Đại Giá Thế Tử Phi

90: Phiên Ngoại Chung Ly Diêu


trước sau


Vĩnh Khang Đại Sở mùa đông năm thứ 13, tại vương phủ đệ đệ của Vĩnh Khang đế tại kinh thành xảy ra một chuyện không lớn cũng không nhỏ, Vương phi phán tội một nha hoàn có dung mạo diễm lệ là mị hoặc chủ tử rồi đánh chết nàng, sau đó cho người ném vào bãi tha ma.
Chuyện này làm rất bí mật, vào lúc nửa đêm, không có ai chú ý, không ai ngờ được, nha hoàn kia tỉnh lại, ra khỏi bãi tha ma, dùng hết sức mang một thân bị thương đi đường, đi không nổi nữa thì ngã trên đường, tay nàng vuốt bụng, biểu tình thống khổ, nhưng không từ bỏ, dùng hết sức lực sinh hài tử trong bụng ra, cắn đứt cuống rốn, rồi ôm hài tử mới cất tiếng bọc trong quần áo hôn mê bất tỉnh.
Tảng sáng hôm sau, nữ quan Chung Ly Trân ở Tĩnh Hư Quan mang theo đồ đệ nhỏ Chung Ly Phong Tú ra ngoài hái thuốc.
Chung Ly Phong Tú mới 6 tuổi mặc bộ đồ nữ quan giống hệt như sư phụ, đeo một cái giỏ nhỏ, đầu búi hai bên, bộ dạng phấn điêu ngọc trác, đôi mắt phượng vô cùng thần thái, khuôn mặt tinh xảo như một tiểu đại nhân.
"Sư phụ, ta nghe có tiếng mèo nhỏ đang kêu....." Chung Ly Phong Tú đi theo Chung Ly Trân trên đường, đột nhiên kéo tay áo Chung Ly Trân lại nói.
"Tiếng mèo nhỏ kêu? mèo nhỏ đâu mà có?" Chung Ly Trân có chút võ công, cẩn thận nghe cũng không thấy gì, định nói đồ nhi nghe sai, thì nàng nghe thấy âm thanh yếu ớt.
Chung Ly Trân kéo Chung Ly Phong Tú đến chỗ phát ra âm thanh, thấy một nữ nhân mặt xám đen nằm trong vũng máu, trong ngực nữ nhân còn một vật dính dính phát ra âm thanh.
"Nghiệp chướng a!" Chung Ly Trân xem mạch của nữ nhân kia, đau lòng thở dài một câu, cời áo choàng trên người bao lấy bé gái kia.
"Tú nhi, hôm nay không hái thuốc được rồi." Chung Ly Trân nhìn vẻ mặt Chung Phong Tú trắng bệch, nói một câu không vui, ôm lấy bé gái cùng Chung Ly Phong Tú quay về Tĩnh Hư Quan.
"Ngươi cẩn thận trông coi, ta đi an táng mẫu thân nàng." Chung Ly Trân mang Chung Ly Thanh Tú về, cho bé gái nằm tả ấm áp, rồi nói với Chung Ly Phong Tú.
Chung Ly Phong Tú ngoan ngoãn đồng ý, đứng trước mặt bé gái, chớp mắt nhìn sinh vật kỳ quái này.
"Con mèo nhỏ, sau này ta gọi ngươi là con mèo nhỏ a." Chung Ly Phong Tú thì thào nói.
Con mèo nhỏ là một bé gái, sau được Chung Ly Trân đặt tên là Chung Ly Diêu, tên là Chung Ly Trân lấy đại trong sách ra.

Cho dù Chung Ly Diêu có họ tên chính thức, nhưng Chung Ly Phong Tú luôn gọi Chung Ly Diêu là con mèo nhỏ.
Chung Ly Phong Tú cũng được Chung Ly Trân nhận nuôi, ở Tĩnh Hư Quan thì không có mẹ con, nhưng lại có thầy trò.

Chung Ly Trân xem như là có thêm một đồ đệ, bình thường Chung Ly Phong Tú phải học y thuật, giờ còn phải chăm sóc thêm Chung Ly Diêu.
Chung Ly Diêu từ khi hiểu chuyện cũng đã cùng Chung Ly Phong Tú cùng ăn cùng ngỏ, bắt đầu cuộc sống hàng ngày chung với nhau.
Chung Ly Phong Tú dậy sớm tập luyện cũng mang Chung Ly Diêu theo, đi hái thuốc cũng sẽ cóng Chung Ly Diêu theo.
Chung Ly Dieu từ khi hiểu chuyện cũng bắt đầu học y, mọi thứ đều do Chung Ly Phong Tú dạy.
Chung Ly Phong Tú 12 tuổi, Chung Ly Diêu 6 tuổi, Chung Ly Trân bệnh nặng qua đời, cả đời làm nữ quan phục vụ làm vui lòng người khác, nhưng lại không thể thoát được bệnh tật.

Trong Tĩnh Hư Quan, Chung Ly Phong Tú và Chung Ly Diêu lại sống nương tự nhau.
Chung Ly Phong Tú rất quý mến sư phụ Chung Ly Trân của mình, vì cảm thấy không thể chữa được cho sư phụ của mình, nên rất đau lòng, cố gắng học y thật nhiều, đối với Chung Ly Diêu cũng rất nghiêm khắc, hay giáo huấn Chung Ly Diêu còn nhỏ đến khóc.
Mỗi lần như vậy sắc mặt Chung Ly Phong Tú không thay đổi gì, yêu cầu nghiêm khắc, bắt đầu Chung Ly Diêu cũng hay khóc nhè, dần dần quen rồi biết rồi cũng không khóc nữa, chăm chỉ thao Chung Ly Phong Tú học y.
18 tuổi Chung Ly Phong Tú ra ngoài hành y, gặp được Lục Trầm Chu hào hoa phong nhã, nhiệt huyết, hai người vừa gặp đã yêu, Lục Trầm Chu không có ai ngăn cản bỏ qua mọi nghị luận mà cưới Chung Ly Phong Tú về làm chính thê.
12 tuổi Chung Ly Diêu cứ tưởng mình và Chung Ly Phong Tú sẽ sống với nhau cả đời không rời xa, không ngờ Chung Ly Phong Tú lại lập gia đình, rồi gả ra ngoài.
Chung Ly Phong Tú muốn mang Chung Ly Diêu đi, Chung Ly Diêu từ chối, nàng chỉ cảm thấy rất khó chịu, thậm chí còn rất hận nam nhân cướp đi Chung Ly Phong Tú, đồng thời cũng cảm thấy Chung Ly Phong Tú bỏ rơi nàng, thế giới này chỉ còn một mình nàng cô đơn.
Đúng lúc gặp một nữ quan trong Tĩnh Hư Quan muốn ra ngoài du lịch, Chung Ly Diêu cầu xin nữ quan kia mang mình đi theo, các nàng cùng nhau rời Đại Sở đi du lịch, thời gian trôi qua, sáu năm sau mới từ nước ngoài quay về.
Chung Ly Diêu lần nữa quay về đã trưởng thành rồi, 18 tuổi, kiều diễm mê người, một thân nữ quan thuần sắc, dù không trang điểm cũng không dấu được nhan sắc, ra ngoài đi đường cũng phải có cách bảo vệ chính mình, Chung Ly Diêu rất giỏi dịch dung.
Trong lúc du lịch, Chung Ly Diêu trưởng thành cũng hiểu được lòng mình, nàng thích Chung Ly Phong Tú, nhưng nàng không thể ở cùng nàng, cái này khiến nàng rất thống khổ, nên đi hết sáu năm mới về, về đến Đại Sở thì nghỉ ngơi trong Tĩnh Hư Quan, nhận được thư của Chung Ly Phong Tú cũng không không có hồi đáp lại, gần hai năm rồi không thấy gửi thư, Chung Ly Diêu có chút lo lắng, từ nước ngoài quay về.
Chung Ly Diêu về tới kinh thành Đại Sở thì chạy đến nhà Lục Trầm Chu, nhưng lại nghe được tin nàng không ngờ đến.
Thì ra hai năm trước, Chung Ly Phong Tú bệnh chết, tin này khiến Chung Ly Diêu muốn điên lên.
Chung Ly Diêu không tin sự thật tàn khốc này, đi suốt đêm về phía nam tìm Lục Trầm Chu trong trấn nam quân hỏi cho ra lẽ.
"Sao ngươi lại không bảo vệ nàng? sao ngươi lại để nàng sinh bệnh? nhanh như vậy ngươi đã cưới kế thất, ngươi đúng là nam nhân máu lạnh bạc tình!" Chung Ly Diêu tức giận hỏi Lục Trầm Chu mới vừa nhận chức trấn nam vương.
Lục Trầm Chu chỉ im lặng, hắn yêu Chung Ly Phong Tú, kết hôn trong lòng cũng không có nữ nhân khác, Chung Ly Phong Tú sinh một đôi long phượng thai, bọn họ càng ân ái, Chung Ly Phong Tú chết, hắn cũng đau lòng, nhưng cũng phải phân rõ trắng đen, hai đứa nhỏ cần có mẫu thân chăm sóc, hắn cưới vợ kế, cũng là chuyện bình thường.
Lục Trầm Chu không biết Chung Ly Diêu đau lòng, Chung Ly Diêu cũng không biết hai năm qua Lục Trầm Chu sống đạm mạc.
Chung Ly Diêu hận không thể giết chết được Lục Trầm Chu, cuối cùng cô đơn rời đi.
"Tiểu di...." lúc Chung Ly Diêu rời đi, thì nghe thấy tiếng một đứa bé non nớt kêu, quay đầu nhìn lại, là một tiểu đồng phấn điêu ngọc trác giống như Chung Ly Phong Tú sáu bảy phần, mắt phượng giống nàng như đúc.
Trong chốc lát, Chung Ly Diêu lệ rơi đầy mặt.
"Tiểu di, ngươi nhất định là tiểu di....!so với bức họa mẫu thân vẽ tiểu di còn đẹp hơn...." tiểu đồng nhìn Chung Ly Diêu vui vẻ nói.
Tiểu đồng này chính là Lục Phương Đình.
Chung Ly Diêu tự như tìm được sinh mệnh khác ký thác, đối với hài tử có dáng vẻ giống Chung Ly Phong Tú này, đặc biệt quan tâm.
Lục Phương Đình vốn còn có huynh đệ song sinh, nhưng cũng đã chết rồi, Lục Trầm Chu khi đõ gãy chân, không thể sinh con được nữa, vì không muốn Lục gia mất hương hỏa, không để Trấn nam quân vô chủ, buôn bán dâng vào tay người khác, liền cho Lục Phương Đình cải nam trang.
Thời gian trôi triều đình rung chuyển, vận mệnh Lục gia không ngừng thay đổi, hài đồng vốn ngây thở cũng bị mang đi rèn luyện trở nên lãnh khốc cứng rắn.

Chung Ly Diêu và Lục Phương Đình hay lén lút qua lại, cũng không có ai biết, Chung Ly Diêu không cho Lục Phương Đình gọi nàng là tiểu di, chỉ cho nàng gọi là Chung Ly tiên sinh.
Chung Ly Diêu dạy Lục Phương Đình không ít thứ, bảo vệ Lục Phương Đình không ít lần, nhưng vẫn bị hụt một lần, Lục Phương Đình bị trúng độc.
Chung Ly Diêu lại bắt đầu nghiên cứu các loại độc dược, dược thảo, vì muốn giải độc cho Lục Phương Đình.
Lục Phương Đình cưới vợ xong, thấy Lục Phương Đình đối với nữ nhân mới cưới có tình cảm, trong lòng Chung Ly Diêu cũng thổn thức, đồng thời cũng hối hận.
Hận là, khi đó mình so với Chung Ly Phong Tú nhỏ tuổi hơn nhiều, Chung Ly Phong Tú thành niên rồi mà nàng cái gì cũng không biết, không thể cướp lại Chung Ly Phong Tú, khiến mình đau khổ rồi tức giận rời đi, không thể gặp lại Chung Ly Phong Tú lần cuối.
Có hối hận cũng không được gì, thấy thê thê Lục Phương Đình cùng một chỗ, nàng cảm thấy như đã thực hiện xong nguyện vọng của mình.
Chung Ly Diêu cứ tưởng mình sẽ không còn yêu đương nữa, nhưng không ngờ đến tuổi 30, lại có người theo đuổi.
Mang Tô Thê Thê đến Kính đảo, Chung Ly Diêu gặp một nữ tử dị tộc, Ofina Nipomocheno Crespignano De, cái tên rất là dài.
Với thẩm mỹ của Chung Ly Diêu, người này tướng mạo kỳ quái, tóc vàng, da trắng còn thấy được cả mạch máu, giống như ở trong nhà nhiều năm vậy, mũi cao mắt sâu, đôi mắt rất to, trong mắt thì xanh lục.
Đầu thì cao, so với nam tử bình thường cao hơn một chút, Chung Ly Diêu cũng cao gầy, nhưng đứng chung với nhau thì vẫn thấp hơn nửa đầu.
Tuy Tô Thê Thê hay nói nữ nhân này vóc dáng xinh đẹp, như là minh tinh gì đó, còn nói nàng có thể làm người mẫu, nhưng Chung Ly Diêu vẫn thấy nàng rất xấu.
Hán ngữ của nàng thì ngọng ngịu, nói tới nói lui thì ngang phè phè, Chung Ly Diêu không muốn nghe nàng nói, cũng không muốn nói chuyện với nàng.
Nhưng không biết vì sao Ofina gặp được Chung Ly Diêu như thấy cả thế giới, đôi mắt xanh lục sáng rực, chỉ vừa thấy đã dính lấy Chung Ly Diêu.
Chung Ly Diêu phiền muộn không thôi, tìm cơ hội rời Tĩnh Hư Quan, thay một nữ quan khác đến làng chài bên kia xem bệnh.
Chung Ly Diêu đã cải trang rồi, mặc đồ quê mùa, mặt thì đen thui, còn có rỗ mặt, để khỏi gặp phiền phức.
Người trong Tĩnh Hư Quan cũng hay vui lòng đi làm "công ích", Chung Ly Diêu từ nhỏ đã quen, tuy nhìn lãnh đạm, nhưng vẫn có lòng tốt, cố gắng hết mình giúp đỡ.
Chung Ly Diêu xem bệnh cho người trong làng chài, cũng được một khoản từ ngư dân, thời gian trôi qua không tệ, nàng cũng không ngờ, Ofina lại tìm đến, còn liếc mắt đã nhận ra nàng, mà Tô Thê Thê mới nhìn thôi cũng đã không nhận ra Chung Ly Diêu.
Chung Ly Diêu thấy Ofina thì rất sợ, muốn chạy lại bị Ofina ôm lấy.
"Diêu Diêu, nhiều ngày rồi không thấy ngươi, ta rất nhớ ngươi a.

Ngươi mặc như vậy, xém chút ta nhìn không ra, sao ngươi lại đáng yêu vậy chứ?" Ofina nhìn Chung Ly Diêu mặc đồ như ngư dân bươn trải nhiều năm đang trốn mắt nhìn nàng, cười đến thoải mái, ôm Chung Ly Diêu xoay một vòng.
Chung Ly Diêu chỉ muốn nói, nữ tử dị tộc này bị ngốc a, nàng đã đến đây để mặc kệ nàng rồi, nàng lại vẫn còn theo nàng, còn vui vẻ như vậy, cười ngốc với nàng nữa.....

Sắc mặt Chung Ly Diêu không chút thay đổi, Ofina vẫn bám theo Chung Ly Diêu như cũ.
Chung Ly Diêu tính kế, nhân lúc Ofina đi ngủ hoặc đi nhà xí lúc ăn cơm, thì chạy khỏi làng chài, nhưng không ngờ hải tặc đến.
Đám hải tặc này rất hung ác, không có đồ ăn, cướp trên biển không được thì lên bờ phá rối ngư dân.
Bọn họ cướp đồ của ngư dân, giết không ít người, bắt Chung Ly Diêu và Ofina đi.
Các nàng bị nhốt trong một phòng nhỏ trên khoang tàu, có một đám người bị nhốt chung, chật chột lại oi bức, bầu không khí đầy sợ hãi, tiếng nữ nhân thút thít, khiến cả phòng nhỏ càng thêm tuyệt vọng.
Chung Ly Diêu có ít thuốc trên người, nhưng hải tặc lại đông, chút thuốc này không đủ, vì giữ mạng nàng không có làm gì khác.
"Diêu Diêu, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi." Ofina ở cùng Chung Ly Diêu, ôm Chung Ly Diêu nói, đôi mắt xanh lục của nàng trong phòng đầy cảnh giác, tự như thú nhỏ hộ thực.
Ofina biết đấu kiếm, nhưng chút này không đủ đánh bọn hải tặc, nàng có chút hối hận không mang nhiều hạ nhên đến đây, đến cả Chung Ly Diêu cũng bị bắt.
Bản chất hải tặc, Ofina biết, nàng thực sự không muốn đám hải tặc ghê tởm kia chạm vào tình yêu bé nhỏ của nàng.
Chung Ly Diêu lớn hơn Ofina mười mấy tuổi, Chung Ly Diêu định trấn an Ofina, lại không ngờ nàng lại an ủi mình, nên không nói gì.
Lúc thuyền đi, hải tặc cũng cho các nàng ăn, Ofina không ăn, để lại cho Chung Ly Diêu ăn.
Tuy đồ khó ăn, nhưng vì giữ sức nên phải ăn, Chung Ly Diêu không ngờ Ofina đối với mình tốt như vậy.
"Diêu Diêu, đừng sợ....." Ofina vẫn an ủi Chung Ly Diêu, không để ý đến chút đồ ăn này.
Chung Ly Diêu ăn hai phần, quyết định buổi tối bỏ trốn thì mang theo Ofina đi.
Mọi người bị hải tặc mang lên một cái đảo nhỏ, giam trong phòng giam bằng gỗ.
Đến nửa đêm, Chung Ly Diêu lau mặt, gọi gác cửa đến.
Chung Ly Diêu để lộ nhan sắc vô cùng xinh đẹp, nhếch miệng cười thôi nhìn thấy cũng muốn mất hồn rồi, Chung Ly Diêu nhân cơ hội chụp thuốc mê gác cửa, rồi lấy chìa khóa của hắn.
Ofina lần đầy thấy được Chung Ly Diêu cười, nhìn đến ngây người, bị Chung Ly Diêu nắm tay kéo ra ngoài bỏ chạy mới tỉnh hồn.
Chung Ly Diêu mở nhiều cửa, mọi người bỏ chạy, còn chờ hên xui.
Đảo này cũng lớn, hải tặc chỉ ở một khu.
Chung Ly Diêu và Ofina chạy loạn xa, hải tặc vài chia nhau đuổi khắp nơi, đang lúc trốn vào rừng, thì gặp một con heo rừng, con heo rừng hình như bị các nàng phá giấc ngủ, nên rất tức giận, đuổi theo các nàng.
"Ngươi đi mau!" Ofina đẩy Chung Ly Diêu qua một bên, quay người dụ con heo rừng đi.
Chung Ly Diêu nằm trên đất mới phát hiện, Ofina dụ con heo rừng kia chạy xa rồi, nháy mắt, nàng cảm thấy như có thứ gì đâm vào tim mình.
Nữ nhân đó, nữ nhân ngốc đó, lại một mình dụ con heo rừng hung ác kia đi rồi.
Chung Ly Diêu đuổi theo hướng Ofina chạy, nàng không thể để một cô bé đi chết như vậy được, cho dù thế nào cũng phải nhanh đến xem.
Một đường đi tới, trời quá tối, Chung Ly Diêu chỉ thấy bóng cây mờ mờ, không nghe thấy âm thanh gì, đi một hồi lâu, không nghe thấy tiếng heo hừ hừ, cũng không thấy Ofina.

Chung Ly Diêu gấp đến đổ mồ hôi trán, trong bóng tối chạy loạn khắp nơi tìm Ofina, tóc bị cành cây móc bù xù, y phục trên người cũng bị rách, cũng không quan tâm chân đau, khá là chật vật, không biết đi bao lâu, đột nhiên từ trên cây có người nhảy xuống ôm.
"Diêu Diêu, là ta." âm thanh Ofina vang bên tai Chung Ly Diêu, Chung Ly Diêu cảm giác cả người xém chút thì đổ.
"Đừng sợ, con heo kia rớt xuống bẫy chết rồi, ngươi đi theo ta, ta phát hiện một cái hang..." Ofina nói với Chung Ly Diêu, muốn dẫn Chung Ly Diêu đi, thì phát hiện Chung Ly Diêu đi khập khiễng, liền cõng Chung Ly Diêu lên, mang Chung Ly Diêu đi về phía trước, trong bóng tối Ofina tìm hướng rất tốt, đi một chút đẩy ra một lớp dây leo, bên trong thực sự có một cái hang, đó là một cái hốc cây.
"Trước tiên ở lại chỗ này nghỉ một đêm đã." Ofina nói.
Hốc cây quá nhỏ, hai người vào liền chen chúc dính chặt, nhưng mà lúc này Chung Ly Diêu cũng không dám nói gì, có nơi tương đối an toàn, dù sao cũng tốt hơn không có chỗ trốn.
"Diêu Diêu, thật vui có thể gặp lại được ngươi." Ofina thì thào nói, hôn má Chung Ly Diêu, vui vẻ như được sống lại.
Chung Ly Diêu chạy một hồi rất mệt, không có ghét bỏ nổi, tùy ý Ofina hôn.
Trong lòng run sợ đến nửa đêm, sắc trời sắp sáng, cũng không ai đến tìm, Ofina cõng Chung Ly Diêu lặng lẽ ra bờ biển, lại phát hiện bờ biển có hải tặc canh phòng, nên lại qua về cái hốc cây trong rừng.
Hai người đều rất đói, chỉ ăn được chút quả dại.
Chung Ly Diêu trải qua nhiều chuyện, nhưng lại chưa từng trải qua chuyện này, cũng có chút tuyệt vọng, bên ngoài hải tặc đang tìm kiếm, không biết khi nào thì đến đây, Chung Ly Diêu bị thương ở chân, căn bản trốn không được.
"Ngươi đi đi, không cần lo cho ta." Chung Ly Diêu nói với Ofina.
"Diêu Diêu, ta sẽ không bỏ lại ngươi một mình, ta cõng ngươi đi." Ofina kiên quyết nói.
"Lên lưng ngươi ra ngoài, rất dễ bị phát hiện.

Có chạy cũng không nhanh được." Chung Ly Diêu nói.
"Không sao, cùng lắm thì chết, cùng chết với ngươi ta rất vui, Diêu Diêu, thật ra mấy ngày nay ta rất vui, vì có thể ở cùng ngươi, còn thân mật như vậy.

Cái này ta nằm mơ cũng không nghĩ đến." Ofina nói.
"..." Chung Ly Diêu nghẹn lời, có chút tối nàng không thấy rõ mặt Ofina, nhưng giọng Ofina ngọng ngịu nói với nàng cũng khiến hốc mắt nàng chảy nước.
Chung Ly Diêu không tự chủ ôm Ofina, hành động này của Chung Ly Diêu khiến Ofina rất hưng phấn, liền ôm chặt lấy Chung Ly Diêu.
"Diêu Diêu, ta rất thích ngươi, ngươi cũng thích ta, được không? chúng ta chết rồi cùng lên thiên đường." Ofina nói, hôn Chung Ly Diêu.
Chung Ly Diêu cảm thấy mọi thứ đã không còn quan trọng nữa, ngược lại muốn chết, cùng tên ngốc này chết chung, chắc cũng không tệ lắm, Ofina hôn nàng, nàng cũng hôn Ofina, trong cái hang nhỏ hẹp hai người sưởi ấm cho nhau, tựa sắp tận thế, mà nhiệt tình tùy hứng....
Cao triều hạ xuống, Chung Ly Diêu cảm thấy như vậy chết cũng được.
Bên ngoài lại có tiếng bước chân, tiếng người, tiếng chó sủa, nàng cũng mặc kệ, nàng còn có thuốc độc, uống rồi có thể giải thoát, sẽ không bị lăng nhục.
"Chung Ly tiên sinh? là ta, Lục Phương Đình, ngươi đang ở đâu? an toàn rồi, ngươi ra đi!" một âm thanh quen thuộc truyền đến, Chung Ly Diêu tay cầm thuốc độc run rẩy một hồi......


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện