12 Chòm Sao: Độc Chiếm

Chương 59


trước sau

" MA KẾT "

Nhân Mã một mực đuổi theo bóng dáng quen thuộc trước mắt mà chẳng buồn để ý những thứ xung quanh, ngay cả khi Ares đứng trước mặt cô, cô cũng không còn nhận ra nữa. Mà cái người phía trước so với ma quỷ có lẽ chỉ khác đôi chân mà thôi, mặc sức cô chạy theo như thế nào người đó vẫn nhất quyết không dừng lại, để rồi đến khi Nhân Mã cảm giác bản thân chịu không nổi nữa mới tức giận mà hét lớn.

Cuối cùng công sức của cô cũng được người ta ghi nhận, bóng dáng quen thuộc kia rốt cuộc dừng lại, mà Nhân Mã cũng hoài nghi chẳng hề tiến thêm một bước nào, chỉ thở gấp mà đứng cách xa người ấy tầm năm bước chân, là Ma Kết đúng không? là chị ấy. " Ma Kết "

Không chắc chắn mà gọi thêm một tiếng nữa, đồng thời người phía trước cũng chậm rãi quay đầu lại.

Khoảnh khắc Nhân Mã tường tận nhìn rõ dung mạo của người kia liền câm lặng suýt chút nữa ngã ngồi xuống nền đất, gió đêm cứ như thế vần vũ thổi tung mái tóc màu trắng cùng cặp mắt đang lạnh lẽo ấy một mực trừng trừng nhìn cô. Cắn răng tiến lên một bước, Nhân Mã vừa không dám tin vừa tức giận mà vươn tay lao đến giữ chặt hai vai Ma Kết khó chịu gào lớn " Tại sao? Tại sao lại thành ra như thế này "

Tại sao ư?

Ma Kết thâm trầm dùng lực một chút liền hất phăng hai cánh tay nọ, bàn tay nhanh như cắt bóp chặt lấy cằm của Nhân Mã đẩy mạnh cô vào bức tường bên cạnh mà rằng " Nếu không thành ra như vậy, thì ta không thể trả thù được "

Không chỉ rùng mình với cách xưng hô vô cùng xa lạ của chị mình, Nhân Mã còn cảm giác được bàn tay tóm lấy cằm dưới của mình đang dần có dấu hiệu tăng mạnh, hệt như muốn bóp nát nó, hai tay cô hợp lại cũng không thể lung lay được nó, cuối cùng chỉ còn cách dùng ánh mắt mà cầu xin Ma Kết.

Hừ lạnh một tiếng, Ma Kết liền khinh thường mà buông Nhân Mã ra, cảm thấy như bản thân không còn việc gì tại nơi này nữa liền xoay chân tính bước đi thì một lần nữa, cánh tay lại bị Nhân Mã giữ lấy.

" Còn nhiều cách khác cơ mà, đâu nhất thiết phải đi đến bước này, chị và em, chúng ta sẽ cùng nhau làm việc đó "

Cùng nhau? hừ cười một cách mỉa mai, Ma Kết vươn tay tóm lấy cổ áo Nhân Mã nâng lên một cách rất đơn giản như muốn nói với cô rằng ' yếu đuối như cô ' thì là không thể chứ đừng nói là cùng nhau, điều đó hiển nhiên rất xa vời " Cách khác mà ngươi nói chính là cúi đầu trước Hoàng Gia? mặc xác cho bọn chúng đùa giỡn như ngươi ư?"

" Còn hơn việc chị biến thành một kẻ sát nhân như bây giờ, chị nhìn mà xem, chị bây giờ có khác gì bọn họ đâu "

Chạm phải ánh mắt kiên cường cùng sáng ngời một màu chói lóa như thế, lửa giận đột ngột bốc lên trong lòng Ma Kết như lốc xoáy, cô nghiến răng đánh mạnh vào bụng Nhân Mã một cái rồi lập tức đẩy ngã cô, hận không thể nhẫn tâm mà gϊếŧ chết đứa em gái ngu ngốc này. " Ngươi thì biết cái gì."

Một tay ôm chặt bụng còn đang bị thương của mình, Nhân Mã ngàn vạn lần không thể ngờ rằng Ma Kết sẽ xuống tay với cô, cắn môi nghẹn họng mà ngước nhìn chị gái mình, có điều gì mà cô không biết sao, có điều gì mà cô còn chưa tường tận.

" Thứ mà ngươi biết từ trước đến giờ ngoài Thiên Bình ra, thì còn cái gì? "

Nhân Mã trợn trừng mắt mà ăn vào não bộ từng câu từng chữ của Ma Kết, lần đầu tiên cô nhận ra bản thân đã bỏ lỡ quá nhiều điều. Giống như chim non được chim mẹ bảo hộ quá mức, tới nỗi ngay đến cả thứ phát sáng được gọi là mặt trời ấy, nó cũng không biết.

" Ngươi chỉ biết rằng ngươi hận Thiên Bình mà không nhận ra gia tộc Louis là những kẻ đã sát hại toàn bộ gia đình chúng ta, ngươi chỉ biết rằng ngươi hận Thiên Bình mà không nhận ra Thiên Yết, em trai hắn đã hành hạ ta như thế nào, ngươi chỉ biết rằng ngươi hận Thiên Bình mà không nhận ra Song Tử không đơn thuần như ngươi nghĩ, ngươi chỉ biết rằng ngươi hận Thiên Bình mà không nhận ra Xử Nữ từ bao giờ đã bị cuốn vào ân oán hận thù của chúng ta..."

Hai hốc mắt của Nhân Mã dại ra mà nhìn Ma Kết, đau đớn nơi thể xác ngay lúc này đã không còn có thể so sánh được nữa, hóa ra thứ mà cô biết từ trước cho đến nay chỉ vỏn vẹn có hai chữ - Thiên Bình.

Ngươi chỉ biết rằng ngươi hận Thiên Bình mà không nhận ra rằng thù hận sớm đã hóa thành yêu thương.

Duy chỉ có câu nói đó là Ma Kết không cất lên, bất giác cô căm hận kinh khủng, cái sự thật mà Bennadic đã kể cô nghe. " Tại sao lại là ngươi, tại sao người đó chọn ngươi chứ không chọn ta? "

Thoáng chốc, Nhân Mã trông thấy chút ít sát ý xẹt qua dưới đáy mắt đỏ rực đó, lồng ngực cô nghiễm nhiên mà hẫng đi vài nhịp, tại sao chỉ sau có một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế, mọi thử đều lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, chị ấy muốn gϊếŧ mình, nhưng tại sao?

Nhân Mã ngây dại nhìn Ma Kết khổ sở mà siết chặt hai nắm tay thành quyền, cô chậm rãi chống mình đứng dậy đối diện chị mình lắc lắc đầu " Em để chị chịu khổ rồi, em xin lỗi "

Ha Ha , bật cười nhạt nhẽo, Ma Kết lạnh lùng nhìn Nhân Mã đang vươn tay muốn ôm lấy mình liền chán ghét tránh ra. Cho dù là thế, Nhân Mã vẫn một mực không bỏ cuộc mà lao đến ôm chặt lấy Ma Kết, mặc cho có bị đẩy ngã, cô vẫn chồm người ôm lấy một lần nữa, để rồi lại tiếp tục bị đẩy ngã.

Giống như việc đó có thể thay cho cái gọi là trừng phạt, tội lỗi vì cô quên mất gia đình mình.

" Ngươi có biết Bennadic là ai không? Báo đen là gì không? "

Lam quang dưới đáy mắt của Ma Kết bỗng nhiên trông thấy thân ảnh lạ lẫm nào đó ở phía sau Nhân Mã, cô vô thức cúi người nắm lấy mái tóc của Nhân Mã mà kéo nó lên, hiển nhiên thân ảnh đó đã có chút khẩn trương, cười nhếch mép, Ma Kết ghé vào tai Nhân Mã mà thì thầm. " Sao ngươi không đi hỏi Ares Helsing thử xem "

Đang ngây người còn chưa hiểu được câu nói của chị mình, Nhân Mã liền chấn động khi nghe một giọng nói vô cùng quen thuộc bỗng nhiên từ đâu vọng tới.

...

" Báo đen chẳng phải đã lập khế ước rằng không bao giờ động vào con gái út của Baronne sao?"

...

Lập tức, cả người bỗng chốc bị Ma Kết đá bay sang một góc đường, Nhân Mã đau đớn hét thảm, quằn người ôm chặt lấy bụng mình mà nức nở, chưa kể hai cánh tay trần trụi của cô cũng đã bị xây xước không kém. ánh mắt nhạt nhòa cuối cùng cũng trông thấy được hình dáng người tới là ai, mà cùng một thời điểm, người ấy cũng đang chăm chú , đau xót mà ngắm nhìn cô.

Chàng trai với mái tóc ưu mĩ trải dài xuống tận thắt lưng, người luôn xuất hiện vào những lúc cô tuyệt vọng nhất, bảo vệ cô để rồi lừa dối cô mọi lúc mọi nơi - Ares Helsing

Hai ánh mắt hàn lãnh tàn bạo mà thị uy lẫn nhau, Ma Kết trầm lặng nhìn Ares thẳng lưng đứng phía trước Nhân Mã như thể tấm khiên kiên cố đang gắng gượng bảo vệ chủ nhân của mình thì không khỏi cười nhạt, tấm khiên này có lẽ sẽ chống đỡ không được bao lâu nữa rồi.

Ares Helsing ... " Vậy ngươi nên bảo hộ nó cho tốt "

Trước khi quay đi, Ma Kết còn không quên liếc mắt nhìn Nhân Mã một chút, không một tí tẹo cảm xúc nào được toát ra, điều đó khiến cho Nhân Mã hoài nghi rằng liệu cô có phải là em gái chị ấy không? cuộc sống thật biết trêu ngươi kẻ khác. Chỉ cần không chú ý một chút, ngươi có thể bị thanh trừng bất kể lúc nào, mà đau đớn hơn, người thực thi nó lại chẳng phải ai khác ngoài người mà ngươi cho là thân thiết nhất.

Sau cùng, sót lại trên đoạn đường vắng lặng ngút ngàn tiếng gió thổi, nơi mà thời gian cũng đang tích tắc chạy đều, chỉ còn Nhân Mã và hắn.

Ares Helsing không biết phải đối mặt với người nọ như thế nào cho phải, hai nắm tay đau đớn run rẩy bị hắn siết đến trắng bệch, không nhanh không chậm nhẹ nhàng xoay chân, hắn trầm mặc nghiền ngẫm người con gái đó cũng đang ngẩn ngơ chống mình một cách chật vật, trước khi hoàn toàn đứng lên còn không dám tin mà đối diện hắn, nước mắt rốt cuộc cũng từng giọt, từng giọt bung tràn.

" Ares biết chị ấy còn sống? " Ngây dại lắp bắp hỏi, Nhân Mã không quản giọng nói của mình có bao nhiêu đáng thương, chỉ biết kẻ phía trước đã trắng trợn mà lừa dối cô.

" Tại sao anh không nói cho em biết? tại sao anh bảo anh không tìm thấy chị ấy? tại sao lại giấu em?" Nhân Mã gào lên, hốc mắt chua xót cay xè đến bỏng rát, cô nhìn hắn, ánh mắt ngập tràn sự thất vọng cùng không tin tưởng. Ares thở gấp một hơi tiến lên vươn tay muốn chạm vào cô, lại bị Nhân Mã vô tình né đi.

Bỗng nhiên, sự sợ hãi mà hắn từng lo lắng chẳng mấy chốc mà lan tỏa bao lấy toàn bộ dây thần kinh mạnh mẽ nọ, tàn nhẫn mà đánh vỡ nó. " Nhân Mã, anh ..."

Chỉ muốn bảo vệ em.

" Ares không muốn dạy em cách có thể gϊếŧ chết Thiên Bình là bởi vì anh biết, Ma Kết sẽ làm điều đó? Anh sợ rằng sau khi em gặp Thiên Bình, em sẽ yếu lòng ư?" Nhân Mã cắn môi nhìn thẳng vào Ares cũng đang yên lặng chẳng nói gì phía trước, điều đó chẳng khác gì hắn đang thừa nhận, thừa nhận hắn đã làm tất cả.

" Tại sao vậy? Ares?"

Tại vì anh thương em.

" Anh đến tột cùng là ai?"

Ares buồn bã mà nhìn cô, tuy rằng hai người chỉ cách nhau có một khoảng ngắn ngủi nhưng hắn biết, chỉ cần hắn tiến lên, cường hãn ôm lấy cô, cô sẽ không sợ hãi mà tan biến ngay trước mắt hắn, đôi mắt đó đang dần nhìn hắn như nhìn một tên khốn bẩn thỉu, điều mà trước giờ Ares không bao giờ nghĩ tới, hắn đã làm sai rồi sao?

Cơ thể đau nhức âm ỉ rỉ ra máu tươi được Ares che chắn thật kĩ dưới lớp áo vest giày dặn, nhưng trái ngược với hắn, Nhân Mã lại chỉ mặc độc một chiếc áo thun mỏng manh để lộ hai cánh tay trầy xước đến chướng mắt, khuôn mặt cũng chẳng khá hơn là bao, khóe môi sưng đến thâm tím, là ai đã khiến em chật vật như thế? Thiên Bình sao?

Đáy mắt âm u tỏa ra khí tức bảo hộ đầy mạnh mẽ, có chúa mới biết hắn thật muốn ôm chặt lấy cô, gắt gao mà giấu đi.

" Bennadic là ai? Báo đen là gì? Khế ước gì? bảo vệ cái gì? " Nhân Mã trừng thẳng mắt mà nhìn hắn, hối hận vì sao bản thân đã từng tin tưởng người này như thế, chờ mãi chẳng hề nhận được câu trả lời nào, Nhân Mã bất đắc dĩ mà mỉm cười đầy gượng gạo, nghiêng người cứ thế mà bước qua .

Để rồi cánh tay bị nắm lấy, nhưng Ares chưa kịp làm gì, trên khuôn mặt đã bị giáng ngay một cái tát đầy đau đớn, khuôn mặt tuấn mỹ cứ thế mà lệch hẳn qua một bên, Nhân Mã sau khi đánh vào mặt anh cũng không hề hối hận lập tức giãy mạnh tay ra khỏi.

Cô cười khổ " Anh biết không? em ở bên anh cũng chết, không ở bên anh cũng sẽ chết. Thay vì chọn việc ở cạnh anh mà bị cha anh gϊếŧ, em sẽ chọn vế sau.. "

Lặng người cảm nhận cơn nóng cháy nơi má trái của mình, Ares lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi đến vậy, sợ hãi giây phút tiếp theo , sợ hãi sự thật mà hắn đang cất giữ, mọi thứ hắn cố gắng ngay từ ban đầu vốn dĩ đã sai quá sai rồi.

Mím môi ẩn nhẫn nuốt ngược tiếng nấc nghẹn ngào vào trong lồng ngực, Nhân Mã thở hắt một hơi, nước mắt nhịn không được vẫn tiếp tục rơi vỡ, cô nhìn hắn, không can tâm mà thốt lên.

" Từ nay trở đi .... Ares và Nhân Mã sẽ không còn liên quan nữa "

Ares cảm thấy như trời đất sụp đổ, những người khác đều đứng, chỉ có dưới chân mình đột nhiên xuất hiện một cái hố, hắn rớt thẳng xuống. Ánh mặt trời trên đỉnh đầu tựa hồ thật xa, hắn không biết thoát ra bằng cách nào, cũng không biết có thể thoát ra hay không.

Hệt như sợi dây đỏ định mệnh bị người tàn nhẫn cắt đứt, Ares sau khi bừng tỉnh đại ngộ cũng phát hiện ra Nhân Mã sớm đã mất hút, thật nực cười biết bao, hắn rốt cuộc cũng không thể chân chính mà ôm lấy cô, đáng ra lúc đó hắn nên bất chấp tất cả, cường bạo mà lôi cô đi, hắn đáng lẽ ra nên làm như thế.

Cho dù người nọ có căm hận hắn, hắn đã làm tất cả, vậy mà đổi lại chẳng được gì. Có đôi khi kẻ hy sinh lại là kẻ ngu xuẩn nhất, yêu thương méo mó đến tội nghiệp.

" Thiếu chủ " Gum khẽ khàng bước tới, từ xa gã đã chứng kiến tất cả, lần đầu tiên gã trông thấy vị thiếu chủ lười biếng phong độ ngút trời thường ngày yếu ớt đến độ ngã khụy xuống, ánh mắt Ares Helsing lần đầu tiên gã trông thấy ngoài sự thống khổ ra còn có tuyệt vọng thê thảm.

Nhân Mã ngu ngốc, từ bỏ một người vì bản thân mà làm tất cả, cô thật tàn nhẫn, chẳng phải gã đã từng dặn cô rằng ' Trên đời này sẽ chẳng có ai yêu cô nhiều như thiếu chủ nhà hắn sao'? Muôn vàn câu hỏi tại sao được thốt ra, nhưng nhận lại chỉ còn là bóng đêm buồn bã không ngớt.

" Ngươi biết không?" Cái cảm giác một người cứ mãi trong tầm mắt, cứ mãi nằm trong tim nhưng không bao giờ ở trong tầm tay thật tệ ..

Như việc ngước nhìn một bầu trời cao vợi quá xa tầm với, dù rằng luôn ở rất gần, nhưng không bao giờ chạm tới được ..

Đó gần như là một sự tuyệt vọng ..

~*~

Mà lúc này, trước cổng biệt thự gia tộc Louis, Kim Ngưu cuối cùng cũng xuất hiện, bộ dáng hung thần ác sát chẳng khác gì sứ giả được Diêm Vương phái tới, hắn tĩnh lặng nhìn đám người được Thiên Bình bài bố bảo vệ những kẻ yếu ớt bên trong, hề hề mà nhếch mép.

Thiên Bình một mình chống chọi với Bennadic, còn lại tất cả thuộc hạ, hắn dùng để bảo vệ lũ mọi rợ bên trong tòa biệt thư đó sao? Là hắn sợ hắn đến không kịp, hay là hắn nghĩ chừng này có thể áp đảo được mình? Kim Ngưu vừa nghĩ, vừa nâng tay lên nhìn đồng hồ đang chậm rãi chạy đều.

Đã ba giờ sáng !

" Cô có thể làm điều này một mình không?" Đây vốn dĩ không phải là điều hắn lo lắng, thứ thật sự khiến hắn tâm không yên lại là một điều khác, xoay mình nhìn người con gái vừa đúng lúc bước tới, cũng đang lạnh lẽo mà nhìn về phía trước.

A hiển nhiên, nơi này chính là nơi mà cô căm hận nhất - gia tộc Louis.

Liếc mắt nhìn Kim Ngưu đang bồn chồn bên cạnh, chẳng hiểu sao Ma Kết bỗng nhớ đến tình cảnh vị công nương nào đó không hề do dự mà lao vào biển lửa để bị thiêu sống cùng người mà cô ta yêu, cảm giác được kẻ này cũng có chút giống vậy, Ma Kết liền cười nhạt, tình yêu là gì nhỉ? thật sự sẽ khiến cho người ta hy sinh đến mức như thế sao? nếu vậy, phải chăng y cũng như thế?

