Đánh Cắp Trái Tim

Chương 72


trước sau

Y Tiêu bất giác sờ lên vết thương vừa lành rồi híp mắt đánh giá gã đàn ông mặc đồ đen trước mặt, lòng thầm nghĩ không ổn rồi.

Đúng là biết chọn thời gian, lựa lúc cô bệnh nặng mới khỏi để tới khiêu khích, nếu lần này bất cẩn để lại thêm một sẹo nữa không chừng sẽ thật sự trở thành chị em với Nhị Lang Thần!

Lúc cô đang miệt mài suy nghĩ thì gã đàn ông đối diện mở miệng, "Tiểu thư, ông chủ của chúng tôi mời cô".

Y Tiêu nhìn gã trước mặt, mặc dù không vui vẻ nhưng giọng nói hòa nhã, thái độ thành khẩn, cô tiến lên vài bước tới chiếc Mescedes Benz, lúc đang do dự thì cửa sổ xe hạ xuống.

"Y Tiêu, là tôi, mời lên xe."

"Tôi có thể không lên xe sao?"

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của 'anh vợ', trong lòng Y Tiêu cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng nụ cười bất thường kia khiến cô khó chịu.

"Trần tiên sinh, anh đây là mời tôi hay là muốn bắt tôi?"

Y Tiêu chóng hai tay lên cửa xe, cô cảm thấy áp lực với gã 'Kinh Kong' phía sau, song cũng không lộ ra vẻ sợ hãi.

"Cô là bạn tốt của em gái tôi, đương nhiên là tôi muốn mời cô lên xe rồi!"

Vừa nói chuyện Trần Kính Hiên đã xuống xe mở cửa cho Y Tiêu, "Mời cô lên xe!" Lưng khom tay mời 'rất thân hạnh được đón tiếp quý cô' không thể từ chối.

Dọc theo đường đi, hai người cũng không nói gì nhiều, Y Tiêu vốn nhanh mồm nhanh miệng một mặt yên lặng ngồi nhìn cảnh sắc bên đường, một mặt khác cảnh giác đề phòng động tĩnh của Trần Kính Hiên, nhưng gã cũng chẳng lên tiếng mà chỉ nhìn cô chằm chặp.

Lúc đầu Y Tiêu còn cảm thấy không được tự nhiên, căn cứ vào tôn chỉ 'tôi là dao thớt thì cô là thịt cá', tròng mắt của Trần Kính Hiên như cháy lên ngọn lửa nóng, nhưng cô vẫn dùng trạng thái lạnh lùng và thần thái bình tĩnh chờ đối phương mở miệng.

Cuối cùng xe dừng lại ở bờ biển, "Trần tiên sinh, anh mời tôi đến một nơi thật xa thế này không lẽ là để ngắm biển thôi sao?"

Y Tiêu nhấn mạnh chữ 'mời', trầm mặc nãy giờ đã làm cô mất kiên nhẫn. Sau khi trông thấy 'con khỉ lớn' bước xuống để lại hai người ở trên xe thì cô đã biết đến lúc ngả bài rồi nên cũng không nhẫn nại nữa, "Trần tiên sinh có chuyện gì cứ nói thẳng".

"Đừng khách khí, gọi tôi là Kính Hiên, cô nghĩ tôi khách khí với cô lắm sao?" Trần Kính Hiên dò xét thấy Y Tiêu cau mày mới nhếch môi cười, "Không biết Tiểu Toàn có nói cho cô nghe chuyện hôm đó chưa?"

"Anh đang nói đến chuyện nào? Một ngày Sở Toàn nói hàng trăm hàng ngàn câu với tôi, không biết anh nói đến câu nào?"

Y Tiêu nhìn Trần Kính Hiên cười đến xán lạn khiến khuôn mặt tuấn tú kia có chút sợ hãi. Cô nói thầm trong lòng, "Hay lắm Tạ Sở Toàn, quả nhiên chị có chuyện gạt em. Đợi về nhà xem em xử chị thế nào!"

Lúc Y Tiêu đang bận suy nghĩ đêm nay nên dùng gia pháp nào để trị cảnh sát Tạ của chúng ta thì Trần Kính Hiên đã lấy một chiếc hộp gấm màu đỏ từ túi quần ra.

"Tiểu Toàn nói tôi đã lớn tuổi rồi cũng nên tìm bạn đời để xây dựng tương lai, có lẽ con người của tôi hơi bộc trực, có gì mạo muội xin cô tha thứ. Tuy chúng ta chỉ gặp nhau vài lần nhưng tôi rất thích tính cách cũng như con người của Y Tiêu, cô có thể nhận món quà này của tôi không?"

Y Tiêu còn đang mờ mịt khó hiểu nhưng khi Trần Kính Hiên mở hộp gấm lộ ra viên kim cương sáng chói thì cô nhất thời sáng tỏ. Cô mở to hai mắt lấy viên kim cương ra, "Trần tiên sinh, anh thích ai đều hào phóng như vậy sao?"

"Cô là người đầu tiên! Nếu cô gật đầu, tôi nghĩ nó cũng sẽ là cuối cùng!"

"Trần tiên sinh có viên kim cương rất đẹp, đáng tiếc..."

Y Tiêu đặt chiếc nhẫn vào lại hộp gấm rồi mỉm cười nói tiếp, "Đáng tiếc tôi sớm đã có người mình thích, lẽ nào Sở Toàn không có cho anh biết sao?" Không đợi người bên cạnh trả lời, Y Tiêu nghiêng người cười hờ hững, "Bất kể ngày đó Sở Toàn có nói cho anh biết hay không thì bây giờ tôi cũng sẽ nói rõ, tôi đã có người để thích rồi, chính là em gái của anh, Tạ Sở Toàn, anh sẽ không giựt em dâu chứ, anh trai!"

"Sao cô biết tôi sẽ không làm vậy?" Trần Kính Hiên sờ sờ mũi, bóp chặt hộp gấm trong tay, "Tôi rất yêu thương đứa em gái này nên không thể để em ấy đánh mất hạnh phúc của bản thân. Huống hồ tôi cũng rất hiểu Sở Toàn, nếu có một ngày mối quan hệ này bị lộ ra ngoài, em ấy nhất định sẽ rơi vào tình thế khó xử. Sở Toàn rất thích nghề cảnh sát, để thi vào trường cảnh sát, em ấy suýt chút đoạn tuyệt quan hệ với ba, cô nghĩ em ấy có thể vì cô mà từ bỏ lý tưởng sao? Phụ nữ luôn muốn có một gia đình ổn định, tôi nghĩ cô cũng không ngoại lệ, tôi chưa từng thấy hai người phụ nữ chung sống với nhau lại có mấy đôi bền chặt? Chắc hẳn cô cũng biết em gái tôi lúc trước cũng có bạn trai, hiện tại em ấy chỉ nhất thời hứng thú ham vui thôi. Anh ta khác cô, anh ta không chỉ có thể đảm bảo phần đời còn lại của Tiểu Toàn, quan trọng hơn là có thể cho em ấy danh phận, thứ mà cô không thể! Y Tiêu cô là một người thông minh, tôi tin tưởng cô sẽ hiểu phải lựa chọn như thế nào!"

"Không hổ là thương nhân nói gì cũng có lý, không biết Sở Toàn nghe được những lời này sẽ có cảm tưởng thế nào, anh như vậy lại là người chị ấy kính trọng nhất."

Y Tiêu vừa nói vừa quan sát sắc mặt của gã, đến khi thấy Trần Kính Hiên giận tái mặt, cô lại có chút tự tin, "Anh cũng không phải người đầu tiên tặng tôi kim cương, nếu chỉ vì một tờ hôn thú hay một danh phận thì tôi đã sớm gả đi không biết bao lần. Tôi chỉ thích em gái Tạ Sở Toàn của anh thôi, dù chị ấy có tặng nhẫn hột thủy tinh tôi cũng thích, tôi cũng không ngại cho cả thế giới biết!"

"Cô! ..." Trần Kính Hiên tái mặt trừng mắt Y Tiêu, sau đó lại nhíu mày nói, "Cô và tôi kết hôn thì cô vẫn có thể sống chung với Sở Toàn, tôi tuyệt đối không ngăn cản hai người, không phải là nhất cử..."

"Kiến nghị thoạt nhìn là nhất cử lưỡng tiện, nhưng anh và tôi đều hiểu rõ Sở Toàn, nếu tôi và anh kết hôn, anh nghĩ chị ấy sẽ chấp nhận mối quan hệ lσạи ɭυâи này sao?" Không chờ gã đàn ông nói hết lời, cô lại mở miệng nói. Đến khi khuôn mặt Trần Kính Hiên hơi lộ vẻ tức giận, Y Tiêu cười, "Trần Kính Hiên, anh thích tôi sao?"

"Cô nghĩ sao?"

Đối mặt với chất vấn của anh vợ, hai mắt Y Tiêu lóe sáng, cô lập tức ghé sát vào tai Trần Kính Hiên nói nhỏ, "Tôi nghe Sở Toàn nói hai người không phải anh em ruột, nếu tôi đoán không sai thì người anh thích không phải tôi mà chính Sở Toàn?"

"Y Tiêu, bây giờ hình như tôi đã có chút thích cô."

Trần Kính Hiên cũng không trả lời, gã chỉ híp mắt nhìn Y Tiêu, sau một lúc lâu lúc mới bất đắc dĩ thở dài một tiếng, "Cô rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng rời xa em ấy?"

"Trần Kính Hiên, vô luận anh thích ai thì bây giờ anh cũng không có khả năng chen chân vào giữa tôi và Sở Toàn, tôi sẵn sàng nhận lời khiêu chiến của anh." nói xong nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Đến giờ rồi, tôi phải về nhà nấu cơm."

"Tôi đưa cô về.", Trần Kính Hiên đè tay sắp mở cửa của Y Tiêu, "Hiện giờ xã hội không an ninh lắm, vùng này hoang vu dễ gặp chuyện không may, lỡ như cô bị gì, Sở Toàn sẽ không tha cho tôi!" Y Tiêu nghe rõ ý tại ngôn ngoại, không cam lòng buông tay đẩy cửa.

Trên đường trở về, Y Tiêu và Trần Kính Hiên không còn trầm mặc như lúc đi, họ thả lỏng, tiến và lùi ở một mức độ nhất định, song trong thế giới hòa bình ngầm bốc lên khói thuốc súng.

Trở lại Kim Thành, Y Tiêu tận hưởng sự hiếu khách có một không hai của gã đàn ông, "Y Tiêu, tôi hy vọng lần sau cô có thể nể mặt để tôi mời một bữa", Trần Kính Hiên một tay che nóc xe, một tay đỡ Y Tiêu ra ngoài.

"Tôi đương nhiên sẽ cho anh mặt mũi, chỉ cần anh nói một tiếng, đừng để cận vệ 'mời' tôi!"

"Y Tiêu, tôi rất thích phụ nữ thông minh. Hiện tại tôi càng ngày càng thích cô, nhưng phụ nữ thông minh quá..."

"Anh, Y Tiêu, sao hai người lại về chung với nhau vậy?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện