Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Có thù tất báo


trước sau

Vũ Thanh ra lệnh một tiếng, tám đội viên đặc chiến dưới tay anh ta lập tức bắt đầu hành động.

Mười mấy người nước Thái cực kỳ hoảng sợ, bọn họ ở nước nhà mặc dù cũng đều trải qua thời gian chém chém giết giết, nhưng nhiêu nhất là theo chân Phó Lập Thành lăn lộn xã hội, đánh nhau ẩu đả ngược lại chỉ có vỏ ngoài. Đối kháng với đám cấp dưới của Vũ Thanh, bọn họ còn chưa có thực lực đó.

Mắt thấy Vũ Thanh muốn làm thật, đám người nước Thái đều sợ sệt, có hai tên lớn gan vừa định cầm dao phản kháng thì đã bị đội viên đặc chiến dùng súng bắn một phát ngã xuống đất.

Hai người áo đen bắt cóc Lâm Ngọc An kia cũng bị áp giải qua cùng một chỗ với mười mấy đồng bọn của gã ta, quỳ thành một hàng.

“Chuẩn bị!”

Vũ Thanh vung tay lên, ra lệnh.

Âm thanh nạp đạn lên nòng vang lên.

Trong không khí đều bao phủ sát khí, căn phòng trống này đã biến thành nơi chốn hành hình.

Nhưng làm mười mấy người nước Thái này đái ra quần, đại ca của bọn họ Phó Lập Thành đã bỏ chạy, chỉ còn lại bọn họ ở đây nhận lấy cái chết, bọn họ sao có thể cam lòng?

“Anh không có quyền giết chúng tôi! Tôi kháng nghị!”

Một người nước Thái la lên với Hoàng Thiên, giọng nói cũng run rẩy.

Tên này cũng biết kẻ định đoạt thật sự ở đây chính là Hoàng Thiên, chỉ cân Hoàng Thiên mở miệng tha cho bọn họ, bọn họ liên có thể may mắn giữ lại một cái mạng.

Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Hoàng Thiên chợt lóe, nhìn thấy em gái bị đánh tới nỗi mình đầy thương tích, cha nuôi Hoàng Phúc Trường cũng bị đánh không nhẹ, toàn thân đều là vết thương.

“Kháng nghị vô hiệu.”

Giọng nói Hoàng Thiên trầm thấp trả lời.

Pằng!

Hoàng Thiên vừa dứt lời thì một tiếng súng vang lên. Một đội viên đặc chiến nổ súng bắn chết người nước Thái vừa la hét.

Ngay sau đó tiếng súng không ngừng vang lên, mười mấy tên cặn bã nước Thái làm việc ác, tất cả đều ăn đậu phông, nhận lấy kết quả xứng đáng.

“Anh Thanh, những thi thể này làm sao ạ?”

Một đội viên đặc chiến xin ý kiến của Vũ Thanh.

“Đi ra ngoài đào hố, chôn ngay tại chỗ.”

Vũ Thanh bình tĩnh tự nhiên ra lệnh.

“Vâng!”

Đội viên đặc chiến nhận lệnh, kéo tất cả thi thể này ra ngoài.

Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong hai phút, mười mấy tên nước Thái trước đó còn ngang ngược càn rỡ không ai sánh nổi thì trong nháy mắt đã bỏ mạng.

Dọa Tiêu Hổ đến nỗi mồ hôi lạnh ứa ra, đừng nhìn tên này trước kia ở châu Âu cũng xem như người trải qua trăm trận chiến, thật sự giờ phút này cũng bị dọa cho sợ hãi.



Tiêu Hổ phát hiện Hoàng Thiên và Vũ Thanh thật sự quả quyết và lợi hại. Ra lệnh một tiếng đã làm thịt mười mấy người nước ngoài.

Tiêu Tử Phong càng giống như kẻ ngu, ngơ ngác nhìn tất cả điều này, toàn thân đều ướt đầm mồ hôi.

Ông ta hối hận không thôi, cho tới hôm nay, ông ta mới nhận ra rằng Hoàng Thiên trâu bò đến đâu.

Em gái và cha nuôi Hoàng Thiên bị người nước Thái đánh đập, Hoàng Thiên liền khiến người nước Thái này trả giá bằng máu, thật sự có thù tất báo.

Biết sớm như vậy thì không nên tin tưởng Lương Thiên Vũ và Phan Hạo, bị lừa đi tới thành phố Bắc Ninh đối đầu với Hoàng Thiên.

Tiêu Tử Phong càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng lo sợ, ông ta cũng không dám tưởng tượng ông ta mà làm tiếp thì sẽ có kết quả gì.

Lương Thiên Vũ và Phan Hạo càng trợn tròn mắt. Bọn họ đều là con cháu nhà giàu ở thủ đô, nhưng đã bao giờ gặp qua tình huống bản tỉa tập thể này đâu?

Lương Ngọc Lan thay đổi sắc mặt. Cô ta đã sớm tiểu trong quần, xém chút xụi lơ.

“Anh, chuyện này, phải làm sao mới ổn đây, nhiều người chết như vậy…”

Hoàng Linh hoảng sợ nhìn Hoàng Thiên, cô cũng lo lắng chết đi được. Chuyện tối nay quá lớn.

“Em gái, không sao đâu, những người này đều là gieo gió gặt bão.”

Hoàng Thiên cười nhạt một tiếng với Hoàng Linh, an ủi nói với cô.

Không sao ư?

Hoàng Linh giật mình, xảy ra chuyện lớn như vậy, anh trai vậy mà còn nói không sao, bây giờ anh trai cũng lợi hại thật đó.

Hoàng Phúc Trường cũng bị dọa đến nỗi không nói được lời nào. Ông luôn luôn thật thà hiền lành, có bao giờ gặp qua tình huống này đâu chứ?

Sau khi Hoàng Thiên an ủi Hoàng Linh và Hoàng Phúc Trường một phen thì để Vũ Thanh phái người đưa bọn họ về nhà trước.

Đương nhiên người hộ tống Hoàng Linh và Hoàng Phúc Trường tạm thời coi như là vệ sĩ của Hoàng Linh và Hoàng Phúc Trường, trước khi Phó Lập Thành chưa bị bắt thì đều phải bảo đảm Hoàng Linh và Hoàng Phúc Trường an toàn.

Làm xong tất cả việc này, Hoàng Thiên đưa ánh mắt nhìn đám người Tiêu Hổ bọn họ.

Nếu như không phải Hoàng Linh bị bắt cóc, có lẽ cả đời này của Hoàng Thiên cũng sẽ không gặp lại đám người này, bởi vì đám người này sẽ ở châu Phi cả đời.

Nhìn thấy gương mặt Hoàng Thiên âm trầm nhìn về phía bên này, Tiêu Hổ vô cùng chột dạ. Bị dọa đến nỗi không dám nhìn Hoàng Thiên.

“Cậu Thiên, là Phó Lập Thành động đến người nhà của ngài, không liên quan tới tôi…”

Tiêu Hổ cúi đầu, khϊế͙p͙ sợ giải thích với Hoàng Thiên.

“Ha ha, hổ dữ của Việt Nam, cái dáng vẻ sợ hãi này của ông cũng xứng với danh xưng này à?”

Hoàng Thiên đến gần Tiêu Hổ, cười lạnh nói.

Mẹ nó!

Tiêu Hổ bị Hoàng Thiên mỉa mai một phen, lập tức cảm giác mặt mũi cũng không có nơi để xuống, tên già này cũng là người sĩ diện.

“Cậu Thiên, cậu đừng nói móc tôi. Nể mặt con gái tôi là mẹ kế cậu, cậu có thể thả cho tôi và con trai tôi một con đường sống hay không?”



Tiêu Hổ ngẩng đầu lên, mặt dày nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không nhịn được cắn răng, không nhắc tới Tiêu Đông Mai còn được, nhắc tới Tiêu Đông Mai thì Hoàng Thiên càng không thể bỏ qua cho Tiêu Hổ.

“Ông còn dám lôi con gái ông ra à?”

Hoàng Thiên kéo cổ áo Tiêu Hổ, lớn tiếng nói.

Tiêu Hổ run rẩy sợ hãi, tranh thủ thời gian nói: “Được được được, tôi không nhắc tới nó.

Cậu Thiên, oan gia nên giải hòa không nên kết thù, cậu thả tôi đi, tôi cam đoan về sau không đối đầu với cậu nữa.”

Trong lòng Hoàng Thiên cảm thấy buồn cười, mệt tên Tiêu Hổ này nghĩ thế nào chứ?

Ông muốn đánh thì đánh, muốn hòa thì hòa sao? Nào có chuyện tốt như vậy.

“Thả ông là không thể nào, lời Hoàng Thiên tôi đã nói rồi, từ trước đến nay chưa từng rút lại.”

Hoàng Thiên trực tiếp dập tắt hy vọng của Tiêu Hổ.

Tiêu Hổ vừa tức giận vừa trừng mắt, muốn nổi giận với Hoàng Thiên nhưng không dám.

“Ông già, ông cấu kết với ông già nước Thái đến Việt Nam chơi trò bắt cóc, lúc đầu cũng phải xử bắn ông.”

Ánh mắt Hoàng Thiên đột nhiên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Tiêu Hổ nói.

“Cậu Thiên giơ cao đánh khẽ…”

Gương mặt Tiêu Hổ cũng trắng bệch, sống chết trước mắt, ông ta vẫn sợ chết.

“Không muốn chết?”

“Tôi không muốn chết, Cậu Thiên, dù cậu đưa tôi tới châu Phi tôi cũng chấp nhận, tuyệt đối đừng giết tôi.”

Tiêu Hổ cầu xin, ông ta biết rõ Hoàng Thiên cũng không phải hù dọa ông ta, mười người nước Thái đều bị bản chết, còn thiếu một kẻ như ông ta sao?

“Được, vậy tôi liền cho ông một cơ hội sống sót, giúp tôi tìm Phó Lập Thành tới đây thì tôi sẽ tha chết cho ông.”

Ánh mắt Hoàng Thiên sáng rực, nhìn chằm chằm Tiêu Hổ mà trầm giọng nói.

Tiêu Hổ sửng sốt một chút, một hồi lâu cũng không nói gì.

Hoàng Thiên nhìn liền hiểu rõ, Tiêu Hổ này tuyệt đối có thể tìm được Phó Lập Thành, nếu không ông ta cũng không có phản ứng như vậy.

“Được hay không thì nói thẳng. Tôi cũng không có nhiều sự kiên nhãn như vậy.”

Hoàng Thiên quát to.

“Vâng vâng vâng, Cậu Thiên, tôi giúp cậu tìm Phó Lập Thành…”

Tiêu Hổ vì mạng sống mà vội vàng đồng ý.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện