Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Không Thể Quật Ngã Lý Tư Minh


trước sau

Một tiếng “tang” vang lên kết thúc trận đấu hiệp thứ ba.

“Tư Minh, con không sao chứ!?” Bố của Lý Tư Minh mặt mày biến sắc, vội vàng dẫn theo đám võ sĩ dưới trướng quây lấy Lý Tư Minh.

“Vương Hi, được lắm.” Hàn Thiếu Kiệt lập tức cùng đám người Diệp Hằng trèo lên võ đài, ôm chặt lấy Vương Hi.

Lúc này mặt mày Vương Hi đã đầy mồ hôi, yên lặng nhìn xuống phía dưới võ đài.

Cú đấm này Vương Hi đánh Lý Tư Minh không hề nhẹ, sau khi Lý Tư Minh bay ngửa ra khỏi võ đài lại cũng ngã khá nặng.

Khi nhiều người vây quanh Lý Tư Minh và ân cần hỏi thăm thương tích của Lý Tư Minh thì hắn bất ngờ đẩy đám đông quanh mình ra, đứng dậy với khuôn mặt đầy máu tươi.

“Theo quy tắc trong quyền anh, bị đánh ngã ba lần mới tính là thua, quyền anh cũng không có quy định tính thua khi bị đánh rớt khỏi võ đài, bố mày chưa thua, bố mày vẫn có thể đánh tiếp!” Lý Tư Minh với đôi mắt đầy căm phẫn, nhìn Vương Hi một cách hung tợn nói.

“Mẹ kiếp, thằng ranh này lại giỏi chịu đòn thế cơ!” Hàn Thiếu Kiệt liếc nhìn bộ dạng của Lý Tư Minh, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Trước đây hắn cũng đã từng đánh nhau một lần với Vương Hi, bị Vương Hi đánh trúng vài cú đã đau đến mức không bò dậy được, vậy mà lần này hắn nhận ra rằng Vương Hi đã thực sự ra đòn với Lý Tư Minh rồi, không ngờ Lý Tư Minh bị đánh thê thảm như thế này rồi mà vẫn còn đứng dậy được.

“…” Lúc này Tần Lôi đang nhìn dữ liệu trên chiếc bảng lớn trong tay mà phẫn nộ, tưởng rằng lần này hắn lại vì Vương Hi mà thua thêm mấy triệu. Ai ngờ Lý Tư Minh đột nhiên đứng dậy, hắn chợt thở phào nhẹ nhõm.

“Không phải chứ? Bị đánh thành như thế này rồi mà vẫn còn đứng dậy được? Những người luyện quyền kích đều trâu như thế này sao?” Phó Vũ Hiên cũng trợn tròn đôi mắt.

“…” Dương Quần chỉ chớp mắt mấy cái, có chút băn khoăn không biết phải nói gì.

“Trận đấu này thú vị đấy, tôi thích.” Khuôn mặt của Khưu Vũ lộ ra nụ cười đểu.

Vương Hi nhìn thấy ánh mắt của Lý Tư Minh cũng cảm thấy kinh ngạc.

Anh không nghĩ rằng Lý Tư Minh lại chịu đòn giỏi thế.

Sớm biết Lý Tư Minh chịu đòn giỏi như vậy, lúc nãy anh đã không nhường hắn rồi. Anh bị Lý Tư Minh đạp mấy phát mình mẩy cũng hơi đau.

“Vậy thì tiếp tục đánh đi.” Một nụ cười kỳ lạ dần dần xuất hiện trên gương mặt của Vương Hi.

Lý Tư Minh súc miệng rồi nhổ ra một ngụm máu lớn, hắn thay niềng răng mới rồi xuất hiện trở lại trên võ đài thi đấu.

“Trận thi chính thức bắt đầu.” Viên trọng tài dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn anh.

“Vương Hi, tao muốn cái mạng của mày.” Khi trận đấu chính thức bắt đầu, Lý Tư Minh phát ra một tiếng gầm lớn rồi nhằm hướng Vương Hi xông tới.

Vương Hi nhanh chóng lùi lại phía sau, vừa lùi vừa nhìn chằm chằm Lý Tư Minh. Những cú đấm của Lý Tư Minh lúc này đã không theo lề lối nào nữa. Hắn bị sự giận dữ làm cho mụ mị đầu óc, giáng một cú đấm thật mạnh về phía Vương Hi. Vương Hi đang lùi về phía sau, vừa hay tránh được cú đấm của hắn. Hắn lại vung tiếp một cú đấm khác về phía anh, Vương Hi tiếp tục lùi về sau, một lần nữa tránh được cú đấm của hắn.

Khi Lý Tư Minh vung tiếp một cú đấm lần thứ ba, Vương Hi đột nhiên tiến lên một bước, vặn nhẹ eo rồi tung một cú móc thật mạnh từ dưới cằm của Lý Tư Minh.

Cú đấm này nhìn thì tưởng là cực nhẹ, nhưng thực ra lực vô cùng mạnh, như một viên đạn nhỏ bé đâm xuyên qua tấm gỗ, kêu “binh” một tiếng, Lý Tư Minh bị trúng cú móc cằm nặng nề của Vương Hi, người quay vòng rồi bay ra ngoài.

“Rầm” một tiếng, Lý Tư Minh sau đó bị rớt mạnh xuống đất.

Vừa chạm đất, hắn lại lập tức bóp cằm vặn vẹo một cách đau đớn, ánh mắt của viên trọng tài chợt thay đổi, lập tức ngồi xuống bên cạnh Lý Tư Minh, vừa xem xét thương tích của Lý Tư Minh, vừa tiến hành đếm ngược.

“Dám đánh tao thê thảm như thế này, hôm nay nếu như không băm vằm mày ra, tên Lý Tư Minh của tao sẽ viết ngược lại luôn…” Lý Tư Minh phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, dùng nắm tay chống xuống sàn đứng dậy.

“Thế này mà vẫn đứng được dậy sao!?” Vương Hi trợn tròn mắt.

“Bố mày là cao thủ đệ nhất của thành phố Minh Hải này đấy…” Sau khi Lý Tư Minh đứng lên, thở hổn hển đau đớn, nhìn Vương Hi một cách hằn học.

Đến khi trọng tài phán rời khỏi, Vương Hi thăm dò đi đến trước mặt Lý Tư Minh, tung một đòn đâm nhẹ về phía mặt Lý Tư Minh.

Lúc này Lý Tư Minh đã bị Vương Hi tấn công hai lần liên tiếp, hắn đã đau đến mất hết cả sức lực rồi, khả năng phản ứng của hắn cũng bị giảm sút nghiêm trọng.

Đúng như dự đoán của Vương Hi, cú đâm nhẹ của anh dễ dàng đánh thẳng vào mặt của Lý Tư Minh.

Mũi của Lý Tư Minh chợt đỏ lên, chớp mắt vài phát, cố giữ tinh thần để tiếp tục chống trả.

Vương Hi làm sao có thể cho hắn cơ hội được chứ, anh lại bồi thêm một đòn nữa lên mặt hắn.

“Mẹ kiếp!” Lý Tư Minh nổi giận đùng đùng, muốn dùng một bài quyền đánh về phía Vương Hi.

Đột nhiên, Vương Hi đánh một đòn nặng nề vào mặt Lý Tư Minh, hắn đổ thẳng người ra phía sau ngã xuống đất ngay tại chỗ.

“Tên Lý Tư Minh này thật lì đòn.” Hàn Thiếu Kiệt cảm thán dưới võ đài.

“Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, sao mày có thể đánh nó như thế chứ!?” Vẻ mặt bố của Lý Tư Minh đầy giận dữ, lúc này hận không thể giết được Vương Hi.

Vương Hi không nói gì, yên lặng nhìn Lý Tư Minh đang bị trọng tài đếm ngược.

Đến khoảng nhịp thứ chín, Lý Tư Minh lại một lần nữa từ dưới đất bò lên.

Lúc này miệng và mặt của hắn đã sưng lên, mũi cũng chảy không ít máu, một bên mắt cũng đã bị sưng phồng lên. Lúc hắn đứng dậy cơ thể không được vững lắm, cứ nghiêng nghiêng ngả ngả theo ý thức lơ lửng của mình. Hắn thở dốc liên tục, người đầy mồ hôi nhìn Vương Hi: “Thằng nhãi chó đẻ, hôm nay nếu như mày không đánh chết được tao thì tên Lý Tư Minh của tao sẽ viết ngược…”

“Binh” một tiếng, Vương Hi đánh ngã hắn chỉ với một đấm.

“Lý Tư Minh, mày đã bị đánh ngã liên tục ba lần rồi, mày đã thua rồi.” Trọng tài nói với Lý Tư Minh.

Lý Tư Minh nằm trên mặt đất không phát ra âm thanh gì, ngực hắn hơi chuyển động nhấp nhô.

“Thật sự là quá lì đòn!” Bên dưới võ đài Hàn Thiếu Kiệt nói với giọng không mấy thiện cảm.

“Trận đấu này cũng khá đặc sắc đấy chứ.” Phó Vũ Hiên nhìn chăm chăm hai người đang ở trên võ đài, tâm trạng của cậu ta lên xuống trước màn trình diễn liều mạng của họ.

“Thua rồi!” Tần Lôi nhìn dữ liệu trên chiếc bảng lớn trên chiếc máy tính bảng trong tay, tức giận đến nỗi đập vỡ máy tính bảng thành từng mảnh.

“Chuẩn bị công bố cơ sở dữ liệu của W-1 đi.” Vương Hi thấy Lý Tư Minh không có phản ứng gì nữa, nói với Tần Thư Hào ở dưới võ đài.

“Vâng.” Tần Thư Hào liên tục gõ trên chiếc máy tính xách tay.

Trận đấu đến hiện giờ về cơ bản đã kết thúc rồi, chỉ cần Tần Thư Hào công bố dữ liệu của W-1, còn Vương Hi tham gia một buổi phỏng vấn của phóng viên nữa là anh có thể quay về nhà nghỉ ngơi được rồi.

Bố của Lý Tư Minh đã trèo lên võ đài, nhìn Vương Hi với vẻ mặt đầy phẫn nộ. Các nhân viên y tế đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức tiến hành kiếm tra cho Lý Tư Minh.

Tuy nhiên ngay lúc này, Lý Tư Minh lại bò từ dưới đất lên một lần nữa.

Lúc này hắn đã bị Vương Hi đánh cho mặt mày nở hoa, trên mặt đầy mồ hôi và máu mũi, những bộ phận từng bị Vương Hi đánh cũng ngày càng sưng to hơn.

“Mày tưởng là trận đấu của chúng ta lại cứ thế mà kết thúc hay sao?” Cơ thể của Lý Tư Minh không ngừng run lên, hắn nhìn Vương Hi hằn học.

“Mày vẫn còn muốn đánh sao!?” Vương Hi kinh ngạc nhìn Lý Tư Minh.

“Theo quy tắc trong thi đấu quyền anh, tao phải bị mày đánh ngã ba lần mới tính là bị thua, nhưng vừa rồi tao lại rớt ra khỏi võ đài một lần nữa, như thế không gọi là bị đánh ngã, chỉ có thể tính là sự cố. Vậy nên tao chỉ bị mày đánh ngã có hai lần, vẫn chưa được ba lần, tao vẫn còn cơ hội đánh bại mày.” Lý Tư Minh nói.

Nghe thấy lời của Lý Tư Minh, ánh mắt Vương Hi nhìn hắn liền trở nên kỳ lạ.

Truyện convert hay : Một Đời Khuynh Thành

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện