Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Chương 138: Em Có Thai Là Thật Hay Giả?


trước sau

Chu Hạo vốn dĩ vẫn ở lại nước Pháp chỉ là anh di chuyển nơi ở mà thôi, lúc đó có lẽ bởi vì An Hạ quá tuyệt vọng và mệt mỏi nên chấp nhận buông tay quay trở về Thành Phố A.

Anh đang làm thêm ở một cửa hàng nhỏ kiếm thêm thu nhập để sống qua ngày thì điện thoại Tiểu A gọi đến, anh chậm rãi lấy ra nghe:

"Tổng giám đốc lão phu nhân có chuyện rồi, anh mau về nước ngay bà đang nằm bệnh viện đường A."

Thân thể anh cứng đờ lại, anh không còn nghe được lời nói tiếp theo của Tiểu A là gì nữa mà chạy lại xin phép bà chủ cho nghỉ việc vì nhà có chuyện gấp. Bà chủ là một người tốt, tính tính lại thiện lương nghe anh nói nhà có chuyện đã lấy lương phát trước cho anh còn căn dặn anh đi đường cẩn thận đừng quá lo lắng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chu Hạo gật đầu vô cùng biết ơn nhìn bà xong nhanh chóng chạy vội đi.

Khi anh xuống máy bay đã lập tức chạy ngay đến bệnh viện mà Tiểu A nói, nhưng lúc này đường xá lại đông hơn bình thường khiến chiếc taxi anh đang ngồi dường như dậm chân tại chỗ, không di chuyển hơn được nữa.

Chu Hạo nhìn ngó khắp nơi xem hiện tại mình đang ở đâu, sau khi xác định vị trí, anh muốn đẩy cửa chạy ra thì màn hình led treo hai bên đường xuất hiện một đoạn nói chuyện, giọng nữ ngọt ngào trong trẻo cứ thế vang lên.

"Xin chào mọi người, tôi là Diệp An Hạ Tổng giám đốc công ty Tàng Kiếm và Chu Thị. Hôm nay tôi muốn xin mọi người ít phút mong là mọi người thông cảm giùm tôi."

Nghe giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, mọi động tác của Chu Hạo cứng đờ lại anh không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn lên màn hình, nơi đó đang có hình bóng cô gái anh nhớ thương từng ngày. Nhưng Chu Hạo chưa kịp định hình lại tâm trạng của mình đã hốt hoảng nhìn chằm vào phần bụng nhô cao của An Hạ.

Tiếp theo giọng nói An Hạ vang lên đều đều. "Sở dĩ hôm nay tôi đứng đây là muốn thông qua mạng internet gửi lời nhắn đến người chồng cũ của tôi, anh Chu Hạo Tổng giám đốc tiền nhiệm của Chu Thị."

An Hạ nhìn thẳng vào ống kính, hít một hơi thật sâu. Ván cược này có như thế nào cô cũng muốn thử một lần. Hai tay cô đưa lên ôm lấy chiếc bụng của mình, đáy lòng thầm nói:

"Bảo bối, con phải động viên ủng hộ mẹ nha con." Sau khi thấy tâm trạng đã ổn, cô lần nữa nói tiếp:

"Chu Hạo! Em không biết bây giờ anh đang ở đâu, có thấy được, nghe được những gì hôm nay em nói hay không. Nhưng em muốn nói với anh là anh làm ba lần nữa rồi."

An Hạ nói đến đây nước mắt không tự chủ được rơi xuống, cô đưa tay lên gạt đi những giọt còn vương trên má nghẹn ngào nói:

"Thời gian qua em chịu khổ vì con như vậy mà anh không hề ở bên cạnh em, anh có còn lương tâm hay không? Khiến em mang thai xong bỏ trốn không một tin tức. Anh như vậy về sau em biết phải nói với con như thế nào về ba của nó đây?”

"Tại sao anh không chịu về với mẹ con em? Em đã cố gắng khuyên nhủ anh rồi mà anh vẫn không tin em là sao? Em không biết, em cho anh thời hạn một tuần anh phải về với em ngay, nếu không em sẽ nói cho cả Thế Giới biết anh làm em có bầu xong chối bỏ trách nhiệm."

"Ai nói anh không chịu trách nhiệm với con?" Chu Hạo mở cửa hiên ngang đi về phía An Hạ đang đứng, ánh mắt yêu thương anh nhìn chằm vào dáng người nhỏ bé mang chiếc bụng to kia. Cứ ngỡ sau đó sẽ là khung cảnh đầy lãng mạn, hai người ôm lấy nhau thắm thiết để vơi đi nỗi nhớ nhung nhưng sự thật lại trái ngang không như mọi người tưởng. Sau khi Chu Hạo xuất hiện, anh từ tốn đi về phía cô. Nhưng An Hạ khi thấy anh liền kích động, cô khó khăn cầm lấy hai chiếc giày của mình quăng mạnh về hướng Chu Hạo rồi quát lên.

"Cuối cùng anh cũng chịu xuất hiện rồi sao? Anh có giỏi chạy nữa đi, chạy biển khỏi đời em luôn đi.” Nhìn bộ dáng giận dỗi của cô, đáy mắt Chu Hạo không nhịn được hiện lên ý cười nồng đậm. Đây mới thật sự là người con gái anh thương, đôi khi bướng bỉnh nhưng lại rất mềm yếu.

Thấy anh không có thái độ gì hối lỗi mà còn cười nhạo cô hơn, An Hạ tức giận ném chiếc giày còn lại vào người anh rồi không nói lời nào mà bỏ đi. Không phải cô không sợ anh lần nữa bỏ chạy mà là cô đã cho người bao vây nơi này lại rồi, anh có vào chứ không có ra nên việc cô có thể tự nhiên rời đi như vậy là điều dễ hiểu.

Chu Hạo thấy cô chuẩn bị bước xuống cầu thang thì gấp gáp chạy đến, trước mặt bao người bế ngang cô lên. An Hạ vì quá bất ngờ mà choáng váng một trận, đến khi hoàn hồn thì cảm nhận được môi mình có thứ gì đó mềm mại chạm vào. Cô mở to mắt ra nhìn thì thấy khuôn mặt phóng đại của Chu Hạo trong tầm mắt.Đọc truyện full trên truyen88.net

An Hạ đưa hai tay lên đánh loạn xạ trên người anh, miệng hé răng "um ưm" muốn đẩy anh ra nhưng vô ích. Biết xung quanh còn có nhiều người nên Chu Hạo không dám làm điều gì xằng bậy, chỉ hôn nhẹ lên môi cô để cô bình tĩnh lại rồi mới bế cô đi lại chỗ vừa nãy.

An Hạ không hiểu anh đang muốn làm gì, mà cứ

mặt anh muốn mang mình đi đâu thì mang, dù sao anh ở đây rồi cô không sợ mình cô đơn nữa. Chu Hạo hướng người về ống kính khẽ cúi đầu, giọng trầm ấm của anh cất lên trong không gian yên tĩnh.

“Chuyện ngày hôm nay thật sự đã làm phiền mọi người rồi, thật ra chúng tôi có chút chuyện hiểu lầm nhau nên mới xảy ra cớ sự như này. Tôi thành thật xin lỗi vì vợ của tôi đã làm mất thời gian của mọi người như vậy. Hiện tại vợ tôi đang mang thai, tâm trạng không được ổn định nên mới nói bừa như thế."

Anh nói đến đây, An Hạ chợt xen vào nhỏ giọng nói:

"Thật ra anh ấy rất yêu tôi và không có vụ không chịu trách nhiệm gì ở đây cả. Chỉ là tôi muốn mượn việc này lừa anh ấy lộ diện mà thôi. Có một số việc tôi không thể nói cụ thể được nhưng mong mọi người hiểu và bỏ qua cho tôi vì sự bất tiện này."

An Hạ ngồi yên trên giường, ánh mắt né tránh nhìn ra ngoài cửa sổ. Chu Hạo đang đứng kế bên khoanh tay lại nhìn cô khó chịu, mày kiếm của anh đã nhắn đến mức khó coi rồi. Xem ra lần này anh ấy rất tức giận, nhưng ai kêu không chịu liên lạc với cô. Chu Hạo không thể im lặng được nữa anh ngồi xuống nắm lấy hai vai cô kéo qua, ép cô đối diện với mình.

"Nói cho anh biết, em có thai là thật hay giả?” An Hạ khiếp sợ quay sang nhìn Chu Hạo xong tức giận đứng lên trước mặt anh từ trên cao nhìn xuống hét.

"Giả cái đầu anh, có phải anh uống rượu đến mức đầu óc không còn minh mẫn hay không? Bụng tôi to như thế này mà anh lại nghi ngờ nó là giả?" An Hạ vừa thở phì phò, vừa đưa tay kéo váy lên lộ ra chiếc bụng to tròn cho Chu Hạo xem, anh biết mình nói sai khiến cô nổi cáu nên lập tức kéo cô ngồi xuống nhỏ giọng nói:

“Anh xin lỗi, anh không phải không có ý đó. Chỉ là anh khá bất ngờ chuyện anh làm có một lần lại khiến em dính bầu thôi.”

An Hạ bĩu môi khinh thường anh.

"Ai đời tự nghĩ bản thân lại yếu cơ chứ?"

Mặt Chu Hạo tái xanh lại, cô tại sao lại có thể nghĩ đến việc anh tự chế bản thân chứ. Thật sự anh nói đầu có sai, tỷ lệ quan hệ một lần dính thai thật sự rất hiếm và anh là một trong những trường hợp như vậy. Nên nói anh may mắn hay xui xẻo đây khi bị cô lần nữa nằm thóp đây.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện