Review Truyện Ngôn Hoan



Cuộc đời của con người, kiểu gì cũng sẽ gặp phải những trường hợp ngoại lệ độc nhất vô nhị. Ngay cả Thương Đằng cũng không phát hiện, có một ngày Sầm Diên đã sớm trở thành ngoại lệ trong cuộc sống của anh.”


NGÔN HOAN
Tác giả: Biển Bình Trúc
Thể loại: Hiện đại, HE, Tình cảm, Song khiết, Hào môn thế gia, Cưới trước yêu sau, Đô thị tình duyên, Thiên chi kiêu tử, 1v1
Số chương: 98 chương +8 phiên ngoại
Tình trạng: Đã hoàn thành
Lưu ý: KHÔNG PASS
—————————————
VĂN ÁN: 
 / truy thê hỏa táng tràng* / bạch nguyệt quang / anh cho rằng tôi là thế thân, nhưng thật ra anh mới là thế thân / kết hôn trước yêu sau
*追妻火葬场: Truy thê hỏa táng tràng chỉ lãng tử quay đầu, điên cuồng theo đuổi vợ, không cần tôn nghiêm, không từ thủ đoạn, lì lợm la liếm cầu tình yêu và mong được tha thứ.
Nhân vật chính: Sầm Diên x Thương Đằng
-
Năm 22 tuổi ấy, Sầm Diên theo Thương Đằng.
Người kia hứa với cô rằng có thể cho cô bất cứ thứ gì cô muốn.
Điều kiện là cô không thể động tâm.
Nhân vật nổi tiếng hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh, vì không muốn liên hôn nên đã kết hôn với Sầm Diên khi đó vẫn là sinh viên.
Mọi người đều nói, vị thiếu gia cao lãnh, tự phụ này đã có người trong lòng từ lâu.
Sầm Diên chỉ là vật thay thế mà thôi.
Sau khi kết hôn, Sầm Diên bị mọi người chế giễu.
Nói cô gả về đó để làm mẹ kế, nuôi con thay người khác.
Chồng cô không yêu cô, cưới cô chỉ là vì lợi dụng.
Sầm Diên biết hết những điều này.
Thương Đằng cưới cô vì cô ngoan ngoãn và dễ bảo.
-
Sau đó, Thương Đằng vô tình nhìn thấy một tấm ảnh trong ngăn kéo của Sầm Diên.
Cô nở nụ cười thật tươi, tựa vào vai người con trai bên cạnh.
Mà người đó, mặt mũi rất giống anh, dưới khóe mắt đều có một nốt ruồi lệ màu nâu.
Thương Đằng cuối cùng cũng hiểu tại sao cô luôn nhìn mình rồi ngẩn ngơ.
Kẻ thế thân Thương Đằng, trong cơn giận dữ đã lập tức đi xóa bỏ nốt ruồi lệ.
Sầm Diên nhìn anh, lắc đầu thất vọng: Không còn giống anh ấy nữa.
--
Trò cười ấy lưu truyền khắp giới thượng lưu Tầm Thành.
Nghe nói Thương Đằng, kẻ lòng dạ thâm sâu, chuyên bày mưu tính kế gần đây giống như bị trúng tà.
Công ty cũng mặc kệ, cả ngày quấn lấy vợ trước, cầu xin cô phục hôn.
————————————
“Cuộc đời của con người, kiểu gì cũng sẽ gặp phải những trường hợp ngoại lệ độc nhất vô nhị. Ngay cả Thương Đằng cũng không phát hiện, có một ngày Sầm Diên đã sớm trở thành ngoại lệ trong cuộc sống của anh.”

Giới thượng lưu đồn nhau tin đồn rằng, thiếu gia nhà họ Thương kết hôn cùng cô gái lớn nhà họ Giang, một cô gái vừa được nhặt từ vùng quê hẻo lánh về nhà. Ai cũng nghĩ rằng Sầm Diên quyến rũ Thương Đằng, kiếm chỗ dựa cho chính mình, nhưng lại không may trở thành kẻ thay thế trong cuộc hôn nhân thương mại. Kết hôn với nhau hai năm, nhưng Thương Đằng và Sầm Diên lại chưa đi đăng ký giấy kết hôn, thậm chí đám cưới cũng qua loa cho có lệ.
Tính cách của Thương Đằng không được coi là hoàn hảo, không kiên nhẫn, không có lòng thương, không dịu dàng, thậm chí đối với những thứ mà anh không hứng thú còn không thèm qua quít lấy lệ. Trong giới thượng lưu, anh là miếng bánh ngon rất được sẵn đón. Mấy cô con gái nhà giàu trong giới đó đều như những con sói đói nhìn chăm chằm vào vị trí trống trên sổ hộ khẩu của anh. 
Sầm Diên mang dáng vẻ của một cô gái Giang Nam, làn da trắng lạnh, cổ thiên nga thon dài, đem lại ấn tượng đầu tiên cho người khác là một vẻ đẹp khí chất ngời ngời. Cô vốn là con gái lớn của nhà họ Giang. Nhưng mà, khi còn nhỏ đã bị bệnh viện ôm nhầm, sống ở một thị trấn hẻo lánh mười lăm năm rồi mới được đón về. Nhưng so với cô thì họ càng yêu thương đứa con không phải con ruột nhưng lớn lên bên cạnh bọn họ hơn.
Lần đầu tiên gặp mặt là khi còn là những thiếu nam thiếu nữ, tựa như cơn gió mà lướt qua nhau. Lần sau gặp mặt là khi cô 22 tuổi, nhà họ Thương mang sính lễ đến để cưới cô. 
Sầm Diên hiểu rõ anh cưới cô chỉ vì lợi dụng, việc cô tình tôi nguyện, còn không hề có tình cảm gì. Thương Đằng kết hôn với cô chỉ để đối phó với việc người lớn liên tục thúc giục, còn để xử lý cả mấy kẻ đeo bám như ruồi nhặng ngoài kia nữa. Mà Sầm Diên thì luôn biết vừa phải, không bao giờ vượt quá giới hạn. Đây cũng là lý do tại sao Thương Đăng kết hôn với cô.
Sầm Diên gả cho Thương Đằng mặc dù chịu đựng mọi sự lạnh nhạt và thơ ơ nhưng cô vẫn luôn dịu dàng, chăm sóc anh như một cô vợ nhỏ. Thậm chí còn biết Thương Đằng từng có một bạch nguyệt quang, cũng biết rõ được giới hạn của mình nằm ở đâu, vì vậy mà luôn âm thầm chịu đựng. Người ngoài nhìn vào đều cười nhạo cô, cười cô chỉ là kẻ thay thế, cười cô khi đồng ý nhận nuôi con gái của người khác, mà người đó còn là bạch nguyệt quang của chồng mình. Nhưng Sầm Diên lại không quan tâm chút nào, ai cũng nghĩ cô đã yêu Thương Đằng một cách thảm hại, ngay cả Thương Đằng cũng đã từng nghĩ như vậy. 
Cho đến khi chiếc hộp bí mật được mở ra, Thương đằng tình cờ phát hiện bí mật được giấu trong một góc ngăn kéo của Sầm Diên. Lúc này Thương Đằng mới ý thức được cái gọi là tình yêu sâu đậm thực chất chỉ là một trò đùa, hắn thật ra mới chính là kẻ thay thế người khác.
Sầm Diên và người đó là bạn thuở nhỏ, cùng nhau lớn lên, cùng nhau trải qua những ngày tháng vui buồn, anh chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cô. Nhưng trong một trận hỏa hoạn mà qua đời. Cho đến khi gặp Thương Đằng vào thời niên thiếu, cô mới phát hiện ra họ rất giống nhau, nốt ruồi cũng ở vị trí giống nhau. Và Thương Đằng của khi đó, dường như đã thắp lên ngọn lửa ấm áp cho cô.
Vì vậy mà Sầm Diên kết hôn với Thương Đằng và đóng vai một người vợ hiền lành bất chấp thế giới bên ngoài có bao nhiêu tin đồn. Anh là người đàn ông có tham vọng, kiêu ngạo, lại cuồng vọng, đã quen với việc cao cao tại thượng, không cam tâm trở thành người thay thế người khác, vì vậy mới không ngần ngại xóa bỏ điểm tương đồng duy nhất giữa mình và người đàn ông đó. 
Sau khi giấc mộng bị đánh thức, cô nhận ra bọn họ là hai con người hoàn toàn khác biệt nhau. Thương Đằng vĩnh viễn không thể thay thế được người đó được, vì vậy mà cô chỉ biết khóc trong vô vọng, quay đầu rời đi, trả lại sự tự do cho anh và cả cô nữa.
"Xin lỗi, thời gian qua, em đã quá ích kỷ, không suy nghĩ đến cảm xúc của anh. Xin lỗi anh. Giờ mộng đã tỉnh, cũng đến lúc em trở về thực tại."
Thương Đằng nghĩ rằng việc rời xa Sầm Diên sẽ không ảnh hưởng gì đến anh. Nhưng mỗi ngày sau đó anh đều sống trong nỗi nhớ cô. Trở về ngôi nhà ấm áp đã từng có cô, giờ bỗng nhiên lạnh lẽo, trống vắng đến một cách lạ thường. 
Cuối cùng anh cũng hiểu ra rằng mình đã yêu cô, không giống với tình cảm anh từng bỏ ra trước đây. Không ai dạy cho anh biết thế nào là tình yêu và làm sao để yêu người khác. Nhưng mà bây giờ, niềm yêu thích đã vượt quá giới hạn, không thể che giấu được nữa. Trên đường chạy trốn khỏi cảm giác đó, anh đều sẽ nhớ cô, nhớ đến phát điên, rồi muốn đi gặp cô. Sợ nhìn thấy cô, lại sợ cô bị người khác cướp mất.
Cảm giác thích một người đích thực không được dễ chịu cho lắm. Đây là lần đầu tiên Thương Đằng hiểu được cảm giác này. Mà thậm chí tình cảm này lớn đến nỗi anh không thể hình dung được, anh thực sự đã yêu Sầm Diên một cách hèn mọn.
“Cậu nói xem, tôi...xăm một nốt ruồi lệ ở đây, có được không?"
"Không thể chia cho tôi một chút yêu thích sao, chỉ một chút thôi."
"Sầm Diên, điều duy nhất anh có thể làm là bên em. Thậm chí ngay cả nơi sau này chôn cất chúng ta, anh cũng đã nghĩ xong rồi."
"Cuộc đời của anh thuộc về em. Sầm Diên, anh cũng thuộc về em."
Rõ ràng là một người chín chắn và lý trí, nhưng giờ lại trở nên ngây thơ, không nói lý lẽ.
Mùa xuân là mùa của sự sinh sôi nảy nở, đồng thời cũng tượng trưng cho hy vọng và sự tái sinh. Tình yêu của Thương Đằng và Sầm Diên cũng vậy, trải qua mùa đông lạnh giá, cùng nhau đón ánh nắng ấm áp của mùa xuân. 
Tuy bắt đầu không có sự hoàn hảo, nhưng kết thúc đầy sự mong đợi.
———————————-
Mạch truyện có giai điệu hơi buồn, thậm chí là thảm. Ban đầu mình còn trách nam chính tại sao lại đối xử với nữ chính như vậy, nhưng giai đoạn sau khi biết nữ chính xem anh chỉ là người thay thế, phủi tay rời đi một cách thoải mái như vậy, mình lại chuyển qua không thích nữ chính tí nào. Sau đó biết được cô mang căn bệnh di truyền, cơ thể hay bệnh, lại cảm thấy thương cho cô. 
Tình cảm của họ có thể hàn gắn lại với nhau cũng nhờ một phần nào đó của cô bé Trần Điềm Điềm, vừa hồn nhiên, vừa hiểu chuyện một cách đáng thương.
Thay vì nói đây là câu chuyện truy vợ lại từ đầu,  nói đúng hơn đây là câu chuyện cứu rỗi cho cả hai, cứu rỗi cả số phận lẫn tình yêu của họ.
Sầm Diên chính là ngôi nhà ấm áp mà anh luôn muốn trở về. Thương Đằng lại chính là toà thành vững chắc để cô dựa vào.
“ “: trích từ truyện

Advertisement

Bình luận