Đây là người mà Xử Nữ muốn bảo vệ, là người đã lớn lên cùng cô ấy. Kim Ngưu trong một nháy mắt liền thay đổi ánh nhìn với Ma Kết, hắn vốn dĩ tính để cô ta hành động một mình, thế nhưng " Tôi sẽ giúp cô giải quyết vòng ngoài " vừa nói, hắn vừa vươn tay bao quát toàn bộ nhưng tên vest đen đang trấn thủ trước cổng, sau đó chậm rãi bước đi.

" Còn vòng trong, cô tự mình làm được chứ?"

Không quan tâm, chỉ cần đừng ngáng đường cô, thì mọi thứ đều có thể.

Cảm xúc quả nhiên có thể ảnh hưởng tới thời tiết, cuồng phong nối gót hai người tràn ngập sát ý mà điên cuồng nổi lên, trên bầu trời tăm tối của nước Pháp lúc này sấm chớp vô thức gào thét đến nhói lòng, hệt như báo hiệu những điều kinh khủng sắp sửa diễn ra.

~*~

Không thể có được điều mình muốn, ta đau khổ. Nếu có được những điều mình không muốn, ta cũng đau khổ..và ngay cả khi đã có được điều mình muốn, ta vẫn sẽ đau khổ vì có được rồi cũng sẽ mất đi, hoặc ta vẫn phải liên tục đánh đổi những điều khác để giữ lại thêm một kì gia hạn nữa.

Cuộc sống này, chẳng phải ngay từ đầu đã là một cuộc mua bán sinh tồn hay sao, tất cả ư? làm gì có ai sở hữu được mọi thứ, kể cả đó là chúa.

Thiên Bình sau khi nhận được lời cảnh báo của Bennadic đã không chần chừ mà một đường chạy đến khu đất trống của gia tộc mình, không quá mạnh mẽ đẩy ra cửa xe, hắn bước xuống chứng kiến khung cảnh vụn vỡ của chính bọn họ, đã quá lâu kể từ khi hắn trông thấy một trận chiến kinh dị như thế này, những thi thể ngổn ngang không còn lành lặn, kẻ mất tay người mất đầu.

Ting Ting !!!

Tiếng tin nhắn trong khoảng không gian lặng lẽ đặc biệt vang lên rõ rệt, Thiên Bình vô thần mở ra, sau khi đọc được đoạn hội thoại trên màn hình, đầu mày hắn đã có chút vặn vẹo.

" Ngài còn chưa chọn lựa sao?"

Tiếng nói có chút khàn khàn bất giác vang lên ngay phía sau lưng hắn, Thiên Bình trong vô thức khôi phục lại vẻ mặt cợt nhả thường thấy, xoay người giảo hoạt bước tới nơi giọng nói phát ra.

Qủa nhiên, trong một đống xác chết hôi thối bẩn thỉu, không thể nào thiếu được quạ đói nhỉ.

Ram - sát thủ chỉ chuyên về vũ khí lạnh khét tiếng thoắt ẩn thoắt hiện lúc này lại chật vật nằm đó, yếu ớt đến khó tin, một bên thắt lưng bị thủng một lỗ lớn đang từ từ trào máu, chưa kể bên dưới đôi chân bình thường của mỗi người, hắn lại mất đi một miếng thịt, kinh tởm đến nỗi lòi cả xương trắng.

" Chỉ mới có một đoạn thời gian không gặp, không nghĩ ngươi lại thê thảm như thế? Ram "

Dưới vẻ mặt tràn ngập tiếu ý kia của hắn, Ram hận không thể cảm ơn cái kẻ máu lạnh nào đó một tiếng, y cũng nhân từ đấy chứ, còn chừa cho cậu một trái tim để hô hấp, có như vậy mới có thể trông thấy được sắc thái vô vàn của kẻ trước giờ chỉ mang trên mình toàn giả dối.

" Ngài còn chưa trả lời tôi ?"

Vươn tay gãi gãi cánh mũi cao thẳng của mình, Thiên Bình bật cười " Thiên Yết đang trên đường trở về nhà, ngươi không nghĩ rằng nó sẽ bảo vệ được gia tộc ta sao? còn Nhân Mã ..."

Đúng rồi, hắn đã không còn kiêng kị gì khi nhắc đến cái tên đại diện cho tình yêu của hắn, thế nhưng người này hoàn toàn không giống Thiên Yết, đối với kẻ lúc nào cũng muốn chiếm giữ người khác như y thì Thiên Bình lại khiến cho người ta có cảm giác không chắc chắn, hệt như là đối với hắn ' có cũng được, mà không có cũng chả sao '

Ánh mắt từ trên cao nhìn xuống ngoại trừ nét cười ra còn có chút ít thanh lãnh trong đó, Ram hoàn toàn nhìn ra được sự đe dọa kia, một cơn rùng mình ngay tức khắc vọt thẳng đến tận ót, Ram rũ mắt có chút chống đỡ không nổi mà trương mắt nhìn.

" ... chỉ cần ta còn sống, thì không bất luận kẻ nào có thể chạm vào "

Nếu nói Thiên Yết bảo vệ Ma Kết giống như một lồng giam kiên cố thì Thiên Bình lại bảo vệ Nhân Mã bằng một thứ vũ khí vô hình được tạo ra từ khí tức cùng thị uy đầy kiêu hãnh, đơn cử như ngươi có thể lại gần cô ta nhưng lại chẳng thể nào chạm lấy, nhưng liệu hắn có biết, càng an toàn thì lại càng nguy hiểm hay không?

" Đại thiếu gia thật tự tin, Boss của chúng tôi không đơn giản như ngài nghĩ. " Ram nhếch nhẹ khóe môi mà cười, bàn tay buông thõng vô lực khoát lên vết thương hòng muốn máu chảy chậm lại, kéo dài thời gian sống được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

" Có lẽ cô gái đó đang rất sốc sau khi phát hiện ra chị gái mình đã thay đổi đến mức khó tiếp nhận, báo đen quả thật không đụng vào cô ta nhưng Hắc Long Bang và cha ngài chẳng phải rất muốn diệt trừ hậu họa sao? "

Hừ lạnh, Thiên Bình thu lại nét cười trong mắt, lồng ngực đã bắt đầu có chút khẩn trương, lần đầu tiên hắn không dám chắc mọi kế hoạch của mình đều êm xuôi, như nhận ra điều đó, Ram lại cười càng vui vẻ " Đây là một cái bẫy, nhưng cái bẫy này cho dù có lộ liễu đến mức nào, ngài cũng không thể từ chối nó."

Hắc Long và Báo Đen????

Có những thứ tưởng chừng như không thể, hóa ra lại là điều khiến người khác bàng hoàng nhất, dòng suy nghĩ có chút tường tận cứ quanh quẩn trong đầu hắn, Thiên Bình rốt cuộc cũng thu lại hết thảy mọi biểu tình trên gương mặt, sót lại dĩ nhiên chính là dung mạo mà ai cũng mong muốn được thấy, khóe miệng hắn hững hờ cong thành một đường vòng cung nhẹ nhàng, ánh mắt một màu ám kim phảng phất một đạo khí tức áp bách người khác đến độ nghẹt thở.

Ram cảm thấy đôi mắt Thiên Bình như một vòng xoáy, một vòng xoáy mỹ lệ khiến người trong lúc vô tình hãm sâu trong đó, cậu có chút không dám cùng Thiên Bình đối diện, liền chuyển tầm mắt, cậu sợ nếu tiếp tục cùng Thiên Bình đối diện, liền ngay cả linh hồn đều phải bị hút đi.

Thật đáng sợ, người ta cứ run rẩy khi hít thở cùng một bầu không khí với Thiên Yết nhưng lại quên mất rằng, sau lưng y còn có một con mãnh thú quyền uy như vậy, Thiên Bình che dấu sự tàn ác của mình sau hàng ngàn lớp vỏ bọc do chính hắn tạo nên, lừa mình dối người khiến bọn chúng trong vô thức mà chủ quan, để rồi một phát ngoạm lấy, ngấu nghiến tất cả đến độ không còn chừa lại gì.

" Ta chưa từng nghĩ sẽ từ chối bất kì một cái gì từ các ngươi... nhưng các ngươi cũng đừng quá tự tin, bẫy còn có thể bật ngược lại bất cứ lúc nào.... " chỉ cần hắn muốn.

Hóa ra, đây chính là Thiên Bình. Trong một phút chốc, Ram cảm giác như mọi thứ đều là một vở kịch, vở kịch nhảy múa trong lòng bàn tay người này, để rồi đến khi cậu nhận ra thân thể dường như không ổn, nòng súng lạnh lẽo cứ thế mà lù lù phóng đại trước mắt, che khuất đằng sau nó chính là nụ cười mơ hồ tàn nhẫn đến mức không còn từ gì có thể hình dung.

Tiếng súng mạnh mẽ vang lên, huyết sắc lại một lần nữa tung tóe khắp mọi không gian, sau cùng.. khu đất trống vắng quả nhiên đã lấy lại được sự yên tĩnh vốn có.

....

" Ram chết rồi "

Đó là câu nói đầu tiên Bennadic nghe được sau khi cuộc chiến được khởi mào. Hắn như bậc đế vương cô độc ngồi trên bảo tọa, ly rượu trong tay vô hình dung bị người bóp vỡ, đôi mắt thâm trầm không một chút cảm xúc mất mát nhưng sâu tận dưới đáy mắt u tối đó, sát ý bạo nộ đang từng chút từng chút một dâng lên.

" Ngươi biết không Thiên Bình, mười năm trước gia tộc ngươi tước đoạt mọi thứ từ ta, đến bây giờ vẫn không có gì bất biến, ta không quá ngạc nhiên khi ngươi hạ sát bất kì ai, thế nhưng có một sự thay đổi nho nhỏ đấy..." Bennadic chống tay lên cằm, giọng nói từ tính vẫn một mực lặng lẽ trôi vào bên trong chiếc điện thoại đang bật mở, mỉa mai mà cười cợt.

" Lần này, ngươi đừng hòng bảo vệ được ai, bắt đầu lựa chọn đi chứ, tình thân? hay tình yêu? "

~*~

Nhân Mã chẳng rõ mình như thế nào mà đi vào thành phố, hô hấp dồn dập lê lết tìm kiếm nơi chốn quen thuộc đã từng nuôi nấng bản thân, giật mình bất ngờ vì bên trong căn nhà mà cô sống, đèn điện quả nhiên bật sáng, là Ma Kết sao? chị ấy chạy tới chỗ này ư?

Hy vọng không quá cao liền thôi thúc cô bất chấp cơn đau nơi bụng dưới một đường chạy thật nhanh tới nơi mà không hề để ý rằng, xung quanh căn nhà có vẻ không có gì là nổi bật kia, từng đạo bóng đen đang âm thầm ẩn mình chờ đợi con mồi định trước.

" Ma Kết , Ma Kết " Nhân Mã sau khi thẳng một đường chạy vào nhà mình thì kích động hét lên, thế nhưng vẫn chỉ là một mảng im lặng, cô không tin mà chạy đi tìm mọi ngóc ngách trong căn nhà, nếu không có ai tại sao đèn lại sáng chứ? khóe mắt hướng về căn phòng đang khép hờ ngay phía đối diện cầu thang, Nhân Mã đi như chạy mà lao đến, mạnh mẽ mở toang cánh cửa, nhưng điều mà cô nhìn thấy so với điều mà cô muốn thấy cũng không có khác biệt gì.

" Xử.. Xử Nữ?"

Không chỉ cô mà ngay đến cả Xử Nữ đang ngẩn người cũng kinh ngạc không thôi, hai người cứ như sợ hãi trong nháy mắt tìm được nơi để nương tựa, liền không hẹn mà lao đến ôm chặt lấy nhau, Nhân Mã mếu máo vùi mặt vào trong lồng ngực cô, Xử Nữ mừng đến độ khóe mắt cũng đỏ hoe, bao nhiêu trách cứ trước đây đều một lúc mà tan biến.

Sau lần gặp ở London đến nay cũng quá lâu rồi, cô còn nghĩ Xử Nữ đã bị Thiên Bình gϊếŧ chết, hóa ra... hóa ra không phải " Xử Nữ, chị không sao?"

Nhíu mày nhìn đống thương tích trên người Nhân Mã, Xử Nữ ngay lập tức thay đổi sắc mặt, có chút nghiêm trọng nói " Chị dĩ nhiên không sao, em mới là người có sao đấy "

Lắc lắc đầu, Nhân Mã bất đắc dĩ cười cười, đầu ngó nghiêng xung quanh như muốn tìm kiếm thứ gì đó, nhưng cái gì cũng không thấy, liền ngây người hỏi " Song Tử đâu? chẳng phải cậu ấy đi London cùng với chị ư?"

Song Tử !!!!

Trong một nháy mắt, biểu tình kinh hãi cùng ghê tởm bất ngờ hiện lên rõ rệt trong não bộ Xử Nữ, cô mím chặt môi nhìn vào vẻ mặt có chút nghi hoặc của Nhân Mã, chậm rãi cởi ra áo khoác liền tức khắc lộ ra vết thương nơi cánh tay trái đang buộc băng gạc cùng vài ba vết sẹo do đạn bắn.

kéo xuống cổ áo , ngay lập tức một vết hằn thâm đen do bị siết cổ cứ vậy mà lồ lộ trước con mắt ngây dại của người nọ.

Nhân Mã có chút không thông, ngơ ngác vặn hỏi. " Những thứ này...?

' ngươi chỉ biết rằng ngươi hận Thiên Bình mà không nhận ra Song Tử không đơn thuần như ngươi nghĩ ' Câu nói của Ma Kết chẳng rõ vì sao lại ám ảnh trong đầu cô, Nhân Mã thật muốn cười, nhưng cười không nổi.

" Là do Song Tử gây ra, nó muốn gϊếŧ chị "

Không thể nào, không thể nào có chuyện đó. Song Tử cùng chúng ta lớn lên, Song Tử đơn thuần ngay cả lúc bị cô lừa gạt cũng không phát hiện kia, sao có thể hung tàn.... thế được ?!

ĐOÀNG !!!! RẦM !

Nhân Mã quả thật còn quá nhiều điều chưa tường tận, tiếng nổ cùng tiếng súng đều một mực hướng vào căn phòng cô cùng Xử Nữ đang đứng mà gào thét, chúa trời thật tàn nhẫn, ngay đến cả một đường lui cũng không dành cho cô.

Song Tử, cậu thật sự như vậy sao?

~*~

" Dừng lại... "

Song Tử nghiến răng vật mình cố gắng đứng lên, thống thiết nhìn hai thân ảnh đang một sống một chết trước mắt mà khó nhọc thều thào, Cự Giải không quá khó khăn khi hàm trụ Red ngay dưới thân, bàn tay ghì chặt lấy cần cổ hòng muốn vặn chết cô nhưng Red cũng hung tợn không kém, một mực chống trả quyết liệt, nếu như không phải vì Song Tử, cô chắc chắn sẽ cho thằng khốn này một mũi tiêm cực độc.

Mạnh mẽ giáng vào khuôn mặt tuấn tú ấy một cú đánh nảy lửa, thành công khiến hắn nới lỏng nắm tay đang ghì lấy yết hầu của mình, Red như được đại xá liền hô hấp kịch liệt.

Sát ý cùng phẫn nộ nháy mắt trào dâng như lôi hỏa nghiễm nhiên phóng lên, Red từ phía sau siết lấy toàn thân Cử Giải, chớp lấy cơ hội vốn dĩ ngắn ngủi này, từ trong người lôi ra một lưỡi dao tẩm độc , nghiến răng hạ xuống... thế nhưng ánh mắt của cô chẳng mấy chốc liền chạm phải thứ hình ảnh thống khổ chìm ngợp trong bi thương của em gái mình.

" Cho dù có chuyện gì xảy ra, chị cũng không được gϊếŧ anh ấy "

Ngu ngốc, quả thật rất ngu ngốc, ai đã cho sát thủ cái quyền yếu mềm thế kia. Làm sao cô có thể trơ mắt ra mà nhìn em gái mình bị người ta sát hại chứ, ẩn nhẫn bao nhiêu, cơ hội đó sẽ vụt đi bấy nhiêu.

Khoảnh khắc này sẽ không bao giờ có thể có thêm một lần nào nữa, mà Song Tử lúc này, cứng ngắc chứng kiến thảm cảnh mà cô sẽ không bao giờ có thể quên được, Cự Giải như thế nào đánh hạ Red, như thế nào mà tước đoạt lưỡi dao kia... cũng như thế, Song Tử đều nhất nhất mà thấu triệt - hắn như thế nào mà dùng chính lưỡi dao đó, đâm chết chị gái cô.

Đâm chết Red, dưới con mắt lặng lẽ của Song Tử, Cự Giải âm ngoan tàn phá cơ thể nọ, hạ xuống vô số nhát dao, thống hận mà gầm lên, hệt như mọi đau khổ đều trút vào cô gái bận đồ đỏ này, với ánh mắt yêu thương méo mó mà nhìn Song Tử.

" AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!"

Tiếng hét thê thảm thành công khiến cho hành động của Cự Giải tức thì dừng lại, nhưng chưa kịp nhận định được điều gì, toàn thân hắn đã bị một lực đạo yếu ớt nhào tới đẩy ngã, nói là đẩy ngã chi bằng dùng từ xê dịch một chút có lẽ hợp lí hơn.

Song Tử phẫn hận cùng đau khổ dùng chút sức tàn còn lại vừa aaa hét lên, vừa đấm đá loạn xạ vào hắn, không kiên nhẫn mà giữ chặt lấy cô đẩy ngã xuống nền đất, Cự Giải hai tay giữ chặt lấy cô mà nhìn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia cuối cùng cũng chân thực khóc lên, ánh mắt thương tâm nhìn hắn chực trào ra nước mắt, thấm ướt toàn bộ mọi thứ xung quanh.

" ĐÓ LÀ CHỊ GÁI TA, LÀ CHỊ GÁI CỦA TA "

Ha ha !!!

" Cô cũng biết đó là chị gái của mình sao? vậy cô có biết những người mà cô gϊếŧ trong chính ngôi biệt thự này..." Lửa giận chẳng mấy chốc bị người khơi mào, Cự Giải căm phẫn sít sao siết chặt lấy đôi tay người nọ, hận không thể lập tức phá hủy cô.

" TOÀN BỘ ĐỀU LÀ NGƯỜI THÂN CỦA TÔI???"

Bật khóc đến thê thảm, Song Tử gào lên như không muốn chấp nhận sự trừng phạt uất ức này, cô nghiêng đầu mà nhìn Red giống như một đống thịt bầy nhầy nằm đó, hối hận vì đã cầu xin, hối hận vì đã trách cứ, hội hận vì bản thân mà hại chết người thân duy nhất.

Sát thủ thì sao? sát thủ cũng là con người, cô cũng biết đau cơ mà.

Đây là cái giá mà Song Tử phải trả, cô không hận Cự Giải, cô chỉ hận bản thân mình, không làm tròn nhiệm vụ được giao, ngược lại còn hại người khác phải chết. Cuối cùng, cô chẳng còn gì để mất nữa.

" Gϊếŧ tôi đi "

Song Tử vô thức thốt lên lời đề nghị sau khi được Cự Giải ôm lên vai mà bước đi, nhưng không như ý muốn của cô, hắn nở một nụ cười nhạo báng, thâm trầm lạnh lẽo mấp máy môi " Gϊếŧ ư? cô đang nằm mơ sao?"

" Gϊếŧ tôi đi "

" Cô phải sống bên cạnh tôi, sống mà trả giá "

....

Sau Ram chính là Red, khoảnh khắc Bennadic dừng chân đứng trước thi thể của Red thì cũng là lúc hắn nhận ra bản thân có bao nhiêu kẻ thù, nhưng đó cũng là chuyện của một thời gian sau, còn hiện tại, trận chiến sinh tồn này đâu có chỗ để cho hắn tiếc nuối như vậy, Bennadic là kẻ không hề coi trọng những công cụ gϊếŧ người thất bại, hắn thậm chí còn chính tay phá hủy chúng.

Hệt như việc không ngần ngại mà trừng trị những kẻ dám len lỏi chút ít ý tứ phản bội, hắn căm thù điều đó, và hiển nhiên việc này đối với kẻ mà hắn tâm đắc nhất cũng không hề ngoại lệ - Kim Ngưu !

....

Tiếng nổ rất nhỏ, nhưng Kim Ngưu có thể cảm nhận được, nghe thấu được hướng mà nó phát ra. Cánh tay đang kẹp ngang cổ của một tên áo đen bỗng nhiên có chút vô lực, thế nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi mà bẻ gãy nó. Xung quanh cổng của biệt thự gia tộc Louis, xác người đã bắt đầu chất đống cao dần.

Thanh lãnh đứng trước cánh cổng cao gần bảy mét, Ma Kết vươn tay bấu chặt lấy từng thanh sắt bóng loáng trên đấy mà híp mắt, hận thù rõ ràng đăm đăm nhìn vào bên trong, chẳng quan tâm Kim Ngưu đang lao lực như thế nào, cô hơi lùi ra sau vài ba bước chân, liền lấy đà một đường nhảy lên, bám vào từng thanh sắt, lão luyện mà nhảy qua cổng.

Thế nhưng chân chưa kịp đặt xuống nền đất, bên trong chẳng mấy chốc mà vang lên tiếng mở chốt.

Ma Kết có ngốc cũng thừa biết âm thanh đó thuộc về thứ gì, hiển nhiên giây tiếp theo, hàng loạt tiếng nã đạn đều cùng một lượt mà vang lên dữ dội, tất cả đều hướng vào cô mà bắn.

Không một chút sợ hãi nghiêng mình trốn ngay phía sau đài phun nước ngay chính giữa sân nhà, Ma Kết mặc kệ tiếng lên đạn, chỉ đơn giản hạ mắt liếc nhìn những chướng ngại vật có thể giúp cô làm khiên, từ trong người lôi ra năm quả lựu đạn cỡ nhỏ, cùng một lúc mà hất văng chốt khóa.

Trong ánh mắt của cô lúc này chỉ còn là lửa hận đến tàn ác, xoay người chạy ra ném lựu đạn về phía bọn chúng, tiếng nổ theo nhau gầm lên như mãnh thú của rừng rậm, cuối cùng thành công mà thu hút được sự chú ý đặc biệt của những người bên trong.

Quản gia Ted nghiền ngẫm đứng một chỗ pha trà, thỉnh thoảng ông còn vô tình mà liếc đôi mắt già nua ra phía ngoài biệt thự, tiếng gào thét, tiếng da thịt bị phá vỡ, tiếng lửa cháy bập bùng hệt như năm đó, nỗi kinh hoàng ám ảnh tâm trí ông lại thêm một lần nữa chân thực hiện ra.

Ân ân oán oán, nếu như bây giờ không trả thì biết đến khi nào mới chấm dứt đây.

Chậm rãi từ tốn tiến về phía ngăn tủ có khóa bằng vàng, quản gia Ted vươn bàn tay chi chít nếp nhăn mà vuốt ve ổ khóa, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng mà mở ra, bên trong không phải kì trân dị bảo, cũng không phải thứ gì quá quái gở, chỉ đơn giản là một sợi dây chuyền bằng bạc lóng lánh đến chói cả tâm can, trên sợi dây chuyền mảnh mai đó có khắc một dòng chữ lạnh lẽo - Baronne

Dòng tâm tư như đang trôi dạt về một nơi xa xăm nào đấy, bất giác điện thoại bên trong liên hồi vang lên, quản gia Ted không quá nhanh mà tiến về phía nó, từ tốn nâng lên.

" TEDDD , ÔNG CÓ SAO KHÔNG?"

Là Sư Tử thiếu gia mà, giọng nói có chút gấp gáp cùng lo lắng dữ tợn vang lên, bản chất nóng nảy của con người này đúng là mãi mãi không thay đổi được " Tôi ổn, thưa thiếu gia "

BÙM !!!!!!

" aaaaaaaaaaaaa "

Tiếng nổ hòa quyện cùng tiếng gào thét như cố tình tố cáo rằng ông đang nói dối, Sư Tử bên trong điện thoại điên tiết nổi đóa, khẩn trương gằn rít " Kiếm một chỗ thật an toàn rồi trốn đi, bọn tôi nhanh nhất liền trở về ."

Trở về? trở về để làm gì? Ted già cười nhẹ, những nếp nhăn trên khuôn mặt ông liền tức thì có cơ hội mà lún sâu thêm vài phần, không trả lời cứ thế mà cúp máy, chỉ cần biết họ vẫn ổn, ông cũng không còn gì để bận tâm, rồi dường như chợt nhớ ra điều gì quan trọng, quản giả Ted lại nhấc điện thoại lên, ấn một giãy số, kéo ngay cái ghế dài bên cạnh đến, mệt mỏi mà ngồi xuống.

Ban đầu người nọ không nhấc máy, nhưng sau vài ba hồi chuông kéo dài, cuối cùng cũng đã được kết nối, kẻ bên kia điện thoại trầm mặc không nói gì, ngược lại ông cũng vậy, chỉ khe khẽ mà ho một tiếng. Để rồi người nọ chịu thua mà thở dài. " Sao vậy, Ted ?"

" Đại thiếu gia !"

Thiên Bình ậm ừ một tiếng, ánh mắt sâu thẳm tĩnh yên như mặt nước không gợn sóng, chẳng ai biết được hắn đang nghĩ gì, tay cầm vô lăng có chút khẩn trương, chân đồng thời cũng nhấn ga mà lao thật nhanh về phía trước, nhưng hướng mà hắn đi, tuyệt nhiên không phải là hướng mà gia tộc Louis ngự trị.

" Nếu có kẻ buộc cậu phải lựa chọn, già chỉ mong thiếu gia chọn thứ khiến cậu không bao giờ tiếc nuối nhất ..."

" Nếu vậy, chẳng phải ta đã làm tổn thương thứ mà ta không thể chọn hay sao?"

Quản gia Ted nhắm lại đôi mắt, bàn tay siết chặt sợi dây chuyền trong tay, thì thào lên tiếng " Không sao, tất cả chúng tôi sẽ tha thứ cho cậu, đại thiếu gia "

Khoảnh khắc đó, khoảnh khắc cuối cùng cánh cửa chính bật mở, cuồng phong cay nghiệt mang theo hận thù cùng máu tươi tanh hôi bước vào, cô gái như hóa thân của ác quỷ hai mắt đỏ như máu trừng lên đâm thẳng vào ông như oan hồn bất tán.

Quản gia Ted không hề cúp máy, ông nghiêng ống nghe để vào bên cạnh bàn, lẽ dĩ nhiên điều đó cũng khiến cho Thiên Bình không chân thực chứng kiến thảm cảnh sắp tới, hắn diện vô biểu tình sít sao siết chặt nắm tay, điện thoại bên tai chưa hề có một giây xê dịch nào, từ một nơi rất xa, tường tận thấu triệt mọi thứ.

" Cô thật giống phu nhân Baronne, nhất là đôi mắt buồn đó "

Quản gia Ted hướng Ma Kết mà kính trọng cười một cái, bàn tay cầm sợi dây chuyền vươn đến đẩy tách trà nóng nghi ngút khói về phía cô, đối với những thứ kinh dị như xác chết, huyết nhục cùng lửa nóng rực cháy xung quanh xem như không thấy gì, trong mắt ông lúc này chỉ có cô gái chứa đầy hận ý trước mắt.

Ma Kết càng không quản ông đang làm gì, trên tay là một khẩu súng lục đang bung tỏa mùi thuốc súng, chậm rãi mà bước từng bước một về phía trước. " Những kẻ sắp chết thật sự nói rất nhiều "

" Người ta gọi đấy là trăn trối, thưa tiểu thư "

Quản gia Ted nghiêng đầu nhìn về phía ống nghe đang lè rè, ông biết Thiên Bình vẫn đang ở đấy, vẫn còn chưa chịu tắt máy. Bàn tay cầm sợi dây chuyền đặt xuống bàn, hiền hòa hướng Ma Kết mà thở dài " Nếu không phải do lão, mười năm trước nhị thiếu gia đã có thể đeo cái này cho cô rồi"

Nhíu mày khó hiểu nhìn ông, sau rồi lại nhìn đến sợi dây chuyền không có tí gì gọi là quen thuộc kia, Ma Kết liền tức thì nghi hoặc những chuyện mà mười năm trước đây đã xảy ra. Lại thâm trầm nhìn quản gia Ted cứ thế mà quỳ xuống trước mặt cô, mạnh mẽ dập đầu.

" Hãy tha thứ cho chúng tôi !"

Haaaa ! Trong xe, Thiên Bình một mực cúi gằm mặt sau khi tiếng nói thống khổ kia len lỏi trôi từ trong loa nghe chạy thẳng vào não bộ hắn, câu nói chẳng khác gì sự tiếc nuối cuối cùng của một kẻ bầy tôi trung thành sắp sửa ra đi.

" Hãy tha thứ cho lão gia !"

Ma Kết hoàn toàn không một chút cảm xúc, nòng súng lạnh lùng dứt khoát giơ lên, đăm đăm hướng vào tấm thân già cỗi đang dập đầu ấy mà lên chốt mở.

" Hãy tha thứ cho nhị thiếu gia, tha thứ cho cậu ấy, kẻ cả đời chưa một lần hiểu được thế nào là yêu thương "

" Gia tộc Louis chân thành cúi xin sự nhân từ từ gia tộc Baronne, cầu xin hãy tha thứ cho chúng tôi "

Tiếng cửa phòng từng cái bật mở, những kẻ đầy tớ đến những gia nhân trong căn nhà, mỗi người đều một vẻ mặt sợ hãi đau khổ mà bước ra, đồng loạt quỳ xuống, đồng loạt dập đầu, đồng loạt gào khóc.

" HÃY THA THỨ CHO CHÚNG TÔI "

Thật nực cười, Ma Kết khóe miệng co quắp mà run rẩy, con người quả nhiên là thế, lúc cướp của người khác một miếng bánh, ngay cả một chút tội lỗi cũng không có, để rồi đến khi miếng bánh cướp được đó quá mức khó ăn, mới miễn cưỡng xin tha thứ. Cô bước tới trước mặt vị quản gia già nua, nòng súng di thẳng vào trán ông, hơi cúi người " Các ngươi cầu xin ta, chi bằng xuống địa ngục cầu xin cha mẹ ta, cầu xin những người mà các ngươi thiêu chết "

Người ta thường nói ' nợ máu phải trả bằng máu, đời này không ai có thể nợ ai quá ba lần '. Tiếng gió thét gào từ trong khoảng không hôn ám cho đến bây giờ, ông sống cả một đời vì bọn họ thì hiển nhiên cũng sẽ vì bọn họ mà chết, mỉm cười liếc mắt về ống nghe điện thoại vẫn còn đang lè rè tiếng sóng, quản gia Ted nhẹ giọng.

" Cảm ơn cậu, đại thiếu gia !"

Tiếp sau đó, tiếng súng quyện cùng tiếng than khóc đầy thống khổ, Thiên Bình lặng yên một chỗ, cách một nơi thật xa hắn lại có thể nhận ra bọn họ đang chật vật như thế nào, lần thứ hai hắn mất đi người mà hắn quý trọng, lần đầu là bị ép buộc, không cam lòng, nhưng lần này, chính là do hắn tự nguyện chọn. Hắn muốn trả thù lớn thì không thể không hy sinh một số người.

Nhân Mã em biết không, tôi đã chọn em, chọn em là tất thảy của tôi. Vì em mà sẵn sàng từ bỏ những thứ từng dâng hiến cả cuộc đời cho tôi, cái sự đau đớn đến cùng cực này, thật khốn nạn biết bao.

Truyện convert hay : Xấu Nữ Làm Ruộng: Trong Núi Hán Sủng Thê Vô Độ

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện