Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Đám người này thật tàn nhẫn


trước sau

Bây giờ mới vừa gặp mặt mà bầu không khí trong này đã giống như tràn ngập mùi thuốc súng.

Như người ta nói kẻ địch gặp nhau thì rất tức giận, bây giờ Tiêu Tử Phong nhìn Hoàng Thiên giống như đang nhìn kẻ thù, ông ta đã sớm nghĩ Hoàng Thiên là kẻ thù một mất một còn của mình.

Cho nên ông ta không thể nào che giấu được thù hận trong lòng. Bây giờ Tiêu Tử Phong đang tức giận.

Hoàng Thiên nhìn thấy cái tính cách này của Tiêu Tử Phong, trong lòng anh buồn cười một trận.

Xem ra ông ta đã tìm được người giúp, nếu không ông ta làm sao có gan nói như vậy với anh?

“Tiêu Tử Phong, ông có biết mình đang nói gì không?

Vẻ mặt Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng, nhìn Tiêu Tử Phong nói.

Tiêu Tử Phong nhìn thấy thái độ của Hoàng Thiên như vậy. Ông ta không kiềm chế được sự tức giận của mình!

Phải biết, tối nay ông ta dẫn cả cha mình tới, cha ông ta cũng là một nhân vật có quyên lực. Nhớ năm đó khi cha anh còn ở Châu Âu làm lính đánh thuê, ông đã giết không ít người!

Có cha ông ta ở chỗ này, ông ta nghĩ, kể cả Vũ Thanh cũng phải là đối thủ!

“Ha ha, Tên nhà họ Hoàng kia, có phải cậu dẫn cả Vũ Thanh đến đúng không, có tên đó thì làm được gì? Tôi nói cho cậu biết, Vũ Thanh có đánh rắm cũng chả là gì cả!”

Tiêu Tử Phong chỉ Vũ Thanh đứng sau lưng Hoàng Thiên, bây giờ nhất định là Tiêu Tử Phong đang muốn tìm cái chết, ông ta dám nói vậy với Vũ Thanh?

“Có phải vậy không? Ai cho anh dũng khí ngông cuồng như vậy?”

Hoàng Thiên hừ lạnh nói rồi đi vê phía Tiêu Tử Phong.

Nhìn thấy Hoàng Thiên đi đến, cả người Tiêu Tử Phong hơi run lên, theo bản năng ông ta rất sợ Hoàng Thiên.

“Cậu đứng ở đấy, đừng đến đây!”

Tiêu Tử Phong lớn tiếng quát, dùng tay chỉ Hoàng Thiên.

Làm sao Hoàng Thiên có thể nghe lời ông ta được? Chỉ bằng câu Tiêu Tử Phong vừa nói kia, nhất định Hoàng Thiên phải tát hắn!

Tét tét!

Hoàng Thiên nhấc bước đi đến, kéo tóc Tiêu Tử Phong về phía anh rồi hung hăng tát ông ta hai phát.

Tiêu Tử Phong uất ức đến mức muốn khóc, hôm nay ông ta tìm Hoàng Thiên để báo thù rửa sạch nỗi nhục lần trước và bắt Hoàng Thiên cầu xin tha thứ mới đúng, làm sao bây giờ ông ta vừa gặp mặt Hoàng Thiên mà đã bị đánh vậy?

“Tôi không phục!”

Tiêu Tử Phong quát to, ông ta chạy đến định đánh vào mặt Hoàng Thiên!

Bịch!

Hoàng Thiên tránh thoát một cú đâm của Tiêu Tử Phong rồi hung hãn đá một phát vào bụng ông tai “Au!”

Bên kia Tiêu Tử Phong không chịu được một phát đá của Hoàng Thiên, ông ta cảm thấy bụng mình bị đá bẹp, ông ta hét lớn một tiếng rồi theo quán tính cả người đụng vào bàn rượu.



Âm một tiếng, tất cả thức ăn và rượu trêи bàn đều bị cú ngã của Tiêu Tử Phong xô và rơi đây xuống mặt đất.

Nhìn Tiêu Tử Phong một lần nữa, anh thấy vẻ mặt ông ta trắng bệch trong miệng chảy ra bọt trắng, nhìn là biết ông ta bị thương rất nặng.

Cơn giận của Hoàng Thiên còn chưa hết, mẹ anh đã qua đời từ lâu anh làm sao có thể để người khác mắng mẹ mình như vậy?

Răng rắ!

c Hoàng Thiên nâng một chiếc ghế lên hung hăng đập vào bả vai Tiêu Tử Phong.

“AI”

Tiêu Tử Phong đau đớn hét to một tiếng, cả chiếc ghế cũng bị đập vỡ cho thấy Hoàng Thiên đã dùng rất nhiều sức lực.

Trong tay Hoàng Thiên chỉ còn một chiếc chân ghế, anh ném về phía đầu chó của Tiêu Tử Phong!

Lần này, Hoàng Thiên hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả, bây giờ anh chỉ muốn đánh vỡ đầu của Tiêu Tử Phong thôi!

“Thằng khốn!”

Nhưng vào lúc này, ông già ngồi bên cạnh Tiêu Tử Phong quát to một tiếng. Ông ta đứng dậy bắt lấy cái chân ghế mà Hoàng Thiên nếm đến.

Nhất thời Hoàng Thiên cảm giác như có một bàn tay mạnh mẽ đang tranh đoạt cái chân ghế với anh vậy, hai bên giằng không ngừng nghỉ.

Không nói đến lực tay của ông già này vô cùng lớn, sức lực của Hoàng Thiên cũng rất lớn. Nhưng cuối cùng anh cũng không đoạt lại được chiếc chân ghế đó.

“Ông lại là tên hành lá nào vậy, ông muốn chạy đến xen vào chuyện của người khác?”

Hoàng Thiên híp mắt, âm thanh lạnh lẽo quát lên.

“Cậu thanh niên, cậu không biết tôi là ai sao? Tôi tên là Tiêu Hổ, là cha của Tiêu Tử Phong! Nếu nói về vai vế thì cậu phải gọi tôi một tiếng ông ngoại!”

Khóe môi Tiêu Hổ nhếch lên cười nhạt.

Ông ta nói từng câu từng chữ với Hoàng Thiên.

Ông già này nói đúng không sai, ông ta là cha của Tiêu Đông Mai và Tiêu Tử Phong, mà Tiêu Đông Mai lại là mẹ kế của Hoàng Thiên, trêи danh nghĩa đúng là Hoàng Thiên phải gọi ông ta là ông ngoại.

Còn nếu xét theo tình hình thực tế thì ở trong lòng Hoàng Thiên, từ trước đến giờ anh không thừa nhận Tiêu Đông mai là mẹ kế của mình!

Nên tất nhiên không có chuyện như Tiêu Hổ nói, anh thấy Tiêu Hổ nói khoác mà không biết ngượng muốn làm bề trêи của anh, Hoàng Thiên không kiềm chế được cười lạnh một cái.

“Ha hạ, xin lỗi ông, tôi nghĩ ông không có tư cách để tôi gọi là ông ngoại.”

Hoàng Thiên nhìn Tiêu Hổ chế nhạo cười nói.

Tiêu Hổ ngẩn người nhưng rồi ông ta cúi găm mặt xuống.

Ông ta từng nhìn thấy rất nhiều vụ đánh nhau lớn. Cho nên ông ta vẫn còn duy trì bình tĩnh khi nhìn thấy Hoàng Thiên đánh Tiêu Tử Phong nặng như vậy và không chạy đến đánh Hoàng Thiên.

“Được rồi. Nếu cậu không nhận thân phận này thì tôi cũng không ép cậu. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút đi, không cần phải đánh nhau như thế.”



Tiêu Hổ buông lỏng chân ghế trêи tay nhìn Hoàng Thiên nói.

Hoàng Thiên nhìn Tiêu Hổ, ngược lại anh cảm thấy ông già này cũng biết đối nhân xử thế.

Con trai ông ta bị anh đánh như thế kia mà ông ta vẫn có thể bình tĩnh. Việc này không phải người bình thường có thể làm được.

“Ông muốn nói chuyện gì với tôi?”

Hoàng Thiên hỏi Tiêu Hổ.

“Cậu đâm con gái tôi một nhát, lại còn đánh gấy chân nó! Bây giờ cậu lại đánh con trai tôi, cậu cảm thấy tôi có thể tha cho cậu sao?”

Vẻ mặt Tiêu Hổ âm trầm, khuôn mặt ông ta hiện nên sự tàn bạo nói với Hoàng Thiên.

“Tùy ý ông, nếu ông muốn xử lý như nào thì tôi tiếp ông.”

Hoàng Thiên giang hai tay ra, hoàn toàn không để ý đến lời Tiêu Hổ nói.

Một tia sáng dữ tợn lóe lên trong mắt Tiêu Hổ, ông ta không ngờ tới Hoàng Thiên dám coi thường lời nói uy hϊế͙p͙ của ông ta.

Lúc ông ta còn ở Châu Âu làm lính đánh thuê, Tiêu Hổ còn có một biệt danh vang dội “Con hổ của Việt Nam”!

Nhớ năm đó danh tiếng của ông ta làm rất nhiều người kinh hãi, ông ta không nghĩ tới hôm nay mình lại bị Hoàng Thiên coi thường.

“Hừ hừ, nếu là tôi ra tay, cậu cảm thấy cậu còn sống không? Hoàng Thiên, chỉ cần cậu đồng ý với tôi một điều kiện thì tôi sẽ xóa bỏ tất cả những chuyện trước kia giữ chúng ta, sau này làm người nhà tốt của nhau, thế nào?”

Trong mắt Tiêu Hổ xẹt qua một ý nghĩ tham lam, ông ta nhịn tính khí của mình xuống nói với Hoàng Thiên.

Câu này gợi lên sự tò mò của Hoàng Thiên, đúng là anh muốn nhìn một chút xem Tiêu Hổ này định làm cái gì.

“Ông nói thử đi.”

Hoàng Thiên bình tĩnh nói.

Nhưng không đợi Tiêu Hổ nói chuyện, Phạn Hạo đứng bên cạnh đã nóng nảy.

“Ông Hổ, ông đừng nói dài dòng với Hoàng Thiên! Ông trực tiếp giết chết anh ta đi!”

Phan Hạo hung hăng trợn mắt nhìn Hoàng Thiên một cái, sau đó cậu ta lớn tiếng nói với Tiêu Hổ.

“Đúng vậy ông Hổ, ông nhanh chóng giết chết Hoàng Thiên đi, trước đó không phải chúng ta đã bàn bạc kĩ với nhau rồi sao?”

Vẻ mặt Lương Ngọc Lan nóng vội nói to với Tiêu Hổ.

Mặc dù Lương Thiên Vũ không nói gì, nhưng ánh mắt anh ta hiện rõ sự mong đợi, điều đó chứng minh anh ta cũng muốn Tiêu Hổ nhanh chóng ra tay giết chết Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn thấy Phan Hạo và Lương Ngọc Lan nói như vậy, trong lòng anh biết rõ, đám người này thật độc ác, bọn họ tìm cha Tiêu Tử Phong đến để lấy mạng Hoàng Thiên anh?

Anh cứ tưởng rằng đám cặn bã này chẳng qua đến gây rối anh thôi, nhưng anh không ngờ bọn họ có lòng dạ độc ác như vậy, định trực tiếp giết chết anh!

Trong lòng Hoàng Thiên nghĩ đến điều này, anh không kiềm chế được nắm chặt quả đấm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện