương phủ, canh phòng nghiêm ngặt, chỉ dựa vào một mình Bao Bất Bình, quả thật không có cách nào ám sát Đoan Mộc Ly.
Triển Thiên Bạch không tin nội trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi mà võ công của Bao Bất Bình có thể đột nhiên tiến bộ vượt bậc, mà thực lực của Bao Bất Bình, nội lực của hắn khi đó chưa bị phế xuất ra, ngay cả một phần mười cũng không đến.

Bao Bất Bình như vậy, căn bản không gϊếŧ được Đoan Mộc Ly.

Bởi vậy, mai phục ở ngoài phủ mới là biện pháp tốt nhất.

Thừa dịp Đoan Mộc Ly và hắn cùng nhau ra ngoài ngắm hoa buông lỏng cảnh giác, lại liên hợp với các huynh đệ thoát chết của Dao Quốc cùng nhau, gϊếŧ chết Đoan Mộc Ly—

Đây, đại khái chính là kế hoạch của Bao Bất Bình.

Triển Thiên Bạch cảm giác đầu của mình cũng đau.

Nhưng mà... Kế hoạch như vậy đối phó với người bình thường mới có thế có cơ hội thành công, nhưng đối phương là Đoan Mộc Ly.

Thần sắc Triển Thiên Bạch ngưng trọng, hít vào một ngụm lương khí.
"Bao Bất Bình, ngươi ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồi đấy!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện