Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 203


trước sau


Tô Cẩm Khê phóng to lên, khung cảnh rất lộng lẫy và trang nhã, đặc biệt là nơi tổ chức hôn lễ, số lượng hoa nhiều hơn gấp máy lần so với đám cười bình thường.

“Anh đã nói rồi em không cần phải lo đến vấn đề tiền bạc.

Hôn lễ của chúng ta chỉ có một lần, đương nhiên phải bố trí ồn thoả.

Em chỉ cần nói thích hay không thích là đủ rồi.


Tô Cẩm Khê chớp mát, nói: “Vậy được rồi, đều nghe anh hết.


“Cuối tuần anh đã đặt lịch chụp ảnh cưới, vốn anh muốn ra nước ngoài chụp ảnh nhưng gần đây công ty rất bận, hơn nữa cả tuần trăng mật anh cũng chưa dành thời gian ra được.

Trong khoảng thời gian này, chúng ta phải giải quyết việc của tháng sau, ý của anh là chụp tạm một bộ ảnh cưới, sau đó đợi đến khi chúng ta ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật rồi sẽ chụp thêm một bộ ảnh cưới thật đẹp.


Tô Cẩm Khê đi theo Tư Lệ Đình, tất nhiên cô biết gần đây anh bận như thế nào, hóa ra anh đã chuẩn bị cho chuyến đi hưởng tuần trăng mật của mình.


Trong lòng Tô Cảm Khê thấy ám áp, từ phía sau ôm lấy cổ Tư Lệ, “Chú ba, anh đối xử với em thật tốt.


“Đó là đương nhiên rồi, trên thế giới này em là bảo bối duy nhất của anh, anh không đối xử tốt với em thì đối tốt với ai2”
“Chú ba, em muốn sinh cho anh một đứa con.

” Tô Cẩm Khê nhìn thấy lông mày dịu dàng của Tư Lệ Đình liền muốn sinh cho anh một đứa bé, chắc đứa bé sẽ đáng yêu nhỉ.

Sắc mặt Tư Lệ Đình thay đổi, “Tại, tại sao em lại muốn có con?”
“Trước đây em sợ mang thai là cảm thầy mối quan hệ của chúng ta chưa ổn định, thân phận không rõ ràng, em sợ sinh con ra sẽ phiền phức hơn.

Bây giờ em có thể chắc chắn chú ba thực sự yêu em, thương em, cho nên em mới muốn sinh cho anh một đứa con, một nhà chúng ta sẽ càng hạnh phúc hơn.


Sắc mặt Tư Lệ Đình không thể bình tĩnh được, anh nên nói thế nào với Tô Cẩm Khê chuyện tạm thời không thể có con.

“Tô Tô, chúng ta vẫn còn trẻ, tạm thời chưa sinh con được không?” Tư Lệ Đình nói một cách uyển chuyển.

“Tại sao? Không phải trước kia anh nói mang thai thì liền sinh ra, bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, chẳng lẽ có đứa bé không tốt à?”
“Không phải là không tốt, chỉ là anh muốn dành thời gian nhiều hơn cho thế giới hai người.

Nếu có con rồi, em sẽ chia một phần tình yêu cho đứa bé, cho nên tạm thời anh chưa muốn có con.


Tư Lệ Đình tìm một lý do, sao anh lại không muốn có con chứ? Anh nằm mơ cũng muốn có một đứa con đáng yêu giống Tô Cẩm Khê.

Tuy nhiên, anh không thể đảm bảo họ hàng gần sinh con ra có bị dị tật hay không, không dị tật thì tốt, nều bị dị tật, anh phải đối mặt với Tô Cẩm Khê và đứa bé đó như thế nào?
“Chú ba trẻ con thật đấy, vậy chuyện đứa bé để sang năm rồi tính tiếp.

” Tô Cẩm Khê không nhìn ra Tư Lệ Đình thở phào nhẹ nhõm.

Đám cưới của Đường Minh đã chuẩn bị xong gần hết, Bạch Tiểu Vũ cũng đang lo lắng, mấy ngày nay cũng đã nghĩ ra mọi chuyện có thể nghĩ ra, ai biết rằng cô ta vẫn không thể thay đổi được Đường Minh.


Trong lòng cô ta rất rõ Tô Mộng không phải Tô Cẩm Khê, một khi cô ta thật sự kết hôn với Đường Minh, trở thành bà Đường, cô ta sẽ thực sự trở thành tiểu tam.

Vào đêm trước của lễ cưới, Bạch Tiểu Vũ gặp Đường Minh, “Minh, anh thực sự muốn kết hôn với Bạch Tiểu Vũ sao?”
“Tiểu Vũ, xin lỗi, anh biết điều này là rất không công bằng với em, anh đã nói ở trước mặt truyền thông sẽ cưới Tô Mộng rồi.


Đã máy lần Đường Minh muốn nói sự thật với Bạch Tiểu Vũ, nhưng khi nhìn thấy Bạch Tiểu Vũ nước mắt lưng tròng, anh ta lại không nhẫn tâm, đành phải kéo dài hét lần này đến lần khác.

Trong khoảng thời gian này, Bạch Tiểu Vũ căn bản là lấy nước mắt rửa mặt, dùng mọi cách cũng không thể thay đổi được.

“Minh, còn em thì sao? Rốt cuộc em là gì của anh?” Bạch Tiểu Vũ chua chát hỏi.

“Tiểu Vũ, mấy năm qua anh đã chậm trễ em.

Anh đã từng nghĩ chúng ta có thể tiếp tục như thế này, nhưng bây giờ mọi thứ đã trở nên khác xa với những gì anh tưởng tượng.

Nhiều chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, anh biết là anh có lỗi với em, chuyện này coi như là anh bù đắp cho em.


Đường Minh lấy ra một tấm chi phiếu, trên đó điền một con số, đưa cho Bạch Tiểu Vũ, “Không phải em vẫn luôn muốn mở một tiệm hoa sao? Em cầm nó mở một tiệm hoa đi, lợi nhuận của nó cũng đủ để em sống cả đời.

Tiểu Vũ, em quên anh đi.



Bạch Tiểu Vũ tìm anh ta là muốn cứu vãn tình thế, ai biết Đường Minh nhất định dứt khoát với cô ta.

“Minh, anh, anh có ý gì?” Bạch Tiểu Vũ không thèm nhìn tắm chỉ phiếu.

Cho dù trên tắm chi phiếu có bao nhiêu tiền, thì có tốt hơn là vị trí của bà Đường không? Cô ta vắt vả tính toán nhiều năm như vậy, cũng chỉ vì vị trí đó, sao có thể tùy tiện đưa cho người khác!
“Tiểu Vũ, sau này chúng ta lui về làm bạn bè đi, nếu em gặp khó khăn, vẫn có thế đến tìm anh bắt cứ lúc nào.


“Bạn? Minh, anh muốn em và anh là bạn? Có phải anh ghét bỏ em không thể sinh con không? Bây giờ đã có thụ tinh ống nghiệm, chúng, chúng ta có thể làm thụ tinh ống nghiệm mà.


Hai người ở bên nhau máy năm nay, bởi vì Bạch Tiểu Vũ không thể có con, còn có gia cảnh của cô ta nên hai người bị ngăn trở.

Khi đó, Đường Minh rất kính trọng ông cụ Đường, sợ mình đi ngược dòng sẽ hủy hoại tương lai của mình, anh ta cũng tự nhủ là như vậy.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện