Bát Gia Tái Thế

Chương 918


trước sau

Chương 918

Ông ta đã chứng kiến tận mắt thực lực của Trần Bát Hoang nên biết khi chọc giận anh thì sự việc sẽ càng trở nên rắc rối. Đến lúc đó, chuyện sẽ không đơn giản như vậy nữa.

Ánh mắt Ức Thư Huyên nhìn Trần Đức càng trở nên thất vọng, chán ghét, hoàn toàn không định để ý đến anh.

Một tên võ giả ở trong thế tục thì dù có tư chất, cô ta cũng chẳng coi ra gì.

Điều này giống như một học sinh, khi anh học giỏi từ bậc tiểu học, trung học đến phổ thông, nhưng kiến thức học được lại không cùng một đẳng cấp. Ức Thư Huyên đến từ Côn Luân Hư, còn là người có tư chất khá cao trong học viện Vô Song thì dựa vào cái gì phải xem trọng Trần Bát Hoang?

Vả lại, Lục Phong còn khen Trần Bát Hoang lên trời. Nhưng sau khi gặp, cũng chẳng qua chỉ là như thế thôi.

Trái lại, nó càng khiến cô ta mong đợi về Huyết Lãnh hơn.

Trần Nguyên Bình là một người điệu thấp và nói đúng sự thật, hoàn toàn sẽ không nói khoác, khen một người lên trời giống như Lục Phong.

Ông ta đã nói Huyết Lãnh mạnh, vậy thì hắn chắc chắn là rất mạnh!

Trần Đức như không phát hiện thái độ của mọi người, vẫn ngồi lù lù trên ghế, thưởng thức cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp không chút thua kém Âu Dã Thanh Vũ trước mặt.

Cô ta quả thật rất đẹp.

Trần Đức đã gặp qua rất nhiều người phụ nữ, anh cảm thấy người đẹp thì ít nhất cũng phải như Diệp Khánh Ngôn, Tống Ngữ Yên, Hạ Thiên Tuyết. Thế nên, có thể thấy Ức Thư Huyên có vẻ ngoài xinh đẹp cỡ nào rồi đó.

Có điều, người phụ nữ này quá kiêu ngạo, còn thích tự cho là đúng.

Anh hoàn toàn coi cô ta như một cái bình hoa mà ngắm, trong đầu cũng không có suy nghĩ gì khác. Dưới ánh mắt trắng trợn của mình, anh dần phát hiện cổ và xương quai xanh của Ức Thư Huyên chậm rãi đỏ lên.

“Khốn kiếp”, mặt ngoài thì Ức Thư Huyên có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng càng chán ghét tên võ giả đến từ thế tục này hơn. Mặt mày cô ta lạnh lùng, hoàn toàn chẳng thèm ngó Trần Đức lấy một cái.

Thời gian dần trôi, trong đám người bỗng truyền đến từng tiếng ồn ào.

Ngay sau đó, chỉ thấy cách đó không xa, Cổ Thông Thiên và Cổ Lâm dẫn theo mấy người vội vàng chạy tới cửa sân tập.

Chỉ thấy ở chỗ đó có một thanh niên khoảng 28, 29, bên hông đeo một cây đao kiểu nhật, cong như vầng trăng khuyết, không có vỏ.

Trên người hắn tỏa ra một luồng khí thế lạnh lẽo, gương mặt lạnh lùng như đao, kiêu căng ngạo mạn rũ mắt nhìn người bằng nửa con mắt.

Hắn vừa đến đã thu hút vô số ánh mắt, ngay cả mấy tên hội đồng quản trị trường cũng chạy tới, ân cần chào hỏi.

Đó chính là Huyết Lãnh!

Vốn dĩ, hắn nên tham gia tuyển sinh ở khu vực Hương Giang. Tuy đến đây không phù hợp với quy tắc, nhưng điều này lại là niềm vinh dự vô bờ bến đối với đại học thương mại Vân Bắc.

Đưa những võ giả thuộc cấp bậc thiên tài, yêu nghiệt cho học viện Vô Song thì không chỉ những người như Lục Phong được thưởng, mà trường học của họ cũng sẽ có.

Thế nên, mấy gã hội đồng quản trị và hiệu trưởng mới có vẻ ân cần như thế. Những người có địa vị cao như họ lại giống một đám tôi tớ, lộ ra vẻ hèn như vậy trước mặt Huyết Lãnh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện