Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chấn Kinh, Đan Dược Ngũ Phẩm (2)


trước sau

Lão giả biến sắc, lần nữa vận dụng Linh Lực trong cơ thể, cự chưởng khổng lồ hướng Mặc Nguyệt bổ tới.

Cánh hồng liên bị bổ ra một con đường, lộ ra thân ảnh của Mặc Nguyệt đứng trên đài sen, tên trưởng lão trấn tông cười lớn đầy đắc ý, cự chưởng lại lần nữa vung tới :

-" Nha đầu thối không biết tự mình lượng sức, chết đi !!!"

Cự chưởng mang sức mạnh đè ép không gian xung quanh, nếu Mặc Nguyệt bị đánh trúng, không chết cũng phế !

Mặc Nguyệt không tránh né, tóc mái che đi đôi mắt đang xoay chuyển, nàng đứng im bất động, như chờ đợi cự chưởng mạnh mẽ xông tới. Tim Thiên Xích Viêm như co lại, hắn hít một ngụm khí lạnh, bàn tay đã siết chặt đến gân xanh nổi lên chằng chịt, luồng Hoả nguyên tố nóng rực ẩn ẩn ẩn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Chỉ cần lão bất tử kia dám động vào nàng, hắn liền vặn gãy cổ lão !!!

Quả không hổ danh là bí pháp tăng thực lực lên trong một thời gian ngắn, lão xuyên qua tầng tầng lớp lớp cánh hoa sen, hung ác chụp xuống đầu Mặc Nguyệt.

Nhưng bàn tay còn chưa chạm vào nàng đã dừng lại trên không trung, toàn bộ cánh tay bị cánh hoa mỏng manh xinh đẹp bao phủ, trở nên cứng ngắc.

Mặt lão giả vốn trước đó còn đắc ý, bây giờ liền căng cứng, đến cười cũng không cười nổi.

Lão chỉ thấy thiếu nữ trước mắt dung nhan tuyệt sắc, môi hồng đào cong cong, mắt phượng híp lại thành một đường cong bán nguyệt, thoạt nhìn rất đáng yêu.

-" Rồi có một ngày ta sẽ chết, nhưng lão bất tử ngươi vĩnh viễn sẽ không thấy được ngày đó !"

Cho dù thành Tiên, vẫn sẽ có một ngày thọ mệnh chấm dứt, tuy nhiên, tại thời điểm này không phải nàng chết, mà là lão chết !!!

Lão giả cả tóc gáy đều dựng lên, thiếu nữ chộp lấy cổ tay lão, rất ưu nhã mà nhấc chân...

Phanh !!!

Mặc Nguyệt đạp mạnh vào bụng lão giả, lão ta hộc ra một búng máu, như diều đứt dây bay ngược về phía sau, lọt vào ngay giữa cơn lốc xoáy cánh hoa sen.

Mặt lão giả tái nhợt, tuyệt vọng gào lên trong khi cơn lốc hoa đang dần dần ăn mòn cơ thể lão :

-" Ngươi không thể giết ta, ta là trưởng lão Phong Thần Tông...aaa..."

Tiếng gào thét của lão nhỏ dần đi, cho đến khi cơn lốc cánh hoa sen tan đi, đến cả thi thể cũng không còn sót lại chút gì.

Đài sen biến mất, Mặc Nguyệt cạn kiệt Linh Lực, cơ thể không trụ vững trên thanh kiếm, liền lập tức ngã xuống đất.

Một đạo tàn ảnh lướt qua, Thiên Xích Viêm tóm được eo nàng, tay còn lại luồn qua đầu gối nàng, xoay người lại liền ôm trọn nàng vào lòng.

Hắn vững vàng đáp xuống đất, Mặc Nguyệt tâm mới thả lỏng, thở ra một hơi, nàng bất ngờ vòng tay qua cổ hắn, in lên khoé môi hắn một nụ hôn.

Nàng cười híp mắt, liếm liếm môi hồng :

-" Coi như lời cảm ơn nhé !"

Thiên Xích Viêm bị hôn bất ngờ, chưa kịp hoàn hồn thì đôi môi mềm mại ấm áp đã rời đi, hắn ngẩn ngơ một hồi cũng chẳng phản ứng kịp.

-" Khụ...khụ...khụ...."

Vài tiếng ho khan vang lên, lúc này Mặc Nguyệt mới nhận ra xung quanh còn rất nhiều người.

Và đa phần đều là thiếu niên thiếu nữ chưa trải sự đời.

Ân ân ái ái trước mặt tiểu hài nhi là không tốt.

Mặc Nguyệt mặt đỏ ửng, Thiên Xích Viêm thì mặt vẫn giữ vẻ ngốc ngốc không hiểu bản thân vừa trải qua cái gì, nhưng vành tai đã đỏ lên, thoạt nhìn rất đáng yêu.

Mặc dù trước đây có, nhưng đó chỉ là hồi nhỏ, đã rất lâu rồi nàng còn chưa chủ động hôn hắn đâu.

Mặc Nguyệt nhịn không được dùng tay xoa xoa lỗ tai, chọt chọt mặt hắn.

Thiên Xích Viêm quay mặt đi, hít một hơi đè nén tâm tình đang nhộn nhạo, nói :

-" Chúng ta vào trong trước đã rồi nói sau."

Tiếp đón hai người là Bạch Kiến Đằng và Hồ Tô Lệ, cũng đồng thời có ba chưởng môn.

Mọi người nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ bế thiếu nữ tuyệt sắc đi vào thì có hơi ngạt nhiên, những lễ nghi quy củ giúp bọn họ lập tức bình tĩnh lại, cung kính hành lễ :

-" Tông chủ, Viêm thiếu !"

Thiên Xích Viêm quét mắt một lượt, nhìn bọn họ cung cung kính kính, trong mắt là một mảnh trung thành khiến hắn không khỏi ghen tị, chu chu môi nói :

-" Đệ tử của nàng thật đủ trung tâm !"

Không giống đám thuộc hạ kia, sơ sẩy một chút là lập tức muốn lật nhà của hắn !!!

Mặc Nguyệt không trả lời, đôi mắt hơi híp híp lại, lâm vào trầm tư.

Bọn họ trung thành, bởi vì Đan Tháp Y Tháp khống chế được tâm bọn họ, đời này vĩnh viễn không thể phản bội, nàng không hiểu, vì sao Thiên Xích Viêm lại có biểu cảm ghen tị như thế ?!!

Mặc Nguyệt phải bàn chuyện cơ mật với các trưởng lão trong tông môn, Thiên Xích Viêm đương nhiên sẽ từ chối tham gia.

_________________________

Ở một khu rừng hoang vắng bên cạnh Đan Y Tông, một mỹ nam tử chập chững bước đi, hắc y như hoạ hoà vào trong bóng râm của cây rừng, tà áo bào bay nhẹ theo gió, thoạt nhìn nam tử như hắc tinh linh xinh đẹp ẩn mình trong bóng tối, quanh thân lại toát ra một cỗ lực lượng nguy hiểm.

Thiên Xích Viêm mặt mày âm trầm, hắn dựa người vào một thân cây, một tay ôm ngực.

Luồng Linh Lực đang điên cuồng vận chuyển trong cơ thể hắn như muốn đánh nát lục phủ ngũ tạng, làm hắn đau đến mặt mày vặn vẹo.

Truyện convert hay : Hào Môn Chiến Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện