Đám Cưới Hào Môn

Ngứa Ngáy


trước sau

“Sao lại chọn kiểu dáng thời Nam Bắc Triều?... Không 3phải tôi cho rằng thời Ngụy Tấn không ổn, chỉ là ca2̉m thấy A Thần xử lý phần phối màu chỗ vạt váy ch5ưu được tốt… năng khiếu… đừng nói năng khiếu với tôi4, nếu đã ra sức đề đạt như vậy thì tôi cũng không y0́ kiến...” Hà Diệu Diệu vừa ăn tối xong, đang đứng ngoài ban công nghe điện thoại.

Trong phòng khách, Hạ Thượng Thượng đứng cách ba một mét đang nói chuyện gì đó.

Hà Mộc An thỉnh thoảng lại gật đầu rồi hỏi thêm vài câu.

Hạ Thượng Thượng không tỏ ra vui vẻ, vẫn nói chuyễn bình thường, điềm đạm vừa phải không giống thái độ của một đứa trẻ mới bảy tám tuổi nhõng nhẽo nũng nịu khi đối diện với ba mẹ của mình.

Khi một mình đối diện với ba, cô bé trông giống một cô con gái nhà danh giá được giáo dục nghiêm cẩn, cung kính, lễ phép, đã biết phải yên lặng lắng nghe người khác nói, biết tôn trọng người khác, hiện giờ chắc chắn có nhiều chuyện cô bé vẫn chưa hiểu tại sao phải làm vậy, nhưng vẫn nghe và cố gắng làm theo yêu cầu của người lớn.

Hà Mộc An không có ý kiến gì đối với chuyện này, ngược lại còn thấy nhẹ nhõm bớt việc, anh dùng ngữ khí bình đẳng để giao lưu với con.

Cánh cửa ở ban công được mở ra rồi lại đóng lại, tiếp sau đó là giọng nói chiều chuộng của mẹ cất lên: “Bảo bối của mẹ, mau đến đây, mẹ vừa chọn được cho con hai chiếc váy, thử mặc vào xem có vừa hay không.”

Hạ Thượng Thượng lập tức cười giòn giã, đôi chân nhỏ bé vui vẻ chạy ù đến bên mẹ: “Con thích mặc váy nhất.” Còn đâu dáng vẻ nghiêm túc ban nãy nữa, nhưng cô bé cũng rất thích cảm giác khi trò chuyện với ba ruột, cũng thích mẹ nữa, cô bé thích cả hai người.

Hạ Diệu Diệu cầm theo con gấu không đuôi đi vào phòng ngủ: “Là tay nghề của dì Cao nên con được hời rồi, ái chà, sao con lại nặng thêm rồi, nãy vừa mới ăn hai bát cơm, con muốn nặng chết à…” Sau đó tiếng của hai mẹ con bị tường phòng ngủ chặn lại, chỉ còn loáng thoáng nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của hai người.

Hà Mộc An nhìn ánh sáng toát ra từ đó, đứng dậy mỉm cười đi vào phòng sách.

Khả Chân thấy không có ai cần dùng đến “đạo cụ” để diễn cảnh cha con thân thiết nữa mới lặng lẽ đẩy Hà Bất đang say ngủ đi ra ngoài.

Hạ Diệu Diệu mơ mơ hồ hồ chìm trong tấm chăn ấm áp, khó khăn đẩy sức nặng trên người đi, mái tóc đen dài trải trên nền gố màu lam thẫm: “Ừm…”

Hà Mộc An chuẩn xác nắm lấy cánh tay đang hướng về phía mặt anh, đầu anh vẫn còn vùi ở cổ cô…

Hà Mộc An là một người biết kiềm chế, cho đến lúc này anh vẫn không và rất ít khi bị mất kiểm soát, sau khi kết thúc hoàn toàn không nhận ra dáng vẻ không giống người của anh trước đó.

Ngón tay cô hơi run run, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cơ thể mệt mỏi nằm bò trên giường, trên người đắp tấm chăn dày dặn, ấm áp đến mức khiến cô càng buồn ngủ thêm…

“Món Phật nhảy tường hôm nay không ngon…” Hà Mộc An gác một tay sau đầu, cảm thấy cứ thế này mà ngủ vẫn chưa đủ để bình ổn lại cảm xúc bất thường trong lòng.

“Ừm…” Hạ Diệu Diệu rụt cả người vào sâu trong chăn, giọng nói mệt mỏi truyền đến, mềm nhẹ như bông.

Hà Mộc An nhìn cô chằm chằm một lúc, lại áp người đè lên…

Ngày hôm sau thức dậy, Hạ Diệu Diệu vẫn tươi tắn đầy sức sống, gọi đứa lớn dậy đi học, đẩy cái người cứ chắn đường người khác sang một bên.

“Tôi không quan tâm tốc độ lái xe của các người như thế nào, nhanh lên một chút, ok, Hạ Thượng Thượng con làm gì đấy, còn không mau ra đây ăn cơm, An An, đũa đâu có ở trên mặt em, anh tự đi mà lấy” Thật là, một lúc nữa cô còn phải quay về nhà mẹ, sao còn phải hầu hạ đám người này nữa?

Hà Mộc An vẫn còn hơi ngứa ngáy trong người, sự ngứa ngáy này chỉ sau khi nghe cô nói vài câu, ôm ôm hôn hôn hoặc là chạy đến nói với anh câu “em yêu anh” thì mới giải tỏa được, vì vậy anh mới ngẩng đầu nhìn về phía Diệu Diệu.

Hạ Diệu Diệu quay đầu nhìn cậu con trai đang ở bên cạnh: “Tiểu Bất muốn ăn gì nào?” Cô ngồi nghiêm chỉnh lại, thấy cậu bé vẫn chưa ăn gì lại mất kiên nhẫn: “Mới sớm ra anh ngẩn ngơ cái gì thế, nếu bị muộn thì em sẽ lái xe của anh đi.” Chậm chạm thế không biết.

Hà Mộc An hơi đen mặt.

Khi Hạ Thượng Thượng đi đến ngồi xuống, thấy sắc mặt ba không ổn, động tác gắp thức ăn cũng cẩn thận dè dặt hơn, chỉ ngồi im lặng ăn cơm.

Trên bàn ăn ngoài tiếng Hạ Diệu Diệu thỉnh thoảng trêu chọc Hà Bất tự nói tự trả lời ra thì yên tĩnh đến dị thường.

Hạ Diệu Diệu đột nhiên nhìn về Thượng Thượng hỏi: “Sao vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị của con à?”

Hạ Thượng Thượng tăng nhanh tốc độ giả quyết cốc sữa: “Vâng, đang vội ạ.”

“Uống chậm thôi, uống chậm thôi, đã lớn như thế rồi, ăn mỗi bữa cơm…” Hạ Diệu Diệu lại bắt đầu càm ràm về những vấn đề xung quanh chủ đề này, từ góc độ dưỡng sinh đến dáng vẻ khi ăn cơm, cho đến khi Thượng Thượng ăn xong rời đi.

Người đã đi đến cửa vẫn còn nói với theo, tiếp tục nhắc nào là cô bé chạy nhanh quá, lầm rầm thêm một lúc mới chịu thôi. Cô ngẩng đầu lên thì thấy Hà Mộc An đang chậm rãi gắp cơm ăn, lửa giận lại được đà bùng phát, lại cằn nhằn với anh một thôi một hồi.

Lúc này Hà Mộc An mới hài lòng thỏa mãn đi làm.

“Mẹ à, con đâu phải người ngoài, mẹ chuẩn bị nhiều món như vậy làm gì.” Hạ Diệu Diệu bỏ giày cao gót ra, treo chiếc áo khoác lông cừu mẫu mới của mùa xuân năm sau lên giá treo, trên người bận chiếc váy dệt dáng dài, trên eo thắt chiếc thắt lưng bản nhỏ, cô trông con rất nhẹ nhàng nên cứ muốn là đi ra ngoài chơi nên cứ ăn mặc theo phong cách của cô.

Bà Hạ chỉ bảo dì Tần bê thức ăn vào nhà bếp: “Ai mà biết là Hà Mộc An có đến hay không chứ.”

Lời nói hàm chứa sự oán trách.

“Yêu đương rồi cũng tốt.” Hạ Diệu Diệu đang gọt táo.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện