Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chơi Đùa (2)


trước sau

Trong mắt Kim Trấm hiện lên một tia hồ nghi, đang tự hỏi thì nghe Sở Tiêu ở trên giường nhẹ nhàng ậm ừ một tiếng, vội quay đầu thì thấy Sở Tiêu từ từ tỉnh lại.

Kim Trấm xua tay đuổi hết tất cả tôi tớ thị nữ trong phòng ra ngoài, đi đến mép giường ngồi xuống: “Ngươi bị cảm lạnh sao?”

Khi Sở Dao ngất đi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhìn thấy Kim Trấm chưa từng biểu hiện ra vẻ kinh ngạc, "Sở Dao" chống người ngồi dậy, hơi cúi đầu, không nhìn vào mắt ông ta.

Trong lòng nàng có chút bất ổn. Trước kia nàng vẫn đinh ninh bí mật của huynh muội bọn họ rất khó bị phát hiện, bởi vì hiếm có người sẽ suy nghĩ theo chiều hướng quái đản như thế. Tuy nhiên từ khi bị Khấu Lẫm phát hiện, hơn nữa còn biết Liễu Ngôn Bạch sớm đã phát hiện, Sở Dao mới biết được bản thân nàng thật quá không có kiến thức.

Tuy nhiên nàng không đủ kiến thức cũng một phần vì phụ thân. Sống dưới cùng một mái hiên mà phụ thân đã nhiều năm chưa hề phát hiện dị thường.

Nàng đang nghĩ ngợi để giải thích thì chợt nghe Kim Trấm hỏi: “Ngươi vựng huyết?”

Lại chuẩn bị giải thích thì Kim Trấm sửa miệng, “À, không đúng, ta hỏi sai rồi, là ca ca cô nương vựng huyết chứ gì?”

"Sở Dao" ngẩng phắt đầu lên, đoán được trước đó Kim Trấm đã nổi lên lòng nghi ngờ, nhưng hiện giờ năng lực lý giải và năng lực tiếp thu của vị này cũng không tránh khỏi quá mức dọa người!

“Khi còn nhỏ hắn đã bị cảnh máu me kích thích?” Kim Trấm trầm ngâm, nhìn bộ dáng khiếp sợ của "Sở Dao" bèn giải thích, “Không phải do ta thông minh, bởi vì hơn hai mươi năm trước ta cũng từng gặp qua một đôi song sinh huynh đệ giống như vậy, chẳng qua nguyên nhân để bọn họ sinh ra cảm ứng song sinh lại không phải là máu.”

"Sở Dao" càng thêm giật mình: “Còn có người giống chúng ta hay sao?”

Kim Trấm gật đầu: “Đúng vậy, khi ta gặp được bọn họ cũng phải mất thật lâu mới tin nổi, hóa ra thế gian này thật là việc lạ gì cũng có.”

"Sở Dao" gấp không chờ nổi hỏi: “Ngài gặp ở đâu? Bọn họ có phản ứng gì? Rốt cuộc bọn họ có trị hết không?”

Kim Trấm hơi trầm mặc, chỉ trả lời một vấn đề cuối cùng: “Đã chết một người, cảm ứng rốt cuộc cắt đứt.”

Nói kiểu này thì đâu khác gì bảo là cảm ứng song sinh đến chết cũng chưa chữa khỏi, Sở Dao không khỏi thất vọng. Nàng còn muốn dò hỏi nhiều hơn, Kim Trấm rõ ràng không muốn nói: “Các ngươi khi còn nhỏ không bị như thế, vậy bắt đầu từ khi nào?”

“Tám tuổi.” Việc đã đến nước này, "Sở Dao" cũng không hề giấu giếm, nói ra tình trạng sau khi hai người té lầu, Sở Tiêu nhìn thấy muội muội chảy rất nhiều máu nên đã chịu kích thích gây ra chứng vựng huyết.

Nàng chỉ lướt qua vụ té lầu, không hề nói ra vụ phụ thân đã lựa chọn cứu ai giữa hai huynh muội, “Khi còn nhỏ ca ca thông tuệ hơn người có lẽ ngài đã biết được, nhưng năm sáu tuổi không hiểu vì sao lại chán ghét học hành, hơn nữa chơi thân thiết với Ngu Thanh nên bị ảnh hưởng chỉ muốn đi tòng quân. Đến tám tuổi thì bị chứng vựng huyết, không còn hy vọng tòng quân nên càng thêm tự sa ngã, không chịu đọc sách, cả ngày chỉ lông bông vui chơi.”

Khi "Sở Dao" nói chuyện ngẩng đầu nhìn Kim Trấm vài lần, mỗi lần đều thấy một gương mặt không biểu lộ cảm xúc, nhìn không ra đang suy nghĩ gì, vì thế "nàng" chỉ chuyên tâm thuật lại: “Không bao lâu, giữa hai chúng ta xuất hiện loại phản ứng này. Ca ca liền để tiểu nữ thay thế đi học, không cho phép tiểu nữ nói thật cho phụ thân biết. Tiên đế bởi vì si mê tu đạo khiến cho quốc gia rung chuyển, sau khi đương kim Hoàng đế thượng vị, không chấp nhận được quái lực loạn thần, chúng ta đều rất sợ...”

Kim Trấm bỗng nhiên đứng bật lên nhìn xuống "Sở Dao": “Chuyện dị thường rõ ràng như vậy, các ngươi không nói nên phụ thân các ngươi qua mấy năm mới biết được?”

Sở Dao đáp: “Khi đó phụ thân vào Đông Cung dạy dỗ Thái Tử...”

“Hài tử của chính mình thì mặc kệ, đi nhọc lòng hài tử người khác.” Kim Trấm cười khẩy.

Tiếng cười khiến Sở Dao nghe được sống lưng lạnh buốt.

Kim Trấm lại hỏi: “Ca ca cô nương khi thấy máu nhất định sẽ vựng?”

“Không phải.” "Sở Dao" lắc đầu, “Năm trước phụ thân bị tập kích, ca ca trốn một bên chứng kiến nhưng lại không vựng. Phu quân có nói hẳn là năm tám tuổi bị kích thích nặng đã để lại bóng ma tâm lý...”

Kim Trấm lại hỏi thêm mấy vấn đề, nghe xong hàm dưới bạnh ra, trầm mặc hồi lâu.

"Sở Dao" đoán không ra ông ta suy nghĩ cái gì: “Kim gia, xin ngài cho tiểu nữ uống chút rượu, ca ca có thể sớm tỉnh lại.”

“Được.” Kim Trấm lấy lại tinh thần, lập tức sai người đi lấy rượu.

Sở Dao bỗng cảm thấy vô cùng nghi hoặc, Kim Trấm hình như không hề cảm thấy kỳ quái với vụ này một chút nào? Hay là cặp song sinh nhi tử ông ta quen biết trước kia cũng nhờ uống rượu mà thanh tỉnh nhanh hơn?

Kim Trấm ra khỏi biệt viện, đứng lặng một hồi lâu, đáy mắt ẩn ẩn xẹt qua một màn khói mù: “Tìm Xung nhi tới đây.”

“Vâng ạ.”

“Khoan đã, Khấu Lẫm xông vào cửa nào?”

“Cửa Bắc ạ.”

“Tăng cường phòng thủ ở cửa Bắc mạnh nhất, ít nhất vây hắn bảy ngày mới thả hắn ra.”

“Vâng!”

Sau khi Sở Tiêu tỉnh lại, Kim Trấm đã rời đi. Hắn được hộ vệ mang lên núi, vào ở trong viện của Kim Trấm. Lúc gặp lại Sở Dao nghe nàng nói Kim Trấm đã biết bí mật của bọn họ, Sở Tiêu ngược lại thở phào nhẹ nhõm, thật may quá không cần phải làm bộ làm tịch.

Giờ Tý Kim Trấm về lại trên núi, tán chuyện một chút với Sở Tiêu, đơn giản là kể lại mấy chuyện linh tinh kiểu như muội muội khi còn nhỏ đáng yêu đến độ nào, còn Sở Tiêu khi còn nhỏ thông tuệ bao nhiêu. Trong vô thức khoảng cách giữa hai người đã được kéo gần hơn.+

Sáng sớm ngày thứ hai, Kim Trấm mang theo Sở Tiêu xuống núi đi dạo, đi ngang qua bãi săn bắn trên sườn núi, Sở Tiêu quay đầu nhìn với vẻ hứng thú.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện