Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Tôi muốn lấy cô


trước sau

Ngô Thành Nam tiến lại gần An Bích Hà, rõ ràng dáng vẻ không hề có sức uy hiếp, trông rất ôn hòa nho nhã, nhưng lại khiến trái tim An Bích Hà bắt đầu phát lạnh, hai chân bất giác run rẩy.

“An Bích Hà, cô nhìn xem dáng vẻ bây giờ của cô” Giọng nói của anh ta rất nhẹ, ngón tay lướt qua gò má gầy gò của An Bích Hà.

An Bích Hà cảm thấy mình như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm vậy, vội vàng quay mặt sang một bên, lấy tay che mặt mình: “Anh, anh đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi.”

An Bích Hà biết mình xấu thế nào, cho dù đã trang điểm rất đậm, cũng không thể che được dáng vẻ gầy gò của cô ta.

Lúc trước cô ta hưởng thụ ánh nhìn của mọi người bao nhiêu, thì bây giờ lại ghét bấy nhiêu.

Ngô Thành Nam nhìn thứ bột trên tay mình, cười nhẹ: “Ôn Bích Hà, chuyện cô không thể có thai đã truyền ra ngoài rồi, các nhà có gia thế trên nhà họ An hoàn toàn không suy nghĩ đến cô, cô cũng không muốn gả cho một người đàn ông có gia thế không bằng mình đúng không? Về phần Hoắc Tùng Quân, cô đã bị anh ta cho ăn bao nhiêu lần canh bế môn rồi, lẽ nào cô vẫn chưa tỉnh ngộ sao? Hoắc Tùng Quân sẽ không bao giờ có thể lấy cô đâu.”

“Anh đặc biệt đến đây, chính là muốn sỉ nhục tôi sao?”

An Bích Hà nghe thấy Ngô Thành Nam nói như vậy, trong lòng tràn đầy tức giận và khó chịu, nghiêng đầu, hung dữ trừng Ngô Thành Nam.

Cho dù bây giờ cô ta biến thành hình dạng thế nào, cô ta cũng không muốn bị tên Ngô Thành Nam này cười nhạo.

“Cô hiểu nhầm rồi, tôi không có ý cười nhạo cô.”

Ngô Thành Nam cười với An Bích Hà, tiếp tục nói: “Lần này tôi đến đây là muốn nói với cô, tôi có thể lấy cô.”

“Cái gì?” An Bích Hà ngẩn ra, nhìn Ngô Thành Nam.

Con người Ngô Thành Nam mặc dù độc ác, không bằng Hoắc Tùng Quân, nhưng luận về dung mạo gia thế, anh ta có thể coi là thanh niên tài tuần của thành phố An Lạc, có không ít nhà nhìn chằm chằm anh ta, muốn gả con gái mình cho anh ta.

Vốn dĩ An Bích Hà cho rằng hai người cho dù có ngủ với nhau, nhưng cũng chỉ là giao dịch mà thôi.

Chưa bao giờ coi trọng chuyện này, cô ta biết Ngô Thành Nam sẽ không lấy cô ta, hai người chỉ có quan hệ lợi ích thôi.

Nhưng bây giờ, Ngô Thành Nam vậy mà lại muốn lấy cô ta.

An Bích Hà vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, ngẩn ra nhìn Ngô Thành Nam, một lúc lâu sau mới

ngập ngừng: “Anh, tại sao anh muốn lấy tôi? Là muốn lấy cái gì từ chỗ tôi sao?”

Khi An Bích Hà hỏi câu này, sắc mặt Ngô Thành Nam bình tĩnh, ôn nhu nhìn cô ta: “Gia thế nhà họ Ngô quá xứng với nhà họ An, chỉ cần cô gả cho tôi, thì cô sẽ không bị người khác chế cười nữa. Hai nhà chúng ta cùng liên hợp, quan hệ thân thiết, tuyệt đối có thể thay thế nhà họ Hoắc”

“Thay thế nhà họ Hoắc?” An Bích Hà lẩm bẩm.

“Đúng”

Ngô Thành Nam thấy cô ta dao động, nhóm thêm một mồi lửa: “Cho dù cuối cùng Bạch Hoài An trở thành vợ Hoắc Tùng Quân, cô cũng có thể đè đầu cô ta”.

Câu nói này đã trở thành một cọng rơm cuối làm gãy lưng lạc đà, An Bích Hà động lòng rồi.

Cô ta nghiêng đầu, mắt long lanh nhìn Ngô Thành Nam, mang theo dã tâm và khát vọng: “Được, tôi đồng ý với anh, chỉ cần có thể chèn ép được Bạch Hoài An, nhà họ An nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ anh”

Ngô Thành Nam thấy cô ta đồng ý, khóe miệng nhếch lên, trong mắt có một tia ẩn ý, cánh tay dài ôm An Bích Hà vào lòng.

Từ khi An Bích Hà ra đời cho đến bây giờ, chưa từng được người đàn ông nào đối xử dịu dàng như vậy, nhất thời ý loạn thần mê.

Cô ta theo đuổi Hoắc Tùng Quân lâu như vậy, chỉ thấy được khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Tùng Quân, cho dù cô ta có dựa vào ơn cứu mạng, cũng chưa bao giờ được anh ôm thế này.

“Bích Hà, em cũng biết đấy, anh là con độc nhất nhà họ Ngô, em không thể mang thai, ông nội anh nhất định sẽ không đồng ý. Em cho anh chút thời gian để anh thuyết phục ông nhé, đợi đến khi ông đồng ý, anh lập tức sẽ đến nhà họ An cầu thân”

Giọng nói của Ngô Thành Nam vang lên bên tại An Bích Hà.

Bây giờ An Bích Hà hoàn toàn chìm đắm trong sự dịu dàng của anh ta, nghe thấy giọng điệu kiên trì của anh ta, xấu hổ gật đầu: “Được, em đợi anh”

Ngô Thành Nam nhận được câu trả lời, trong mắt hiện lên tia mỉa mai.

Người phụ nữ này thật sự dễ lừa.

Anh ta vừa mới trốn ở một bên, nghe rõ cuộc đối thoại của cô ta và Hoắc Tùng Quân, cô ta vì muốn được gả cho Hoắc Tùng Quân, vậy mà lại nhân nhượng lấy hết tất cả tài sản nhà họ An ra, chỉ vì có thể giả làm vợ chồng với Hoắc Tùng Quân, còn có thể chịu đựng cho anh ta cưng chiều người phụ nữ khác.

Ngô Thành Nam không hiểu, Hoắc Tùng Quân có chỗ nào tốt, vậy mà có thể khiến cho An Bích Hà làm đến mức này, nhưng Hoắc Tùng Quân vẫn từ chối,.

Anh ta ở một bên vừa ghen tỵ vừa hận, hận không thể thay thể Hoắc Tùng Quân,

Tài sản của nhà họ An quá khiến người ta động lòng rồi, cho nên Ngô Thành Nam mới nghĩ ra cách này.

Ngô Thành Nam nhìn cô gái ôn thuận trong lòng mình, nhìn cửa nhà Hoắc Tùng Quân đóng chặt, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

Hoắc Tùng Quân, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, tạo nhất định sẽ kéo mày từ trên cao xuống, đến lúc đó, xem mày có thể giữ được dáng vẻ kiêu ngạo như bây giờ không.

Hoắc Tùng Quân không biết âm mưu của hai người họ, anh tắm xong, nằm trên giường gọi video với Bạch Hoài An.

Trong video, Bạch Hoài An cũng vừa tắm xong, tóc hơi ướt thả trên vai, khuôn mặt trắng nộn, mặc bộ đồ ngủ màu nhạt, trong rất dịu dàng lại ngoan ngoãn.

Sau khi cô cúp video, đang chuẩn bị xuống giường sấy tóc, nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa, nhìn thấy Sở Minh Nguyệt đang ôm gối đứng ở ngoài cửa.

“Hoài An, tối nay tớ có thể ngủ cùng cậu không?”

Bạch Hoài An ngẩn ra, vội vàng để Sở Minh Nguyệt đi vào: “Được chứ. Cậu lên giường trước đi, tớ đi sấy tóc, Hoắc Tùng Quân bảo tớ sấy khô tóc rồi hãy đi ngủ”

Khi cô nói câu cuối, mặc dù giọng điệu không tình nguyện, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy hạnh phúc.

Sở Minh Nguyệt nhìn nụ cười của cô, đột nhiên nhớ đến nụ cười đó của Châu Hữu Thiên, trong lòng khẽ chấn động một chút.

Nếu như yêu đương với người đàn ông này, chắc cũng được đúng không.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện