Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Các Ngươi Có Phải Giận Nhau Hay Không


trước sau

Tất cả phát sinh rất nhanh.

Trong chớp nhoáng, Cừu Nghi Thanh đã bắt được nam nhân che mặt, Diệp Bạch Đinh cũng đã chọc trúng huyệt đạo người muốn bắt hắn, trực tiếp làm người hôn mê, nhanh đến độ mọi người không kịp phản ứng.

"Coi chừng trong miệng hắn có độc!"

Bên này Diệp Bạch Đinh mới ra tiếng nhắc nhở, bên kia Cừu Nghi Thanh đã kéo khăn che mặt của nam nhân xuống, tháo khớp hàm hắn.

"Ngao ——"

Nam nhân nói không được, lại chạy không được, chỉ có thể hung tợn trừng Cừu Nghi Thanh.

"Lý Tiêu Lương?" Cừu Nghi Thanh cẩn thận nhìn biểu tình của nam nhân.

Nam nhân nháy mắt ngẩn ra, lại cười lạnh, nói không ra lời, cũng muốn dùng biểu tình cười nhạo đối phương —— ngươi đang nói cái chó gì đó? Gia mới không phải là Lý Tiêu Lương gì!

Nhưng mà Cừu Nghi Thanh là ai? Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ, kinh nghiệm bắt người phong phú, mỗi khi bắt được một người, bước tiếp theo chính là phân biệt thân phận, phạm nhân bị kêu tên có biểu tình không giống nhau, cách nói chuyện không giống nhau, nhưng vẻ mặt truyền đạt lại thì lại đơn giản là 'chính là ta, như thế nào', 'người kia là ai ta không quen biết', phản ứng của nam nhân trước mặt, rõ ràng là cái trước, ngoài miệng có thừa nhận hay không, cũng không ảnh hưởng phán đoán của y.

Cừu Nghi Thanh: "Giải đi."

"Dạ!"

Lập tức có Cẩm Y Vệ đến, thực hiện lưu trình áp giải, bảo đảm người không động đậy cũng chạy không được, rồi mang đi.

Cừu Nghi Thanh đi đến trước mặt Diệp Bạch Đinh, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, vẫn không yên tâm, thò bàn tay to lên người tiểu ngỗ tác, muốn tự mình kiểm tra: "Có bị thương không?"

Diệp Bạch Đinh lui lại vài bước, tránh đi tay của y, mỉm cười: "Ta không có việc gì."

Đuôi mắt Cừu Nghi Thanh hơi khựng lại, đáy mắt có màu đen ám trầm.

"Người đã bắt được," Diệp Bạch Đinh nhìn nhìn sắc trời, xoay người trước, "Không còn sớm, chúng ta đi."

Cừu Nghi Thanh híp mắt.

Diệp Bạch Đinh lại đi rất tiêu sái, chỉ là ánh mắt không quá tốt, bóng đêm quá dày, nhìn không rõ dưới chân, hắn bị cục đá cộm lên, thân mình quơ quơ vài cái mới đứng vững.

Cừu Nghi Thanh trực tiếp xách tiểu ngỗ tác qua một bên, ấn ở trên tường, giở trò, sờ soạng hết toàn thân: "Bị thương ở đâu rồi? Đau ở đâu? Hửm?"

"Không...... Không có...... Thật sự không có!"

Diệp Bạch Đinh trốn tránh tay hắn, bên tai đỏ bừng: "Ta thật sự không có việc gì!"

Cừu Nghi Thanh đè đè xương cốt các nơi, đích xác là không có chỗ nào không thích hợp, làn da cũng vậy, không có bị thương, không có mùi máu, vậy thì tại sao đứng không vững?

Hồi thần, phát hiện hình như tiểu ngỗ tác tức giận, dùng sức đẩy tay y ra, môi mím chặt, mặt nghẹn đến ửng đỏ, đôi mắt trong trẻo hình như còn hơi ướt át, giống như bị ai khi dễ......

Vừa rồi hình như có chút mạnh tay.

Cừu Nghi Thanh buông Diệp Bạch Đinh ra: "...... Xin lỗi."

Diệp Bạch Đinh cúi đầu sửa lại quần áo, đặc biệt là chỗ cổ áo: "......ừm."

Cừu Nghi Thanh nhìn bàn tay tinh tế trắng nõn của đối phương xẹt qua cổ, nhất thời cũng phân không rõ là tay trắng hơn, hay là da thịt bên cổ mê người hơn, dời mắt: "Lần này là sai lầm của ta, lần sau sẽ không để ngươi rơi vào tình huống nguy hiểm nữa."

Diệp Bạch Đinh khựng lại, mới nhíu mày nhìn về phía đối phương: "Ta vừa định khen Chỉ Huy Sứ, về sau nhất định phải giống như lần này, tin tưởng ta, tín nhiệm ta có năng lực ứng đối nguy cơ."

Không khí nháy mắt lặng im.

Cừu Nghi Thanh hiển nhiên không đồng ý kiến nghị này: "Chỗ hiểm ác của thế nhân, ngươi chưa biết hết."

"Ta đây không phải cũng cần đối mặt sao? Sợ nguy hiểm, làm nghề này làm gì?" Diệp Bạch Đinh không đồng ý với ý kiến của y, vẻ mặt nghiêm túc, "So với xảy ra chuyện rồi hối hận, không bằng bảo trì huấn luyện, tích cực điều chỉnh trạng thái khi đối mặt hiểm cảnh, Cẩm Y Vệ của ngươi—— không phải đều là thao luyện như vậy sao?"

Cừu Nghi Thanh mím môi: "Bọn họ là bọn họ, ngươi là ngươi."

Diệp Bạch Đinh: "Có gì bất đồng?"

Cừu Nghi Thanh không nói nữa, Diệp Bạch Đinh cũng phát hiện, ở vấn đề này bọn họ tựa hồ có khác biệt, yêu cầu thời gian tự hỏi cùng phân tích, tiếp tục nói, sợ chỉ có cãi nhau.

"Đi về trước."

"Ừm."

"Bóng đêm rất dày, đi cạnh ta."

"Đã biết."

Trừ bỏ vài câu nhắc nhở không có dinh dưỡng, hai người không nói gì nữa, không khí lại không ôn hòa thích ý như dĩ vãng.

Tới Bắc Trấn Phủ Tư, Cừu Nghi Thanh nhìn về phía Diệp Bạch Đinh: "Cùng đi thẩm vấn phạm nhân?"

Diệp Bạch Đinh lại lắc đầu: "Không phải ngươi đã nói thế nhân hiểm ác, rất nguy hiểm?"

Không khí nháy mắt lãnh trệ.

Ánh mắt Cừu Nghi Thanh càng lúc càng ám, bên trong như có gợn sóng cuồn cuộn.

Diệp Bạch Đinh sờ sờ mũi, nhìn nơi khác: "Ý của ta là...... ta liền không cần đi, vụ án trước đã phá, về Lý Tiêu Lương, Chỉ Huy Sứ yêu cầu chính là tin tức càng tinh tế càng đặc thù, ta cũng không giúp được cái gì, nếu như không quá cơ mật, có thể cho ta biết, lúc sau nói cho ta là được."

Nói xong, hắn liền xoay người đi, không có một chút do dự cùng lưu luyến.

Thân ảnh thiếu niên tinh tế lại cao ngạo, bóng dáng theo ánh đèn cung đình ở góc phòng kéo ra thật dài, không đến mức bị bóng đêm mênh mang nuốt hết, nhưng cũng từng chút một, rời xa.

Xoay người lại, chân mày Cừu Nghi Thanh trở nên sắt bén, trong mắt cuồn cuộn ám mang: "Đi, theo bổn sứ thẩm người."

Giọng nói có bình tĩnh đi nữa, biểu tình cũng quá mức đáng sợ! Cẩm Y Vệ đi cùng vội vàng đuổi theo, cứ cảm thấy không khí đêm nay có chút không tốt, người bị bắt kia...... Lý Tiêu Lương đúng không? Chỉ sợ muốn xúi quẩy.

Diệp Bạch Đinh đến noãn các, nhìn đuốc trản trên bàn, an tĩnh thật lâu.

Tối nay thu hoạch không lớn, đối thoại của Lý Tiêu Lương và Hạ Nhất Minh quả thực không có dinh dưỡng gì, còn chưa tới tin tức chân chính quan trọng, đã bị động tĩnh bên ngoài cắt ngang, cũng may Cẩm Y Vệ làm việc cẩn thận, cách Lý Tiêu Lương trốn chạy cũng rất quen thuộc, hai bên đối chiến phát sinh ở ngoài trong hẻm tối, không bị ai phát hiện, Hạ Nhất Minh chắc cũng không biết.

Chỉ dựa theo cảnh tượng nhìn từ ngoài cửa sổ tới nói, Hạ Nhất Minh đối với cái dấu hiệu xà hình màu lam kia cũng không quen thuộc, giống như căn bản là không biết, chưa bao giờ tiếp xúc, vậy thì người của cái tổ chức này tại sao lại muốn tìm hắn?

Hạ Nhất Minh hiện tại đã không còn là nhân viên quan trọng trong triều đình, vị trí ở Hình Bộ cũng không còn quá quan trọng, nếu kế tiếp không ra đòn mạnh tay, lấy cơ hội lật mình, hoặc là tìm đường khác, đi theo hướng xấu, rất có thể sẽ không có biện pháp bò dậy, người ta rốt cuộc nhìn trúng hắn ở nơi nào?

Diệp Bạch Đinh ôm chung trà, cũng quên uống, nhớ tới những lời trước đó dùng để trá Hạ Nhất Minh......

Lúc ấy biểu tình của Hạ Nhất Minh có chút không đúng, chẳng lẽ là thật sự tồn tại một cái bảo bối như vậy? Hoặc là, một cái tín vật? Người khác muốn cũng không phải bản thân Hạ Nhất Minh, mà là ai đó sau lưng hắn?

Nhưng Cừu Nghi Thanh phái người nhìn xung quanh Hạ Nhất Minh, vẫn luôn không đoạt được, hoặc là, Hạ Nhất Minh phi thường cẩn thận, sẽ không tùy ý liên hệ đối phương, hoặc là, bọn họ đã sớm có ăn ý, không cần liên hệ, tình thế hiện tại, còn xa mới tới hoàn cảnh kia.

Lý Tiêu Lương nhìn trúng......là cái này?

Đầu ngón tay Diệp Bạch Đinh theo bản năng vuốt ve miệng chung trà, là thứ gì chứ? Trên người Hạ Nhất Minh ẩn giấu cái gì......làm người ta để ý như vậy?

Còn có vụ án của phụ thân, nói là tham ô lúc còn tại chức, chứng cứ vô cùng xác thực, những chứng cứ đó...... Hạ Nhất Minh làm sao mà có? Tại sao dám đưa lên trên? Cho dù không phải là thân sinh, nghĩa tử cáo tội nghĩa phụ, cũng là tỳ vết đạo đức rất lớn, chỉ cần xử lý không tốt, là bị đánh xuống bùn, Hạ Nhất Minh làm sao mà dám làm như vậy, không sợ bất luận nguy hiểm gì, mà là chắc chắn......chắc chắn thành công?

Là cái gì, là ai cho hắn tự tin lớn như vậy?

Thứ trong tay hắn kia, là đã sử dụng qua?

Cũng mặc kệ Diệp Bạch Đinh nỗ lực như thế nào, ký ức quá khứ của đời trước đều giống như bị che một cái màng mỏng, nghĩ kiểu gì cũng nghĩ không ra, hẳn là còn thiếu chút kích thích...... Có vài vấn đề, xem ra vẫn phải chờ tỷ tỷ tới, mới có đáp án.

"Ô anh......"

Lúc nhìn đuốc trản phát ngốc, Huyền Phong 'tháp tháp tháp' chạy tới, móng vuốt đáp lên mép giường sưởi, đầu chồm lên, dùng mũi ủi cẳng chân hắn.

Diệp Bạch Đinh buông chén trà, vỗ vỗ lên giường sưởi: "Tới, lên đây."

Cẩu tử lại ô uông hai tiếng, cái đuôi vẫy đến bay lên, động tác lại rất khắc chế, không nhảy lên giống như trước.

Diệp Bạch Đinh xoa nhẹ đầu cẩu tử một cái: "Làm sao vậy? Lúc trước không thấy mày khách khí như vậy?"

"Ô gâu! Gâu!"

Cẩu tử thò đầu qua, thân mình giãn ra thật dài, giống như muốn cho hắn sờ sờ......

Diệp Bạch Đinh liền sờ sờ, lông ướt?

Hắn lại sờ soạng, đích xác có vài chỗ hơi ẩm, còn có chút dơ, đương nhiên không có khả năng là ra mồ hôi, như là không cẩn thận cọ qua chỗ nào đó, dính lên trên người.

"Mới vừa làm xong việc?"

"Gâu!"

"Chấp hành nhiệm vụ?"

"Gâu!"

"Còn chưa tắm rửa?"

"Gâu!"

Được rồi, đây là một con chó có vệ sinh, thích sạch sẽ, mới sẽ không vô ý như đám Cẩm Y Vệ bên ngoài, thao luyện mệt mỏi, liền nằm xoài trên mặt đất, Diệp Bạch Đinh xuống mang giày: "Tới, cho Huyền Phong của chúng ta tắm rửa thôi......"

Cẩu tử nghiêng đầu nhìn hắn, mới đầu còn ngoan ngoãn không nhúc nhích, thấy hắn lấy bồn tắm, chuẩn bị đi lấy nước ấm, liền không để yên, hướng hắn 'gâu' hai tiếng liền chạy.

Diệp Bạch Đinh nhìn bồn tắm trên mặt đất, nhìn cẩu tử đã chạy xa lắc, cẩu này thành tinh rồi à?

Như thế nào lại nhìn như là không muốn phiền toái hắn, không muốn hắn cố sức hỗ trợ? Tựa như gia chủ ở bên ngoài cực khổ vài ngày, về tới rồi cái gì cũng không làm, đến trước xem người nhà một cái mới yên tâm, xem xong rồi nên rửa mặt thì rửa mặt, nên dọn dẹp thì dọn dẹp, tự mình giải quyết, không cần người nhà nhọc lòng......

Cẩu tướng quân 'tháp tháp tháp' chạy đến ổ chó ở hậu viện, ngẩng cằm, rụt rè gọi tiểu binh Cẩm Y Vệ chiếu cố nó tới, lắc lắc thân mình, ý tứ là —— gia muốn tắm rửa, còn không mau chuẩn bị?

Tiểu binh đối với động tác tứ chi của nó quá quen thuộc, lập tức chuẩn bị tốt bồn tắm, đậu tắm, nước ấm, đưa nó tới cái phòng nhỏ: "Đến đây đi, Huyền Phong đại nhân, tắm rửa thôi ——"

Cẩu tử ở Bắc Trấn Phủ Tư được đãi ngộ không tồi, nó là cẩu do Cừu Nghi Thanh tự mình huấn luyện, kỹ thuật trình độ cao hơn tất cả đồng sự, còn là cái công tác cuồng, đối với bản thân yêu cầu rất cao, mỗi ngày đúng giờ huấn luyện không sót ngày nào, khi có công tác, công tác chính là đệ nhất, ngay cả âu yếm thiếu gia nó cũng không rảnh chạy đến nhìn một cái, công tác kết thúc rồi, liền chạy đến noãn các rất cần mẫn, không phải túm xe nhỏ chạy đến muốn thiếu gia chơi với nó, thì là ngậm trái cầu mây đến, làm thiếu gia ném cầu với nó, lần này mấy ngày không gặp, nó thật sự nhớ thiếu gia, tắm rửa cũng không kiên nhẫn, hừ hừ thúc giục tiểu binh tắm nhanh lên, lông lau khô một chút, thẳng đến khi cả người thơm ngào ngạt, ngay cả thịt lót bàn chân móng chân đều được rửa sạch sẽ, nó mới xoay người chạy, đi noãn các của thiếu gia.

Lách kẹt cửa chui vào phòng, mông ủn ủn đóng cửa lại, thấy đuốc trản trong phòng đã tắt, thiếu gia đã kéo chăn ngủ, nó cũng không kêu, lặng yên không một tiếng động nhảy lên giường sưởi, chui vào chăn của thiếu gia, thấy thiếu gia chăn không đắp kỹ, bên kia bả vai đều lộ ra, nó còn cắn góc chăn, kéo kéo lên trên.

Thiếu gia nửa mộng nửa tỉnh, hai tay sờ qua, nó liền ngoan ngoãn thò lại gần cho ôm......

Ổ chăn ấm áp dễ chịu, người với cẩu, gắn bó bên nhau, ngủ vô cùng ngon.

Lúc canh năm, cửa phòng nhẹ nhàng kẽo kẹt một tiếng, Cừu Nghi Thanh vào.

Cẩu tử nghe ra tiếng chân của chủ nhân, khi người còn ở ngoài cửa, liền biết là ai tới, cũng không kêu, chỉ hơi ngẩng đầu lên, đôi tròng mắt đen láy nhìn Cừu Nghi Thanh, đuôi nhẹ nhàng phe phẩy.

Cừu Nghi Thanh biết tư thế ngủ của Diệp Bạch Đinh, theo thói quen định đến đắp chăn cho hắn, kết quả hôm nay lại phát hiện không cần, tiểu ngỗ tác ngủ rất khá, mặt đỏ bừng, góc chăn cũng được cẩu tử đè chặt chẽ, một chút cũng không bị tuột xuống, chỗ nào cũng không bị lạnh.

Tự cảm thấy không có đất dụng võ Chỉ Huy Sứ híp mắt, ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo cẩu tử xuống dưới.

Cùng thiếu gia ngủ một buổi tối, cẩu tử phi thường vừa lòng, lặng yên không một tiếng động nhảy xuống giường, theo chủ nhân ra đến ngoài cửa, mới nghiêng đầu: "Gâu?"

Cừu Nghi Thanh chọt chọt cái trán nó: "Đi, đi huấn luyện với bổn sứ."

Cẩu tử:......

Bình thường đâu phải giờ này!

Tuy ngẫu nhiên cũng có huấn luyện thêm, chủ tử huấn luyện luôn không giống người thường, còn không có quy luật gì, nhưng nó là cẩu tướng quân, dưới một người, trên vạn cẩu, nó ổn, nó có thể, làm bão táp tới mãnh liệt hơn đi!

Mắt cẩu tử bắn ra hào quang chiến đấu!

Các Cẩm Y Vệ rời giường thao luyện, liền thấy được trên giáo trường có hai thân ảnh lớn nhỏ, Chỉ Huy Sứ vẫn như vậy, không biết đã đánh xong mấy bộ quyền, luyện xong mấy bộ đao pháp, ngay cả áo trên đều cởi, trên người phủ một tầng mồ hôi mỏng, vẫn tinh thần sáng láng, không biết mỏi mệt, còn về phần cẩu tướng quân bên người y......

Bị luyện đến nằm sấp xuống, toàn bộ cẩu nằm xoài trên mặt đất, duỗi đầu lưỡi thở dốc.

......

Khi Diệp Bạch Đinh tỉnh lại, cảm giác giấc ngủ này ngủ đến vô cùng thoải mái, trong mộng ôm cái gối ôm cỡ siêu lớn, còn tự làm ấm, lông xù xù, ấm áp dễ chịu, thơm ngào ngạt...... Trong ổ chăn thế nhưng còn có mùi hương mộc tê nhàn nhạt!

Lại nhìn kỹ, bên gối có vài sợi lông chó —— Huyền Phong vẫn nhớ tới hắn, thật sự đến bồi hắn!

Buổi sáng ngủ dậy tâm tình không tồi, lúc rửa mặt hắn thậm chí còn suy nghĩ, tìm cái đồ chơi gì mới cho cẩu tử, dỗ nó vui vẻ đây?

Không bao lâu sau, Thân Khương liền tới đây, thân mình cứng còng, vành mắt xanh lè, mặt mũi như thiếu ngủ trầm trọng.

Diệp Bạch Đinh nhìn là biết, đây là suốt đêm thẩm vấn phạm nhân: "Tối hôm qua không ngủ?"

Thân Khương uể oải ỉu xìu: "Ngủ."

"Nhưng?"

"Một lát còn phải bận rộn......"

Thân Khương ghé vào cái bàn nhỏ trên giường sưởi, rót cho chính mình ly trà, ừng ực ừng ực uống lên: "Người này cực kỳ không thành thật, Chỉ Huy Sứ bên kia đã thử qua đủ loại thẩm vấn, hắn chính là Lý Tiêu Lương, không coi là đại nhân vật gì, thậm chí ngay cả trung tâm tổ chức cũng sờ không tới, chỉ là kẻ liên lạc bên ngoài, mặc kệ hắn có nói hay không, thứ hắn biết đến đều rất hữu hạn...... Nhưng trong tay chúng ta hiện tại không phải chỉ có một mình hắn sao? Không có biện pháp nào khác, biết có ít đi nữa, cũng phải tận lực ép hỏi cho ra, vẫn biết nhiều hơn so với chúng ta không phải sao?"

"Cái tổ chức chết tiệt này cũng vậy, khống chế người đều khống chế triệt để, tất cả người được dùng, đều là tử sĩ, chỉ cần ra chấp

Truyện convert hay : Sủng Thê Tận Xương: Thần Bí Lão Công Có Điểm Hư

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện