Bác sỹ hư hỏng , Em yêu Anh Full

Chặn đường sống của cô


trước sau

Chương 83: Chặn đường sống của cô

Hạ Nhược Vũ không biết mình bị làm sao, cô vừa tự hỏi liệu Mạc Du Hải có ở cùng với Lục Khánh Huyền trong bệnh viện hay không vừa cảnh báo mình không được nghĩ bậy bạ.

Anh đã nói anh sẽ tự mình xử lý mọi chuyện, cô phải nên cho anh thời gian mới đúng.

Nhưng lý trí không ngăn cản cô nghĩ được, nếu Mạc Du Hải mềm lòng, hoặc là Lục Khánh Huyện đời sống đời chết, thế thì người anh bỏ rơi nhất định sẽ là cô.

Nhưng hôm qua hai người cùng lăn giường với nhau, về mặt thể chất thì cô cảm thấy khá hơn, nhưng về mặt tâm lý thì cô vẫn cảm thấy mình thiệt thòi.

Đến lúc đó Mạc Du Hải nghĩ cô là một người phụ nữ nói năng tùy tiện thì phải làm sao đây?

“A, phiền thật đấy.”

Hạ Nhược Vũ bỗng nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên thức tỉnh, giật mình ngồi dậy. Không đúng, từ khi nào cô lại quan tâm đến việc Mạc Du Hải nghĩ gì vậy, cô là một cá thể độc lập mà.

. Hai người là vợ chồng hợp pháp, cùng nhau lăn giường là chuyện bình thường, tại sao cô phải vướng bận như vậy?

- Ngoài ra, không phải là Mạc Du Hải chưa ở cùng Lục Khánh Huyền, cô càng không phải xem như can thiệp vào.

Nhiều nhất, đó chỉ là một cảnh quay, ừm, chỉ là một vài cảnh quay mà thôi.

Cô nhạy bén nghe thấy tiếng xoay nắm cửa, lập tức vui mừng lên, thấy người tới, cô có chút ngạc nhiên: “Ba, sao ba lại tới đây."

Hạ Minh Viễn thuận tay đóng cửa lại, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, nhíu mày hỏi: “Mấy ngày nay con đi đâu vậy? Điện thoại cũng không thèm gọi."

"Con có gọi cho công ty để xin nghỉ mà?" Hạ Nhược Vũ chột dạ đáp.

Không ai rõ con gái hơn ba, Hạ Chị Viễn nhìn một cái đã biết cô đang nói dối: “Nhược Vũ, con biết điều thì nói thật cho ba, có phải con ở chung với Mạc Du Hải không?"

“Con không có, ba, sao ba lại nghĩ như vậy."

Giọng nói của cô đột nhiên cao lên, có lẽ cô cảm thấy mấy lời này cũng thật khó tin, nên cô cười khan hai tiếng: "Ba ba ngồi xuống trước đã, để con pha cho ba một tách trà."

Hạ Minh Viễn dường như tìm cô để nói chuyện khá lâu, mới nói: “Không cần."

Ông vươn tay ấn vào nút đỏ trên điện thoại: “Mang hai tách trà vào."

Ngừng một chút, nhìn vẻ mặt có chút buồn ngủ của cô, ông đổi lời nói: “Một ly trà, một ly sữa nóng."

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Nhược Vũ vẫn có chút xấu hổ: “Ba, con bao nhiêu tuổi rồi mà còn uống sữa."

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng cô cảm động, cảm giác tội lỗi càng thêm mạnh.

“Con bao nhiêu tuổi là con gái của ba, trong mắt ba, con mãi là một đứa trẻ" Vẻ mặt Hạ Minh Viễn thoải mái hơn một chút.

Hạ Nhược Vũ nhanh chóng lấn tới, kéo Hạ Minh Viễn ngồi trên ghế sô pha, làm nũng nói: “Ba, con biết ba yêu con nhất. Ba nhìn con xem, con lớn rồi, ba có thể yên tâm."

"Trước kia ba rất yên tâm, nhưng biểu hiện của con bây giờ làm

ba vô cùng nghi ngờ."

Hạ Minh Viễn không cản được cô nên thuận thế ngồi xuống, giọng cũng trầm xuống: “Trước đây còn có gây chuyện thể nào ba cũng mặc kệ, nhưng lần này con phải nghe ba."

“Ba, con biết rồi."

Mấy lời cằn nhằn này trước đây cô nghe vào tai phải ra tai trái, ba cô cũng không tức giận.

Nhưng lần này chuyện không đơn giản như vậy: "Hạ Nhược Vũ, con có thực sự nghe lời ba hay không?"

Đột nhiên nghe thấy tên của chính mình từ miệng ba mình, Hạ Nhược Vũ vẫn còn hơi choáng ngợp, nhưng nhìn thấy sắc mặt cha mình khó coi, cô như quả bóng xì hơi, thành thật nghe dạy dỗ: “Ba, con đang nghe đây."

“Ba không quan tâm con có quan hệ gì với nhà họ Mạc. Bắt đầu từ hôm nay, con phải chuyển về nhà sống." Hạ Minh Viễn ra từ lệnh.

Cô theo bản năng hỏi: “Tại sao?"

“Nhà họ Mạc thâm sâu khó lường, ba không muốn con càng lún càng sâu." Hạ Minh Viễn nói đây ý vị.

Hạ Nhược Vũ khó hiểu: “Ba, ba cứ nói nhà họ Mạc là nước sâu, sao không trực tiếp nói rõ nguyên cớ cho con biết? Tại sao không thể đến gần nhà họ Mạc."

Ngừng một chút, cô hoài nghi dò xét: “Ba, ba với nhà họ Mạc có quan hệ gì...”

Hạ Minh Viễn không đợi cô hỏi xong, trực tiếp nói: “Chuyện người lớn, con đừng có hỏi nhiều. Được rồi, những chuyện khác ba không làm phiền con. Con thu thập đồ đạc về nhà đi, mẹ con gần đây cũng nhớ con lắm."

"Ba..."

Hạ Nhược Vũ vẫn muốn ra vẻ dễ thương để giải quyết vấn đề này, Hạ Minh Viễn dường như ăn phải tạ sắt, vô cùng quyết tâm, mạnh

miệng nói: “Nếu hôm nay con không về, ba sẽ khóa hết toàn bộ thẻ của con."

Một chiều này cũng thật ác, Hạ Nhược Vũ đành đầu hàng: “Con hiểu rồi, ba."

Không hổ là ba cô, một chiêu đã trực tiếp chặn đường sống của CÔ.

Nhìn thấy vẻ mặt ấm ức của cô, Hạ Minh Viễn thở dài một hơi, trong lòng biết cô không muốn, nghiêm túc nói: “Ba làm chuyện này đều là vì lợi ích của con, sau này con sẽ hiểu."

Hạ Nhược Vũ hơi tức giận khịt mũi, cô đã lớn vậy rồi còn cả ngày vẫn bị kiểm soát, như thế ai mà chịu nổi.

Cuối cùng cô có tức giận cũng vô dụng, bởi vì ba cô đã hạ lệnh rồi, lần này ông cũng mặc kệ cố có tức giận hay không, ngay cả trà cũng không uống, đứng dậy đi ra ngoài.

An Nguyên bưng trà và sữa vào, vừa vào phòng làm việc cô ta đã thấy bầu không khí có chút không đúng, cẩn thận hỏi: “Giám đốc, trà và sữa này?"

“Để lại sữa, đưa trà cho ông ấy đi."

" " An Nguyên biết cô tức giận nên mới nói như vậy, cô ta chỉ là cấp dưới nên không dám hỏi thêm, đặt sữa xuống, ngoan ngoãn mang trà đưa qua.

Có điều mấy lời này của Hạ Nhược Vũ cô ta không dám chuyển.

Hạ Nhược Vũ tức giận đi quanh phòng làm việc, cảm thấy không còn gì để tức giận, liếc nhìn cốc sữa đang bốc khói trên bàn, cả người đột nhiên như bị rút cạn nước, thở dài ngồi xuống.

Cô chống cằm nhìn cốc sữa trước mặt, lẩm bẩm một mình: "Tại sao, cuối cùng là tại sao nhỉ?"

Nhà họ Mạc cuối cùng là có yêu quái hay thú dữ mà khiến ba cô kiêng kỵ như thế.

Không thể nghĩ ra, nghĩ không ra nhưng mệnh lệnh đã ban bố rồi,

không muốn nghe cũng phải nghe.

Chỉ có thể đợi lát nữa sẽ thảo luận với Mạc Du Hải.

Cả buổi trưa Hạ Nhược Vũ đều không vui, hiệu quả công việc giảm sút rất nhiều, đang bực bội thì có người gọi điện đến.

Lúc đầu cô từ chối, nhưng sau khi nghĩ đến hậu quả, cô vẫn phải bắt máy: "Minh Thư, cậu tìm mình à?"

"À, Nhược Vũ, cậu có bận không?" Lâm Minh Thư lịch sự hỏi.

Ánh mắt Hạ Nhược Vũ tối sầm lại, từ khi nào họ bắt đầu trở nên xa lạ như vậy: “Không, có chuyện gì vậy?"

“Lần trước mình nói với cậu là có tụ họp bạn học cũ, cậu còn nhớ không?"

“À, còn nhớ." Hình như có chuyện như vậy.

Lâm Minh Thư biết cô còn nhớ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nói ra mục đích cuộc gọi hôm nay: "Mấy ngày trước Hàn Công Danh đã khỏe sau tai nạn, hôm nay xuất viện rồi, buổi tối mọi người muốn chúc mừng anh ấy. sẵn tiên tu tập một chút. câu có thời gian không?"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện