Cung Loạn Thanh Ti

Chương 75: Minh Bạch


trước sau

Thanh Sanh có chút chần chờ nhìn Nhập Họa, nàng không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn mỹ nhân rơi lệ thế này cũng làm nàng không đành. Trữ Tử Mộc hoàn toàn không quan tâm, lôi Thanh Sanh đi, mà Đoan Nhược Hoa nhìn cảnh này cũng nổi lên thương cảm, liếc Vân Khuynh một cái, ý rằng vẫn nên ở lại giải vây cho nàng kia.
"Đứng lại", nam tử áo vàng đột nhiên dang tay chặn trước Trữ Tử Mộc, mắt híp đánh giá nàng mấy phen, ánh mắt tham lam hèn hạ, có chút kinh ngạc lại vui mừng, "Đây không phải là công tử đêm đó đứng trước mũi thuyền sao, gặp nhau thật đúng dịp a".
"Vậy là mọi người đều ở đây đông đủ, rất tốt, rất tốt", Trần thiếu chủ vuốt vuốt yết hầu.
"Lão Tam, Nhập Họa là của ta, ngươi cùng bọn họ cứ tùy ý lựa chọn, vừa mắt cô nương nào, liền vui vẻ một chút đi", hắn vừa nói vừa cẩn thận đánh giá Trữ Tử Mộc cùng Đoan Nhược Hoa, thầm nghĩ hai người này là nam tử, vậy mà dung mạo còn hơn chúng nữ mấy phần, ngay cả Nhập Họa đứng bên cũng vài phần thất sắc.
"Còn hai vị này... Đợi ta thử qua, các ngươi sẽ có phần", hắn xưa nay không thích nam sắc, nhưng hai người này lại gợi lên hứng thú.
Trữ Tử Mộc giận tím mặt, mũi chân đột ngột vung lên, ngang tầm giáng lên sườn hắn, Vân Khuynh phối hợp, thân thủ nhanh nhẹn như gió lướt, trượt tới tóm lấy cổ tay khẳng khiu của tên nam tử áo vàng, bẻ ra sau, hắn đau đến la hét thất thanh.
Chẳng qua là một hội công tử phú gia, chẳng phải là đối thủ của Vân Khuynh, chớp mắt một cái đều bị đánh gục trên đất. Chân Trữ Tử Mộc dẫm trên đầu tên xưng Trần thiếu chủ kia, dùng hết sức đá thẳng một cước vào mặt hắn, hắn lăn mấy vòng, mấy tên kia loạng choạng đứng lên, đỡ nhau chạy mất.
"Oa... Mộc Mộc, lợi hại nha!", Thanh Sanh trợn mắt xem một màn này, vỗ tay thành tiếng, rối rít khen ngợi. Trữ Tử Mộc lúc này mới bớt giận, hất cằm, bộ dáng kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất.
"Đa tạ công tử cứu giúp", Nhập Họa tiến lên đa tạ, dáng vẻ nhu nhược yếu đuối như xuân thủy, ánh mắt cảm kích ẩn tình, nhưng thấy công tử hồng bào này chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không nói lời lĩnh tình, làm nàng nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
"Hẳn là nên đa tạ Nhập Họa cô nương vừa nãy có lòng tương trợ", Đoan Nhược Hoa thấy nàng khó xử, nhàn nhạt mở lời nói đỡ, Nhập Họa lúc này mới gật đầu mỉm cười.
"Nguy rồi, Trần thiếu chủ chính là nhi tử bảo bối của Tri phủ Dương Châu Trần Thanh Châu, các vị đụng tới người không nên đụng rồi a... Sợ là hôm nay Nghênh Hương viện gặp đại nạn rồi...", Đỗ tứ nương không ngừng phe phẩy quạt tròn, trên trán chảy mồ hôi hột, vẻ mặt lo lắng không xong.
"Tứ nương, chuyện này là do Nhập Họa gây ra, nếu có hậu quả, Nhập Họa cũng nguyện một mình hứng chịu", Nhập Họa mở miệng trấn an, nhu nhược bất an hiện lên chút kiên cường. Trữ Tử Mộc quét nàng một cái, đối với nữ tử thanh lâu này cũng bớt đi vài phần ác ý.
"Bổn cung... bổn công tử hỏi ngươi, lúc này ngươi có bằng lòng rời khỏi nơi này hay không?", Trữ Tử Mộc miễn cưỡng hỏi.
"Đương nhiên bằng lòng, Nhập Họa xuất thân cũng không phải ở Dương Châu, nhưng vì năm đó gia đình gặp nạn, cho nên mới lưu lạc tới nơi này", Nhập Họa cúi đầu, giọng nói có chút kích động.
"Chuộc nàng cần bao nhiêu?", Trữ Tử Mộc quay đầu liếc Đỗ tứ nương,
"Năm ngàn lượng bạc trắng", con ngươi Đỗ tứ nương lập tức sáng lên, kìm nén không cười rộ lên, nghĩ thầm quả nhiên tối nay trong cái rủi có cái may.
"Hồ ngôn loạn ngữ! Ngươi có tin ngay ngày mai Nghênh Hương lâu của ngươi biến mất không dấu vết hay không?", Trữ Tử Mộc lạnh lùng nói, lời nói bừa bãi như thế không hiểu sao lại làm người ta không thể không tin, không thể không sợ. Đỗ tứ nương đương nhiên là không thể nào vì năm ngàn lượng bạc mà mất đi Nghênh Hương lâu.
"Ba... Hai ngàn hai. Ban đầu mất một lượng để mua về, sau đó lại tốn không ít tiền bỏ ra bồi dưỡng cho nàng...", Đỗ tứ nương thành thật trình bày, chỉ thiếu giơ ngón tay thề thốt.
"Cầm trước chỗ này, ngày mai tự khắc sẽ có người mang tới trả ngươi một ngàn lượng bạc trắng", Trữ Tử Mộc tùy ý ném ra một viên trân châu to bóng mượt mà, trân quý vô cùng. Đỗ tứ nương cẩn thận bắt lấy, dùng khăn lụa xoa xoa, tự nhiên nhìn ra đây là vật trân bảo, cười sáng lạn đến nhìn thấy cả những nếp nhăn dưới lớp son phấn.
"Đa tạ công tử, sau này tiểu nữ nguyện hầu hạ bên người công tử", sự việc xảy ra quá nhanh, Nhập Họa vẫn còn không dám tin. Nàng đương nhiên là vui mừng, được hắn chuộc thân, sau này có thể hầu hạ bên cạnh hắn, nhất thời cảm thấy vui vẻ, quỳ xuống dập đầu.
"Chuyện này cũng là do chúng ta gây ra, lại miễn cưỡng liên lụy tới ngươi. Ngươi ra khỏi nơi này rồi, sau này tìm một chỗ tốt hơn mà đi", Trữ Tử Mộc tùy ý khoát tay, cũng không nửa phần để ý tới tâm tư của nàng. Nhập Họa như là hiểu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trùng xuống, quỳ yên không chịu đứng lên, làm cho Trữ Tử Mộc ngày càng mất kiên nhẫn, chọn chọn lông mày.
"Nếu trong nhà còn có thân thích nương tựa, liền tự tìm đi, còn nếu không có nơi trú thân, Trữ phủ Dương Châu cùng chúng ta cũng có chút quen biết, hẳn là có thể giúp ngươi có chỗ an thân", Đoan Nhược Hoa chậm rãi cất lời, nàng đương nhiên là suy nghĩ chu toàn.
Nhập Họa nghe thế, lo lắng mới giảm bớt, dập đầu cảm ơn, nhưng ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn Trữ Tử Mộ. Loại ánh mắt hồ nghi cùng quyến luyến này làm Trữ Tử Mộc khó chịu nhíu mày, ngay cả Thanh Sanh cũng phát hiện được, kéo lấy tay nàng xoay lưng về phía Nhập Họa.
"Mau đi thôi, tránh kinh động bốn phía", Vân Khuynh có chút sốt ruột nhìn quanh, cận thận nhắc nhở. Ba người gật đầu, rời khỏi Nghênh Hương viện.
Mới ra khỏi cửa, một tràng tiếng bước chân rầm rầm hỗn loạn đã truyền tới, ngày càng gần. Mười mấy tên quan phủ Dương Châu, hông đeo trường đao, vai gắn ấn đồng đã vây quanh bốn người. Trần thiếu chủ bước xuống từ kiệu bốn người khênh, bầm tím trên mặt đã sưng vù không ra hình dáng, nam tử áo vàng khi nãy đứng phía sau, hắng giọng quát tháo,
"Mấy tên này phạm vương pháp, công khai đánh quan triều đình, bắt lại cho ta!",
"Vị công tử này người không mặc quan phục, tay không cầm quan ấn, lại cả gan già mồm ắt lẽ phải, hạ nhục hai chữ vương pháp. Không lẽ vương pháp là quyền hạn của các ngươi, cậy mạnh hiếp yếu sao?", Đoan Nhược Hoa lạnh nhạt đáp lời, ngữ điệu thanh quý nhưng khí độ bức người, thong thả mà sắc bén đến mức không thể phản bác.
"Ngươi...", hắn nhất thời tức giận đến nghẹn lời. Nếu chỉ vì công tử bị thương mà điều động quan binh, nếu đến tai Trần Tri phủ, hẳn là hắn sẽ bị trách phạt thẳng tay. Nhưng có điều hắn vẫn là không cam lòng bỏ qua cho mấy người này.
"Mấy người này là tội nhân truy nã của triều đình, trước cứ áp giải về, có gì nói sau", Trần thiếu chủ lúc này mới lên tiếng, sắc mặt âm lãnh, vung tay, ý lệnh cho quan binh động thủ. Vân Khuynh tiến lên, rút kiếm ra khỏi bao, đã sẵn tâm lý động đến đao kiếm.
Đúng lúc này, từ xa vọng lại tiếng vó ngựa cùng tiếng chân người chạy rầm rập. Nam tử cầm đầu đội lính, một thân khôi giáp đen, tay cầm trường đao, tư thái hiên ngang lẫm liệt, bên hông ngựa gắn một lá cờ đen to bản thêu một chữ 'Hắc'.
"Ngừng!", một tiếng gầm thét rung trời, nam tử áo vàng bị dọa sợ cho đến mức chân đã mềm nhũn, tên Trần thiếu chủ kia thiếu chút nữa ngã từ trên kiệu xuống.
Binh lính dàn thành hai hàng đứng đối diện, nhường đường cho người ngựa Tướng quân đi lên trên. Trữ Viễn Võ ngồi trên lưng ngựa, thân hình hùng vĩ đồ sộ như núi, mày rậm hàm vuông, thẳng lưng ưỡn ngực, vô cùng có chí khí oai hùng. Khí tức của hắn nồng đậm hương vị sa trường, không giận mà uy, giống như một chiến thần đọa xuống nhân gian, làm người kính nể. Trần thiếu chủ bước từng bước nhỏ tới trước ngựa, chắp tay cúi người,
"Nhi tử Tri phủ Dương Châu Trần Thanh Châu, Trần Phu tham kiến Trữ Tướng quân", Trữ Viễn Võ hừ lạnh một tiếng, đôi mắt như chuông đồng, sáng quắc có thần, nghiêm túc đánh giá hắn. Trần Phu còn chưa kịp suy nghĩ tiếng hừ lạnh này có ý nghĩa gì, từ trên cao đã giáng xuống một cỗ nặng nề, đánh cho hắn ngã sấp trên đất. Chuôi đồng trường đao một đường giáng thẳng xuống lưng hắn, đánh cho hắn tuôn máu mũi, quỳ trên đất dập đầu không thôi.
"Lão tử nhà ngươi cũng không dám điều quân xuất binh, mà ngươi, oắt con lại dám tùy ý dẫn binh truy nã dân chúng vô tội!", Trữ Viễn Võ tức giận đến mức gằn giọng mà quát, không ngừng giáng xuống người hắn, mà hắn cũng không dám lên tiếng một câu.
Đoan Nhược Hoa quét mắt nhìn sang Trữ Tử Mộc, thấy biểu tình nàng âm lãnh cười tà, cũng hiểu được tính tình bá đạo tàn nhẫn của nàng là học được từ đâu. Trữ Viễn Võ không ngừng giáng xuống không nương tay, đánh đến khi hắn chảy cả máu mũi, đạp hắn một cước ngã lăn vài vòng, mồm ngậm đầy đất cát.
"Tiểu nhân có mắt như mù, mong mấy vị công tử bỏ qua, mong Tướng quân tha tiểu nhân một mạng", Trần Phu quỳ rạp trên đất cầu xin, Trữ Viễn Võ âm thầm liếc nhìn Trữ Tử Mộc, mà Trữ Tử Mộc vẫn chỉ ngạo nghễ nhìn xuống hắn, không nói lời nào.
"Ai nha, đây không phải là Trần công tử sao?", Trữ Viễn Chi thấy Trữ Viễn Võ đánh đủ rồi, lúc này mới thong thả tươi cười từ xa đi tới. Dung nhan tuấn mỹ, đứng cạnh Trữ Viễn Võ không khỏi lại càng thêm nhu nhược, tương phản không ít. Thâm thúy cười cười, hắn tới gần đỡ Trần Phu dậy, tỏ vẻ ân cần áy náy, "Tính tình nhị ca ta có chút nóng nảy, mong Trần công tử đừng để bụng", Trần Phu lúc này mới luống cuống lau máu lẫn đất cát trên mặt, gượng cười lấy lòng,
"Không dám, tiểu nhân không dám",
"Ngươi nhìn a, Trần Tri phủ tuy là nuông chiều thiếu gia, nhưng lần này ngài ngang ngược điều binh, công khai bắt người, chuyện này nếu để đại nhân biết được, hoặc là truyền đến tai Tô Thái thú, sợ là cái mạng của ngài cũng khó giữ. Nhị ca ta nghiêm khắc mạnh tay như vậy, cũng là để cứu mạng công tử mà thôi.",
"Đa tạ Trữ công tử có lời, đa tạ cứu mạng...", Trần Phu gật đầu lia lịa. Hắn nhất thời tức giận, không ngờ lại phải nhận hậu quả này. Nghe Trữ Viễn Chi nói như thế mới tỉnh ngộ, liên tục nói tạ ơn.
"Được rồi, chuyện hôm nay dừng ở đây thôi. Trần công tử, bây giờ thu binh được rồi chứ?", Trữ Viễn Chi hài lòng cười cười, hai tay xoa vào nhau, bộ dáng tựa như đang nói chuyện phiếm.
"Tiểu muội, thấy chứ, nhị ca muội luôn là dụng võ làm việc như thế, chỉ có tam ca lợi hại, vài câu là xong chuyện", đám người kia đi hết rồi, lúc này Trữ Viễn Chi mới lên tiếng, ngữ điệu mỉa mai Trữ Viễn Võ, làm hắn trừng mắt nhìn lại.
"Cũng được thôi, nhưng kinh động không nhỏ", Trữ Tử Mộc quét mắt nhìn hai hàng binh sĩ hắc hổ quân vẫn đang chỉnh tề đứng đó, những người còn lại đương nhiên là lại càng hiểu được tính cách ngạo mạn vô pháp vô thiên này của nàng là từ đâu mà ra.
"Thu binh!", Trữ Viễn Võ thở hắt ra một hơi, dẫn binh lính rời đi. Trữ Viễn Chi đi cùng với mấy người kia, tản bộ đi về, lặng lẽ đi vào cửa sau Trữ phủ.
Trữ phủ, đêm khuya, bốn bề yên tĩnh, chỉ có căn phòng nào đó, vẫn tràn ngập ánh sáng đèn dầu.
Thanh Sanh đứng trước bàn, ngáp một cái thật lớn, khóe mắt ứa nước mắt, cúi đầu lẩm bẩm oán trách buồn ngủ đến như vậy còn không được đi ngủ. Hai người ngồi hai bên bàn, chính là Đoan Nhược Hoa cùng Trữ Tử Mộc, một người thần sắc cứng ngắc lạnh đến tê dại, một người biểu tình ngoan độc uy áp. Hai người vốn là định lần lượt hỏi cho rõ, nhưng không ai chịu ai, cho nên đành phải cùng nhau hỏi.
"Nói, có bị động vào người hay chưa?", Trữ Tử Mộc chậm rãi xoay nhẫn ngọc nơi ngón trỏ, nhả từng chữ, mắt phượng nheo lại, con ngươi hổ phách sáng như ngọn đuốc, đằng đằng đốt trên người đang mặc một thân ngọc quan thanh y không chỉnh tề kia.
"Hình như... rồi", lúc ăn đùi gà, hình như mấy vị tỷ tỷ kia có dựa vào người nàng, nàng cũng không rõ vì sao a...
"Tại sao cởi áo?", Đoan Nhược Hoa nhàn nhạt hỏi, ngữ điệu bình thản, mà ánh mắt còn lạnh hơn đỉnh núi Côn Luân ngàn năm tuyết phủ, làm Thanh Sanh phát run.
"Nàng... lạnh... ta cho nàng mặc...", Thanh Sanh ủy khuất trả lời, rốt cuộc vẫn không hiểu, chỉ là ăn một miếng thôi mà, tại sao không cho người ta ngủ chứ.
"Ngươi... định làm gì nàng?", Trữ Tử Mộc không khỏi có chút bất an chờ đợi câu trả lời,
Thanh Sanh giương mắt, ánh mắt ngây ngô rung động, vội vàng giải thích, "Nàng nói miệng nàng ngọt a, ta chỉ muốn thử một chút thôi mà... Như lần trước, không phải lần trước ngắm hoa đào...",
"Câm miệng cho bổn cung!", lời còn chưa nói hết, Trữ Tử Mộc đã quát lên cắt đứt. Đoan Nhược Hoa liếc mắt nhìn sang, đương nhiên là cảm giác được kỳ quái, một đường đứng dậy đi khỏi.
"Mộc Mộc, tại sao lại hung dữ với ta... Đoan Đoan, sao ngươi lại sinh khí a...", Thanh Sanh giật mình, sợ hãi hỏi, ủy khuất đến rơi nước mắt. Nàng hoàn toàn không hiểu được tại sao hai người bọn họ đột nhiên lại nổi giận. Sau khi mất trí nhớ, tâm tư nàng cũng chỉ như đứa trẻ, không ý thức được rằng những chuyện này là những chuyện vô cùng thân mật.
Trữ Tử Mộc thấy nàng ngơ ngác như thế, tức giận bay biến đi đâu hết, chỉ còn lại chua xót đau lòng. Trước kia Thanh Sanh dù là lạnh nhạt cố chấp, nhưng nếu trong mắt nàng có ngươi, trong lòng nàng có ngươi, hẳn nàng sẽ không dung túng người nào khác. Mà Thanh Sanh bây giờ, quen thuộc mình, nhưng cũng yêu thích Dụ Nguyệt Tịch, và lệ thuộc vào Đoan Nhược Hoa.
"Khi nào ngươi mới tỉnh lại được đây, Thanh Sanh...", Trữ Tử Mộc thở dài, đột nhiên cảm thấy khí lực toàn thân đều bị rút đi hết. Nàng vô cùng mệt mỏi, tinh thần lẫn thể xác đều chán nản. Nàng không muốn như thế này, nàng cũng sợ ngay cả bản thân nàng cũng ngày càng không kiểm soát chu toàn được nữa, mà đến khi nàng không còn có khả năng kiểm soát, Thanh Sanh lại bị người nào đó mang đi mất, vô cùng dễ dàng. Thanh Sanh nghe lời này, vô thức nhíu mày, hai bên thái dương đột nhiên đau nhói, nàng mơ hồ nhìn thấy những mảng hình ảnh vỡ vụn hiện lên trước mắt, rồi lại nhanh chóng tan ra.
"Hai ngày nữa, bắt đầu lên đường tới Dưỡng Tâm cung trên đỉnh Long Sơn. Ta đưa ngươi tới đó, liền phải hồi cung rồi. Sau này ngươi trở về, ngay cả trong cung chúng ta cũng không thể gặp nữa, Thanh Sanh, hảo hảo chăm sóc chính bản thân mình cho thật tốt, biết không?", Trữ Tử Mộc gọi nàng tới gần, chỉnh sửa vài sợi tóc đang lộn xộn rủ trước trán nàng, ôn nhu nhẹ giọng, phảng phất vô tình, đan xen với bất lực.
"A Thanh biết sai rồi, Mộc Mộc đừng tức giận, đừng bỏ ta có được hay không...", Thanh Sanh nghe thế liền ôm chầm lấy Trữ Tử Mộc, chôn mặt ở cổ nàng, nước mắt nóng hổi chảy dọc theo khóe mắt, rơi xuống trên cổ nàng, cũng làm lòng nàng đau.
"Ngươi không rời ta được, ta cũng phải rời khỏi ngươi a. Ta không thể vĩnh viễn ở bên ngươi, cho nên A Thanh phải hiểu chuyện, hiểu chuyện rồi mới có thể bảo vệ chính mình, phải không?", Trữ Tử Mộc vỗ lưng nàng, nhẹ nhàng dỗ dành, nàng hẳn là cũng chưa từng nghĩ đến mình lại có thể kiên nhẫn ôn nhu đến nhường này.
Nghe nàng nói thế, Thanh Sanh lại càng khóc tợn. Tuy là ở bên nàng có Nguyệt Tịch ôn nhu chăm sóc, có Đoan Nhược Hoa luôn hiểu nàng, nhưng lại không có người hung nàng quát nàng, sủng ái nàng đến vô pháp vô thiên.
Thanh Sanh khóc đến mệt mỏi, ngủ thật say, Trữ Tử Mộc ôm nàng lên giường đặt xuống, lại thấy nàng đang túm chặt góc áo mình. Cười khổ, kéo nhẹ mà nàng không buông, đành mạnh mẽ giật ra, coi như là một lần quyết tâm chặt đứt.
Nhẹ nhàng đi ra cửa, ra ngoài lại thấy Đoan Nhược Hoa ngồi trong đình bên hồ, bóng lưng bạch y cô tịch bi thương, thời gian giống như đã ngưng kết, lâu thật lâu cũng không có một biến động. Gió thổi từ hồ vào, làm tay áo phất lên, tăng thêm chút sức sống. Trữ Tử Mộc chậm rãi đi vào, ngồi bên bàn, nhàn nhạt lên tiếng,
"Sau khi đưa các ngươi tới Dưỡng Tâm cung, ta liền hồi cung, lúc ấy Hoàng thượng hẳn là cũng sẽ chuẩn bị trở lại rồi", lời này nói ra, bóng lưng thẳng thắn kia cũng có chút chấn động.
"Ta không giống ngươi. Ta không thể giống ngươi, có thể vì nàng mà buông bỏ hết thảy. Đoan gia mấy đời đều là trọng thần, căn cơ vững chắc, mà Trữ gia ba đời đều là võ tướng, cũng chỉ có thể dựa vào binh đao mà thao lược quyền hành. Phụ thân ta đã mất, binh quyền truyền về trong tay đại ca, nhưng nếu có một ngày Hoàng thượng thuận theo lời Binh bộ Thượng thư, thu lại binh quyền, khi ấy Trữ gia liền chỉ còn hai bàn tay trắng. Hơn nữa hẳn là ngươi cũng rõ, địa vị càng cao, trong ngoài đều có thù, nếu có ngày sa cơ, sợ là sẽ đến bước bị đuổi tận giết tuyệt. Cho nên, Trữ Tử Mộc ta, bằng mọi cách đều phải giữ được ân sủng của Hoàng thượng, chỉ có như thế mới giữ được địa vị cùng gia tộc", Trữ Tử Mộc nói xong, cười lạnh.
"Cũng may mắn, nàng đối với ta không phải là loại tình cảm đã ăn sâu vào huyết nhục, khiến ta phải điên cuồng chạy theo nắm bắt. Huống hồ nàng là sủng vật của ta, ta đương nhiên bỏ xuống được, quên được, chỉ vài ngày mà thôi", Trữ Tử Mộc nói thêm, giống như là đang trấn an chính bản thân mình. Đoan Nhược Hoa xoay người lại, tròng mắt trong trẻo lạnh lùng chiếu thẳng vào nàng, không hề chớp mắt.
"Ánh mắt của ngươi, không trách được Hoàng thượng xưa nay vẫn không thích", Trữ Tử Mộc che giấu vẻ lúng túng tránh đi ánh mắt của Đoan Nhược Hoa, mà ngược lại lại cười lên, nụ cười không có cảm xúc, mang theo tia mỉa mai,
"Tốt thôi, rời khỏi nàng, ngươi vốn nên như thế", Đoan Nhược Hoan nói, nghe qua như là khen ngợi Trữ Tử Mộc quyết định đúng đắn,
"Đương nhiên, người thiên hạ nhiều như thế, ta muốn ai lại không được. Cho nên, nàng, ta nhường lại cho ngươi", Trữ Tử Mộc cười thành tiếng, nụ cười nhạt nhẽo, ngửa đầu nhìn trăng, dáng vẻ khinh thường mà cao quý.
"Ngươi cũng không cần theo tới Dưỡng Tâm cung", Đoan Nhược Hoa thấy bộ dạng nàng như thế, lại càng mất hứng,
"Ngươi... Ta cũng muốn đi ôn tuyền tắm mấy ngày", Trữ Tử Mộc có chút lúng túng, đưa ra một lý do, mà Đoan Nhược Hoa thừa biết là do nàng muốn ở bên Thanh Sanh thêm mấy ngày. Hai người ngồi trong đình, nhìn bầu trời đêm lấp lánh đầy sao, dường như đều có điều suy nghĩ.
---Hết chương 74---
Editor lảm nhảm: Phi quyết định buông tay, đến đây lại thấy Phi đáng thương hơn Hậu...
P/S: Chương này gần 4 ngàn chữ, dạo này tui bị thất sủng, các thí chủ không đọc không thèm vote khích lệ nữa, tui buồn, nên tui quyết định sẽ drop bộ này, thế nhá :(


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện