Cô Gái Của Thanh Xuân

’’ Ai ngồi cùng với cậu ta chính là đối đầu với tôi’’


trước sau

Kiều Vũ ngồi trên sô pha cạnh cửa sổ, dõi mắt về phía xa lấp lánh ánh đèn. Vẻ trầm mặc hiện lên trên gương mặt còn con nớt của người thiếu nữ, dung hòa với ánh mắt đầy ắp nỗi buồn.

Phòng của Kiều Vũ là vị trí trung tâm với hai cửa sổ lớn có thể quan sát được toàn bộ căn biệt phủ, thậm chí còn có thể xa hơn. Mà lúc này cô lại thấy Lăng Hỷ ăn mặc lộng lẫy, cẩn thận bước ra từ cửa sau. Ngẩn người trong giây lát, cô vội ngồi thẳng dậy, ánh mắt chăm chú đặt lên người của Lăng Hỷ.

Chỉ thấy Lăng Hỷ đi bộ một đoạn ra cổng sau, rồi được một chiếc xe hơi màu đen đến đón.

Trong khu đất cao cấp này toàn bộ đều là những người có tiếng nói trong xã hội, vì vậy ở đây đêm hay ngày đều lắp chi chít những cột đèn sáng trưng. Kiều Vũ rất nhanh đã ghi nhớ được biển số xe, sau đó liền lôi điện thoại ra nhanh tay bấm một dạy số, gọi người điều tra.

Từ trong xe, một người đàn ông mặc Âu phục mở cửa bước xuống. Hắn còn ga lăng mở cửa ghế lái phụ cho Lăng Hỷ. Vì do tầm nhìn xa, Kiều Vũ cũng không thấy rõ lắm. Có điều cô đối với dáng người này cảm thấy rất quen mắt, hình như đã từng gặp qua.

Đúng lúc này từ trong cặp sách rơi ra một tấm thiệp trắng lấp lánh, nó đã đánh thức một phần kí ức của Kiều Vũ. Cô đột nhiên nhớ ra hôm nay chính là ngày Triệu Anh Tử mở tiệc chia tay với lớp, hèn gì Lăng Hỷ cũng đi đến đó.

Kiều Vũ ngay từ đầu đã không có ý định đi, cô với cô ta cũng không thân thiết, huống hồ Kiều Vũ đã sớm rời khỏi lớp A, đi chỉ rước thêm nhục vào người. Mà chắc hẳn Triệu Anh Tử cũng không mong cô có mặt ở đó. Mà nếu như cô có đến, thì chắc chắn cũng chỉ làm cho buổi tiệc thêm phần căng thẳng.

Việc Kiều Vũ cần nghĩ bây giờ không phải là chuyện tiệc tùng vui vẻ, mà là vấn đề bên phía của Nhiếp Quân. Hôm qua có người gọi điện thoại báo cho cô, hắn đã tới nhà của Quách Tương. Kiều Vũ đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất sẽ xảy ra, nhưng cô vẫn cần dựa vào Nhiếp Quân để tìm kiếm kẻ đứng sau toàn bộ chuyện này.

Mặc dù hiện tại toàn bộ đầu mối đều bị đứt hết, nhưng Kiều Vũ không tin cô để cho Quý Dương làm mồi nhử tên sát nhân đó lại không xuất hiện.

Trong kí ức Kiều Vũ đột nhiên lại nhớ tới bức ảnh trong xe của Sở Phi Dương. Rốt cuộc cậu ta và Bạch Tuyết Sương có quan hệ gì?



Sớm hôm sau cả trường đều truyền tay nhau một clip, Kiều Vũ đối với việc trên diễn đàn trường không quan tâm lắm nên cũng không mấy chú ý.

Cô còn đang mở sách vở, không biết từ đâu một chiếc điện thoại đặt xuống trước mặt.

‘’ Đây là bạn của cậu sao?’’- Diệp Tử tì người vào bàn của Kiều Vũ hỏi.

Kiều Vũ khẽ nhíu mày, chăm chú xem cho hết đoạn clip bên trong. Ánh mắt đen láy không biểu lộ cảm xúc đột nhiên trở nên tối sầm lại, không khí bắt đầu phảng phất mùi vị của sự lạnh lẽo.

Một người bạn của Diệp Tử khẽ nói:’’ Người trong clip có phải Viên Tuấn lớp bên không?’’

‘’ Hình như đúng là cậu ta.’’

‘’ Đàn ông con trai gì mà lại ra tay đánh phụ nữ, thật không biết xấu hổ.’’

‘’ Mấy hôm trước cậu ta còn cứ đi theo mình, nhìn thấy ớn. Còn không xem lại vẻ bề ngoài của mình đi.’’

Kiều Vũ không nói gì đưa lại điện thoại cho Diệp Tử. Cô vẫn dửng dưng như cũ mở sách vở ra bình thường làm bài tập, coi như không có chuyện gì xảy ra. Diệp Tử hơi bất mãn với hành động này của Kiều Vũ, muốn nói nhưng lại thôi, kéo đám bạn của mình ra ngoài mua đồ ăn sáng.

Kì thi Olympic quốc tế diễn ra vào tháng sau vẫn cần phải tham gia, trong lúc này không nên lơ là học tập. Kiều Vũ khẽ siết chặt cây bút chì trên bàn, cơn tức giận kìm nén trong lòng chỉ chờ bộc phát.

Giờ ăn trưa hôm ấy, canteen của trường đã xảy ra một vụ việc chấn động.

Lục Kiều Vũ từ trước tới giờ không bao giờ sử dụng quy tắc ngầm mà nay lại làm vậy với Viên Tuấn.



‘’ Viên Tuấn, cậu gan thật đấy, dám công khai cho Lăng Hỷ một bạt tai ngay tại nhà của Triệu Anh Tử, không sợ bị Lục Kiều Vũ lột da sao?’’- Một nam sinh đứng sau lưng Viên Tuấn, cười cợt vỗ vai cậu ta.

‘’ Viên thiếu của chúng ta mà phải sợ Lục Kiều Vũ sao?’’

Bọn họ còn đang cười cợt, mà không biết đột nhiên Kiều Vũ từ đâu lù lù đi tới, thoáng chốc đã đứng kế bên của Viên Tuấn, còn mạnh tay đặt khay đồ ăn xuống dưới bàn của cậu ta. Cả đám con trai vừa nãy còn nói cười huyên hoang, bây giờ lại ngẩn hết ra bất ngờ đến không nói nên lời.

Kiều Vũ liếc đám con trai ngồi trên bàn, bọn chúng vừa nhìn thấy ánh mắt của cô liền hiểu ý, khẽ huých nhẹ vào người nhau rồi kéo cả đám nhanh chân đi mất. Có người còn vỗ vai động viên Viên Tuấn, lần này tổ tông đến xử lí cậu ta thật rồi.

Thái độ lạnh nhạt cùng biểu cảm của Kiều Vũ rõ ràng đến mức người ta có thể đọc được dòng chữ ’’ Ai ngồi cùng với cậu ta chính là đối đầu với tôi’’ lên mặt. Loại hành vi này không phải chính là tẩy chay bạn học sao, Kiều Vũ cũng sẽ có ngày dùng đến biện pháp này ư?

Cô sau đó chỉ lạnh lùng lườm Viên Tuấn một cái, rồi cầm khay đồ ăn của mình đi mất, cả bàn chỉ còn một mình Viên Tuấn. Cậu ta có gọi bạn học lại ăn cùng, nhưng hình như ai nhìn thấy cũng đều vờ như không quen biết, lảng đi chỗ khác.

Mãi đến khi ra khỏi nhà ăn Viên Tuấn mới biết ảnh chụp của mình bị viết dấu X bằng sơn đỏ dán ngay trước cửa của nhà ăn. Mà không chỉ như vậy, còn rải rác khắp trường, điều này khiến cho bạn học vừa nhìn thấy đã muốn tránh xa cậu ta.

Chủ nhân của các tác phẩm đó không ai khác ngoài Lục Kiều Vũ, cô làm sao có thể cam tâm để hắn sau khi cho Lăng Hỷ một bạt tai vẫn dửng dưng như không xảy ra chuyện gì hết vui vẻ thoải mái hưởng thụ cuộc sống.

Lục Cảnh Hiên ngồi trong một góc của nhà ăn, theo dõi hết thảy mọi chuyện diễn ra từ nãy tới giờ, không khỏi kinh ngạc thốt lên:’’ Lục Kiều Vũ từ khi chuyển sang lớp F có phải bị tẩy não rồi không? Hành động hôm nay không giống với tác phong của cô ấy chút nào.’’

Châu Từ huých nhẹ Lục Cảnh Hiên, đưa ánh mắt đầy ẩn ý về phía Sở Phi Dương, chỉ thấy cậu ta một câu cũng không nói, im lặng ăn hết thức ăn trong bát.



‘’Phi Dương…’’- Cô gái nhỏ mi mắt khẽ chớp, ánh lên tia hi vọng và vui sướng dịu dàng gọi tên Sở Phi Dương. Giọng nói của cô ấy ngọt hơn đường mật, cử chỉ dịu dàng như nước, ánh mắt lấp lánh ôn nhu quyến rũ người khác và cả đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy này.

Sở Phi Dương chống một tay lên tường, ánh mắt nhìn Ôn Nhu không chớp. Hắn đang chờ mong điều gì, ánh mắt của hắn đang nhìn người con gái trong lòng, nhưng đầu thì lại xuất hiện một bóng hình khác. Rốt cuộc là hắn đang tìm kiếm điều gì ở người con gái này?

Phi Dương khẽ chớp mi mắt, đưa một tay vén nhẹ tóc mai của Ôn Nhu, đôi môi khẽ nở nụ cười nhẹ. Nụ cười mà khiến cho thiếu nữ nào cũng phải mê đắm, không ấm áp như gió xuân, cũng chẳng phải một nụ cười đa tình phong lưu, thật hiếm thấy.

Hai người bọn họ trong tư thế này, thật giống một khung cảnh ngập tràn ngôn tình và lãng mạn. Ôn Nhu khẽ cụp mắt xuống, bộ dạng ngây thơ thanh thuần khiến cho đàn ông điên cuồng muốn bảo vệ. Mà Sở Phi Dương lúc này đầu hơi cúi xuống, thật giống chuẩn bị hôn. Ôn Nhu đã không kìm chế được nhắm mắt chờ sẵn, nhưng lâu như vậy cũng không có chuyện gì xảy ra.

Cô đúng thực là có hơi thất vọng.

Nhìn đến Sở Phi Dương, cậu ta đang ngây người tại chỗ không biết hồn đã dạt đi phương nào. Ánh mắt đen láy đó đúng là vẫn nhìn cô, nhưng cô lại không nhìn thấy bản thân mình trong đó. Nghĩ đến đây Ôn Nhu lập tức cảm thấy không vui.

Mà Sở Phi Dương vừa cúi xuống muốn hôn Ôn Nhu, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ của Lục Kiều Vũ lúc ở bữa tiệc. Nhớ đến dáng vẻ tức giận bỏ đi lúc đó. Cô ấy tức giận không phải vì không có tình cảm, mà là vì hai người bọn họ không là gì. Có lẽ trong lòng Lục Kiều Vũ đã tự hỏi:’’ Cậu lấy tư cách gì mà hôn tôi?’’

Cho đến hôm nay, khi đứng trước mặt một người con gái khác, Sở Phi Dương lại không thể hôn được. Bởi vì không có tình cảm sao, hay là không có hứng thú? Mà cho đến lâu như vậy rồi, Sở Phi Dương rốt cuộc vẫn không nhận ra bản thân đã sai chỗ nào.

Phi Dương thật sự sợ mình với Lục Kiều Vũ chỉ là yêu thích nhất thời, là ham muốn chiếm hữu nhất thời, sợ rằng bản thân sẽ vô tình làm tổn thương cô ấy. Lúc trước cậu đúng là không hề nghĩ đến chuyện yêu đương với Lục Kiều Vũ, nhưng hiện tại…

Sở Phi Dương là lần đầu tiên bị tình yêu làm cho luẩn quẩn, nhất thời không biết phải làm sao.

Cậu mặc kệ Ôn Nhu đứng đó, không nói gì cứ thế lạnh nhạt rời đi.



Nhưng ở hành lang vắng lúc này không chỉ có hai người bọn họ!

Lục Kiều Vũ cũng có mặt ở đó.

Cay đắng hơn là tư thế của hai người bọn họ đã khiến cho cô hiểu lầm nghiêm trọng!

Kiều Vũ xoay người rời đi, trên mặt không biết bao nhiêu là nước mắt. Cho đến cuối cùng, vẫn là cô sai!

Đáng lí ra nên hiểu rõ rằng, loại người như Sở Phi Dương nhất định sẽ không bao giờ thật tâm với ai hết, hắn coi cô cũng giống như người khác, là một bông hoa có thể hái được, chẳng qua tốt hơn một chút mà thôi.

Nếu như nói không có tình cảm là nói dối, không rung động cũng là nói dối. Cho đến bây giờ, mặc dù biết rằng Sở Phi Dương là loại người chăng hoa, nhưng vẫn không tránh được cái bẫy của hắn. Biết rằng hắn chỉ đang trêu đùa mình, nhưng vẫn không kìm chế được mà đem lòng yêu thích.

Kiều Vũ vịn tay vào góc tường, run rẩy đến mức đứng không vững. Ngón tay bấu chặt vào thành lan can mà vẫn không hề cảm thấy có chút đau đớn nào.

Cô không chịu nổi, biết rằng giữa hai bọn họ không tồn tại rằng buộc nào nhưng vẫn không chịu nổi. Kiều Vũ đã thử hi vọng, đã thử đặt niềm tin ở Sở Phi Dương, nhưng những gì hôm nay cô nhìn thấy lại khiến cho trái tim đang mở cửa của cô triệt để đóng thật chặt.

Kiều Vũ không giống Sở Phi Dương, cô là lần đầu tiên trải qua chuyện tình cảm,muốn bình tĩnh là việc rất khó khăn.

Đáng lí ra từ lúc đoạn ghi âm đó được phát lên loa trường cô phải hiểu rõ mới đúng, nhưng con người lại cứ muốn hi vọng. Kiều Vũ đã hi vọng bản thân mình sẽ là một ngoại lệ, nhưng đến cuối cùng đều là chính cô tự tổn thương mình.

Lãnh Tư Thuần khoác cặp sách đứng ở phía xa, ánh mắt phức tạp nhìn về phía của Kiều Vũ. Cô muốn đi đến an ủi, nhưng người có lòng tự trọng cao như Lục Kiều Vũ liệu rằng có nghe lọt tai không?

Lúc Tư Thuần nhìn thấy cô, lại nhớ về mình của một năm trước, cũng đã từng đau khổ như vậy. Thực ra trong tình cảm mỗi người đều sẽ trải qua một lần gọi là mở cửa, sau đó sẽ nhận ra có những nỗi đau còn mãnh liệt hơn gấp nhiều lần so với tình yêu.



Hôm nay có một người đến thăm Quý Dương.

Nhiếp Quân nhìn qua lớp kính thủy tinh được ngăn cách ở bên ngoài, không nghe được Sở Phi Dương và Quý Dương đã nói với nhau câu gì, nhưng trong suốt quá trình cũng chỉ thấy Sở Phi Dương mở miệng. Mà sau khi Phi Dương ra về biểu cảm gương mặt của Quý Dương còn tệ hơn lúc trước, trạng thái tinh thần cũng bất an hơn hẳn.

Một lúc sau, Lưu Tiêu mặc quần áo bình thường đi từ bên ngoài vào, không biết đã nói gì với Nhiếp Quân mà khiến anh giận đến nỗi gân xanh trên trán cũng hiện rõ mồn một, đạp ghế rồi xoay người bỏ đi.

Mà phía gia đình của Quách Tương đã bắt đầu đâm đơn khởi kiện. Gia đình họ tuy nghèo, nhưng cũng không thể để con gái chết một cách oan ức như thế. Nhiếp Quân đã tìm cho bọn họ một luật sư giỏi, mặc dù áp lực lên người anh rất lớn, nhưng đã hứa với Lục Kiều Vũ thì nhất định phải làm được.

Linda gõ cửa phòng làm việc của Nhiếp Quân, nghe anh nói ‘’ vào đi’’ cô mới thận trọng mở cửa, trên tay còn cầm theo một xấp hồ sơ.

‘’ Cấp trên lại hối thúc nữa sao?’’

Nhiếp Quân tựa lưng vào ghế, tay khẽ day day trán mệt mỏi trả lời:’’ Đám người đó đúng thực là phiền phức, năm ba ngày lại đến tìm tôi.’’

‘’ Đã kiểm tra lại băng ghi hình ở những đoạn đường mà Trương Du Nghiên đi qua, tìm được biển số xe rồi.’’

Khóe môi Nhiếp Quân khẽ nhếch lên, thể hiện rõ sự hài lòng. Linda mặc dù là một bác sĩ pháp y, nhưng cô ấy rất nhạy bén cũng rất nhanh, các mối quan hệ còn rất rộng. Muốn tìm một đoạn camera cũng không hề khó khăn. Dạo gần đây cấp trên vì ngăn cản anh điều tra mà đã khiến cho các bộ phận khác cố tình kéo dài thời gian, cũng may có Linda nhạy bén.

Sau khi cô ấy rời khỏi, Nhiếp Quân có xem lại video đó. Ngày hôm xảy ra vụ tai nạn của Trương Du Nghiên, duy nhất có một chiếc xe đã rời khỏi hiện trường. Mà theo số liệu Linda đem đến cho anh, chủ nhân chiếc xe đó lại là của người mà Nhiếp Quân không ngờ tới nhất.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện