Đám Cưới Hào Môn

Gặp mặt


trước sau

*

“Đúng, biết đáng tiền nên con mới cho Thượng Thượng, không đáng tiền con cũng không thèm lấy.” Bà Hạ thiếu chút nữa bị con gái làm cho tức đến nghẹn: “Mày..

Mày đúng là cái đồ bất hiếu, mày muốn tạo tức chết à? Mày mang đống đồ đấy đến đây

Mày mang về đây thì là đồ của tao, của tao.” “Sao có thể là của mẹ chứ, nhưng mà con cũng là do mẹ sinh ra, nói của mẹ cũng không quá đáng, mẹ cứ coi như mất đồ đi.”

“Mất rồi? Mất rồi...” Nhắc đến đống đồ đó, bà Hạ lập tức thét lên: “Mày bị ngu à? Cái đồ không có mắt, một đứa trẻ như nó thì hiểu cái gì

Thanh xuân đã không còn lại3còn đeo thêm một cái nợ, ai còn thèm mày nữa, bây giờ còn không giữ đồ lại, lại để nó lãng phí

Mày có bệnh à? Mày muốn tao tức chết à? Mày chế tao sống đủ rồi hả?” Bà Hạ bắt đầu ho kịch liệt: “Hạ Diệu Diệu, máy quay lại đây cho tao, quay lại đây cho tao...”

Hạ Diệu Diệu không quay đầu lại ôm con gái, cùng Cao Trạm Vân đi mất

Cao Trạm Vân giống như không khí, Diệu Diệu kéo đi đâu thì đi đó

Hạ Vũ thấy vậy cũng không giữ lại

Cậu đóng cửa phòng, tức giận

Đi cũng tốt, đỡ phải ở nhà nhìn thấy ai cũng buồn bực

Vậy mà họ đã đánh chủ ý lên đống đồ kia rồi, định làm cái gì0chứ

Ông Hạ vội vàng tiến đến định chặn lại, nhưng cuối cùng cũng chẳng nói gì

Hạ Tiểu Ngư một mình ngồi trong phòng khách gào thét gọi chị, cô ta không tin chị cứ đi như vậy, cô ta không tin

Cô ta cần chị gái, cần chị gái, chị gái cô ta sao có thể cứ như vậy vứt bỏ cô ta không quan tâm chữ: “Chị ơi...”

Việc này Hạ Diệu Diệu phải nhanh chóng xử lý

Hà Mộc An rất bận, cho dù không bạn cũng không phải người nào nói muốn gặp là gặp được, nếu không mấy chữ ngài Hà đã không đáng giá như vậy, nói chuyện cũng sẽ không được người ta ca tụng lâu như vậy, đến mức đến bây giờ vẫn còn5có người ca tụng, chỉ là cô không còn dám đáp nữa thôi.

Gần đây con đường làm quan của con trai trưởng nhà họ Cao lại tiền thêm một bước, anh đưa thiếp mời qua muốn đến thăm hỏi, nhưng một cái thiệp mời có trọng lượng như vậy đến bây giờ vẫn chưa đưa đến bàn làm việc của ngài Hà, huống hồ là một tiểu biên tập nho nhỏ chẳng là cái gì, muốn gặp anh quả thực là không biết lượng sức, quá đề cao bản thân rồi.

Hạ Diệu Diệu cũng không quá đề cao bản thân, hơn nữa cô thì tính là gì, bạn gái cũ? Bạn gái cũ thì tính là gì chứ

Cô cũng không tự yêu bản thân đến mức nói rằng4hai người không thể đến với nhau nhưng cảm thấy đối phương vẫn còn yêu mình rất nhiều.

Cô đối với Hà Mộc An mà nói là người xa lạ, còn về việc ban đầu người nào ngủ với người nào, còn không biết là ai chịu thiệt đấy

Nếu như cô là một cái bình sứ, biết bản thân từng dùng để ngâm đậu phụ thối, biết nó không tốt đẹp, thì không thể để người khác biệt, nếu không thì bình sứ sẽ mất giá.

Vì vậy cũng không tự coi trọng đến mức nói khắp nơi, khiến bản thân giống như cỏ sâu róm từng nhúng vào mật ong, cái đuôi vểnh lên trời.

Nhưng Hạ Diệu Diệu có việc cần gặp Hà Mộc An, việc của Hạ Tiểu9Ngư đối với cô là một việc, nhưng có lẽ người ta sẽ không cho là một việc, sẽ không gặp cô

Cô cũng không cảm thấy có gì không đúng, cho dù trời có sập thì liên quan gì đến Hà Mộc An, vì vậy Hạ Diệu Diệu giở chút trò, đưa con gái cùng đến.

Gần đến cửa, Hạ Diệu Diệu kéo con gái lại, liếm môi: “Đợi một chút..

những lời mẹ nói với con con đã nhớ chưa?” Hạ Diệu Diệu có chút căng thẳng, cô có một cái tật không hay cho lắm, cứ gặp người có bản lĩnh thì muốn thu mình lại, tung hô người ta, từ lúc cô tốt nghiệp đã phải luyện tập rất nhiều việc nói chuyện với cấp trên.

Vì vậy, ảnh hưởng của xuất thân đến hành vi là cực kì nhiều.

Hạ Thượng Thượng vỗ túi trước ngực gật đầu nói: “Yên tâm đi dì, con bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”

Hạ Diệu Diệu xoa tay, gật đầu: “Dựa vào con đó.”

“OK.”

Hai người kiên định nhìn nhau một cái, bước vào Tập đoàn Hòa Mộc với hàng chữ được dát vàng

Nơi đây từng khiến Hạ Tiểu Ngư ham hư vinh hoa mắt, khiến anh hùng cũng phải cúi đầu, khiến vô số thanh niên tài giỏi hiểu được cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn.

Hạ Diệu Diệu vừa đi vào cũng không tốt hơn bao nhiêu, thậm chí còn nặng hơn cả Tiểu Ngư, cô tiếp xúc nhiều hơn nó, hiểu đời nhiều hơn nó, chỉ với hai chữ Hòa Mộc được trang trí ở trung tâm phòng khách cũng đủ choán hết cả cái văn phòng ở tạp chí bọn cô

Diện tích rộng lớn, phòng khách xa hoa cũng đủ dọa người gan nhỏ

Lớn, lớn đến không bình thường

Hạ Thượng Thượng không hiểu, chỉ cảm thấy thích thú, còn có cái đài phun nước ở trong phòng lớn hơn cả đài phun nước phát nhạc bên ngoài, rộng quá đi.

Nhưng Hạ Thượng Thượng không hề phân tâm, trực tiếp đi đến chỗ quầy tiếp tân số một mà mẹ chỉ, giọng nói trong trẻo vang lên: “Cô ơi, cô xinh đẹp ơi, cháu tên Thượng Thượng, cô có thể gọi điện cho ba cháu nói cháu đến tìm ba không?”

Hạ Diệu Diệu giả vờ hoang mang vội vàng đuổi theo, hôm nay cô mặc một chiếc áo ngắn xám trắng đan xen nhìn có chút già dặn, phía dưới là quần bò, tóc búi lên, vội vàng nói: “Cô chủ nhỏ chạy nhanh quá, cẩn thận kẻo ngã.” Cách xưng hô cô chủ nhỏ là cô hỏi được.

Sau đó ngẩng đầu lên tỏ vẻ xin lỗi nói: “Ngại quá, ngài Hà bảo tiểu thư ở nhà chơi, là do tôi không trồng được...”

Tiếp tân kinh ngạc một giây, còn chưa kịp hồi thần đã cầm điện thoại lên, tức tốc gọi đi.

Năm phút sau, Hạ Diệu Diệu có chút ngại ngùng, bể con gái đứng trong phòng làm việc của Hà Mộc An, không ngừng cười: “..

Ha ha, xin lỗi, tôi...” Hạ Diệu Diệu cúi đầu.

Hà Mộc An ngồi sau bàn làm việc nhìn cô, cảm xúc không chút dao động, giọng nói vẫn luôn không hề khách khí: “Không có gì phải ngại, người cũng đã đến rồi, không cần nói nhiều, ngồi đi.” Hạ Diệu Diệu nghe vậy đến cười cũng có chút ngượng ngùng, cũng thành thật hơn: “Để anh chê cười rồi.” Cô ôm con gái ngồi ở ghế sofa bên cạnh, sofa cách bàn làm việc năm mét, chỉ khoảng cách thôi cũng khiến cho người ta có áp lực vô hạn

Huống hồ phòng làm việc của Hà Mộc An ngoài những văn kiện giấy tờ, còn có cái cảm giác lạnh lẽo của các đồ vật sáng bóng cũng đủ khiến những người đến đây gặp anh không còn chút sức lực nào.

Hạ Diệu Diệu bây giờ cảm thấy cái sự khôn lỏi của mình khiến người ta ghét bỏ rồi

Hà Mộc An nhìn cô, ánh mắt vô thức đánh giá cô từ đầu đến chân, cuối cùng giống như trước đây dựng trên mặt cô: “Em tìm tôi có việc.” Anh xua tay.

Hạ Thượng Thượng nghiêng đầu: Hừ, không thấy

Hà Mộc An thở dài, lại nhìn về phía Hạ Diệu Diệu.

Hạ Diệu Diệu nhìn “cao nhân” đều không nhìn mặt, còn tiêu chuẩn hơn cả nô tài trong cung thời xưa, nhìn cái cúc áo thứ hai: “Chuyện của em gái tôi...”

Chỗ dựa không đủ, tật gì đây

Hà Mộc An bất động nhìn cô: “Em muốn hỏi tôi, tôi hứa với cô ta những gì?” “Không phải, không phải, tôi muốn nói cho dù anh hứa với nó những gì cũng không cần thực hiện.” Hạ Diệu Diệu ngồi thẳng lưng, nói đến con gái là hùng hồn hơn chút, cô cũng không biết bản thân có cái gì mà phải cố làm mình thấp kém, đúng là không có tiền đồ.

Nếu như cô biết được Lục lão gia lúc ngồi ở đây cũng không tốt hơn có bao nhiêu thì sẽ hiểu, không phải vấn đề nằm ở cô, mà là ở phòng làm việc của anh

“Con gái là do tôi sinh, là việc của tôi

Tôi không định dùng nó để làm gì, người khác cũng không thể dùng nó để làm gì.”

Hai tay Hà Mộc An khoanh trước ngực, nếu như cô ngẩng đầu sẽ phát hiện, ánh mắt của anh vẫn luôn dừng trên người cô, anh xua tay để cô dừng lại: “Em nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không cho phép, chuyện của Tiểu Ngư tôi hiểu ý em.”

Hạ Diệu Diệu thở phào: “Cảm ơn.” Giải quyết xong việc mới nhớ đến việc gì đó, cô lấy ra từ trong túi hai hộp quà nhà bọn họ làm, bảo Thượng Thượng đặt lên bàn làm việc của anh

Hạ Thượng Thượng không vui

Hạ Diệu Diệu chọc nó, lại trừng nó, cuối cùng mới cầu xin nó

Hạ Thượng Thượng mới miễn cưỡng ôm hộp chạy đến đưa cho anh

“Có ít quả của nhà, không cần khách khí.”

Hà Mộc An như có suy tư, ánh mắt trầm xuống, nhận lấy, khách khí để sang một bên

Nếu như Thượng Thượng còn không đồng ý, chắc cô sẽ giơ nắm đấm phải không, cách cứng mềm đều sử dụng, đúng là không ai thay đổi nhanh hơn cô, trước đây cũng không ít lần sử dụng với anh: “Nào có.”

Hạ Diệu Diệu nghe vậy thở phào một hơi, cân nhắc một chút mới nói: “Đều là Thượng Thượng tự mình chọn, mùi vị không tệ.” Trong lòng Hà Mộc An hiểu rõ, Thượng Thượng thì biết chọn gì chứ, đều là cô tự mình chọn

Hạ Diệu Diệu thấy anh không có ý định thử, yên tâm, những yêu cầu của Hạ Tiểu Ngư sẽ không được thực hiện nữa, cưỡi lên lưng hổ thì không thể nào có kết cục tốt: “Vậy bọn tôi về đây.” “Được.” Hà Mộc An nghịch con sư tử bằng ngọc trong tay, không hề nghĩ ngợi nói: “Không biết có thể để Thượng Thượng ở chỗ tôi đêm nay không?” “Hả?” Vừa được lợi từ chỗ người ta, giờ cô cự tuyệt thì không được hay cho lắm: “Nó, nó...”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện